Đợi cho Diệp Khôn và Dương Lâm rời đi. Lúc này, Đan Nhược Yên lên tiếng hỏi: "Sư huynh, cứ để bọn họ đi như vậy
sao?"
"Còn có thể như thế nào nữa, bọn họ đã không muốn đi cùng chúng ta thì thôi đi." Trần Hoài Minh thở dài, nói.
"Huynh nói đúng. Nhưng mà hiện tại bên chúng ta đã có hai người vẫn lạc, những người khác còn rải rác ở chỗ khác không biết sống chết ra sao.Đến khi tụ hợp cũng không đủ nhân thủ, như
vậy làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này?" Đan Nhược
Yên nghe vậy, sắc mặt có chút lo lắng nói.
"Ài! Sư muội nói không sai. Việc này vi huynh cũng đã nghĩ qua
rồi. Nhưng thế sự khó lường, làm sao có thể biết trước được.
Ta đã dùng bí thuật thông tri cho những người khác chỗ chúng ta rồi, cũng không lâu nữa thì bọn họ sẽ tới chỗ này. Chúng ta
trước cứ ở đây chờ, tranh thủ một chút vận khí điều dưỡng a.
Còn về nhiệm vụ lần này, sư thúc tổ cũng đã nói qua. Nếu có thể hoàn thành là cái tốt, còn không thì chỉ cần bố trí
thành công trận pháp kia là được." Trần Hoài Minh có chút suy
tư, chậm rãi nói.
"Bây giờ cũng chỉ còn có thể làm vậy thôi." Đan Nhược Yên nghe xong, cũng gật đầu nhẹ giọng nói.
Tiếp đó, hai người cũng không nói gì nữa, mỗi người chọn lấy
một chỗ, ngồi xuống vận khí điều tức, chờ đợi những người
khác tới.
...
Trên không trung một cánh rừng rậm ở sâu trong tầng thứ tư. Hai
đạo độn quang một hồng, một thanh từ phía xa xẹt tới, theo đó, độn quang dừng lại lơ lửng trên không. Hào quang thu liễm lại,
liền xuất hiện hai bóng người. Hai bóng người này đúng là
Diệp Khôn và Dương Lâm.
Diệp Khôn vừa xuất hiện, sắc mặt có chút tái nhợt, hắn vội
lấy trong người ra một viên đan dược bỏ vào trong mồm, vội
vàng nuốt xuống.
Ở bên cạnh, Dương Lâm thấy vậy hơi nhíu mày hỏi: "Sư đệ, ngươi không sao chứ?"
"Đệ không sao, do lần trước miễn cưỡng thi triển bí thuật, đẫn đến nguyên khí bị thương. Sau lại trúng phải Hắc Tàm Cổ Độc,
rồi bị Bính Hải Sa đả thương. Mặc dù đệ đã áp chế nội thương lại, nhưng vừa rồi phải đi xa như vậy, nhất thời tác động đến vết thương." Thấy Dương Lâm tỏ ra lo lắng cho mình, trong lòng
Diệp Khôn thấy cảm kích vội giải thích.
"Thì ra là vậy. Đúng rồi, chỗ mà sư đệ nói chính là chỗ này sao?" Dương Lâm được Diệp Khôn giải thích rõ, tạm thời biết
được tình trạng của hắn ra sao, như vậy dễ cân nhắc trong
những hành động tiếp theo hơn. An tâm, hỏi.
"Không sai! Chính là chỗ này. Trên đường trở về, đệ vô tình
phát hiện ra. Lúc trước còn có vài tu sĩ ở đây, hiện tại
không thấy người nào. Rất có thể bọn họ đã bị đầu yêu thú
kia đánh chết, hoặc là đã rời đi chỗ khác." Diệp Khôn nhìn
vào một chỗ bên trong mảnh rừng phía dưới, tuỳ tiện nói.
"Cái gì? Đệ nói ở chỗ này còn có yêu thú? Những người kia
rất có thể bị nó giết?" Dương Lâm nghe xong, cả kinh hỏi.
Lúc trước Diệp Khôn truyền âm nói với hắn, cũng không đề cập
đến việc này. Cho nên hắn mới đồng ý tới đây. Nếu biết trước
như vậy, hắn cũng chưa chắc nguyện ý đi cùng. Tuy thực lực của
Diệp Khôn sâu không lường được, nhưng cũng chỉ có tu vi Luyện
Khí Kỳ mà thôi. Hơn nữa, trên người hắn lại đang mang thương
tích, thực lực không thể bằng lúc đỉnh phong được. Mà theo hắn được biết, yêu thú ở tầng thứ tư và thứ năm, đa phần là cấp
một đỉnh phong. Trong đó cũng không thiếu gì yêu thú cấp hai,
thậm trí có cả cấp ba.
Với tình trạng bây giờ, Dương Lâm không hiểu nổi tại sao Diệp
Khôn lại mạo hiểm dẫn mình tới chỗ này. Phải biết rằng thiên
tài địa bảo tuy chân qúy, nhưng có được nó cũng phải có mạng
để dùng thì mới được. Chẳng lẽ hắn thực sự còn có hậu thủ?
Nghĩ vậy, nhưng Dương Lâm chưa kịp nói thêm gì, thì Diệp Khôn đã lên tiếng:
"Dương huynh, huynh không cần khẩn trương như vậy. Không vào chỗ
nguy hiểm, thì làm sao có được bảo bối tới tay. Trước hết
chúng ta cứ xuống dưới đã."
Nói rồi, Diệp Khôn khẽ động, hạ người xuống dưới mặt đất. Dương Lâm nghe vậy, cũng lẳng lặng làm theo.
Dứng trước một khoảng trống nhỏ trong rừng rậm, Diệp Khôn đem
thần thức của mình phóng xuất ra tới cực hạn, quét qua một
lượt xung quanh mình. Phát hiện không có gì nguy hiểm, lúc này
mới an tâm.
"Sư đệ, đã như vậy, tất cả theo đệ vậy." Dương Lâm cũng không
dám lơ là, cũng đem thần thức thả ra tới mức cực hạn, sau khi
không phát hiện ra được gì nguy hiểm, liền cắn răng một cái,
quay sang Diệp Khôn nghiêm nghị nói.
Diệp Khôn nghe vậy, mỉm cười nói: "Sư huynh am tâm, chúng ta sẽ
không việc gì đâu. Nhưng trước tiên chúng ta cần thăm dò lại một chút đã."
Tiếp theo, Diệp Khôn dẫn đầu, còn Dương Lâm theo sau, chậm rãi tiến sâu vào trong khu rừng.
Đi sâu vào trong được hơn một dặm. Đột nhiên, Diệp Khôn khựng
người lại, vẻ mặt có chút cổ quái, thêm vào đó có chút vui
mừng.
"Sư đệ, ngươi phát hiện ra được gì sao?" Đi ở phía sau, thấy biểu hiện của Diệp Khôn như vậy, Dương Lâm vội hỏi.
"Sư huynh, tận lực thu liễm khí tức tới mức có thể. Phía
trước cách chúng ta một dặm, có hai yêu thú đang chém giết nhau." Khẽ gật đầu, Diệp Khôn vẻ mặt trở lên nghiêm túc, truyền âm
nói.
"Hai đầu yêu thú? Sư đệ, thực sự là vậy?" Nghe Diệp Khôn truyền âm, Dương Lâm kinh ngạc, có chút nghi ngờ hỏi.
Một dặm đường tuy không phải là xa, nhưng cường độ thần thức của tu sĩ
Luyện Khí Kỳ đại viễn mãn bình thường cũng không thể xa đến như vậy. Trừ khi tu luyện thần thông tăng trưởng về thần thức, hoặc là có bảo vật
phụ trợ, hoặc là đạt tới cảnh giới Trúc Cơ. Nếu không, không thể nào có
thể thấy xa đến như vậy. Mà Diệp Khôn cũng chỉ là Luyện Khí Kỳ đại viên
mãn, không thể nhầm được.
Diệp Khôn có thể phát hiện ra hai yêu thú ở xa như vậy, lại một lần nữa khiến cho Dương Lâm đối với hắn càng thêm kinh sợ.
Trong lòng Dương Lâm đối với Diệp Khôn như thế nào, hắn hoàn toàn không
biết được. Trong thời điểm này, vì sự an toàn của mình, hắn đã âm thầm
nhờ đến Phệ Linh Thiên Quỷ ra mặt. Vì vậy, thông qua nó, hắn mới biết
được những gì đang diễn ra ở phía trước. Chứ thực ra, thần thức của hắn
cũng chỉ hơn Dương Lâm một chút mà thôi.
Khiến cho Dương Lâm hiểu nhầm, Diệp Khôn cũng không hề nghĩ tới việc
này. Nhưng dù sao cungx chẳng ảnh hưởng tới hắn cả. Thây Dương Lâm tỏ ra nghi ngờ, hắn khẳng định lại, nói: "Chính xác, chẵng nhẽ huynh không
tin đệ?"
Nghe vậy, Dương Lâm á khẩu, nhìn Diệp Khôn lắc đầu phủ nhận, cũng
không nói thêm gì nữa. Theo đó, liền vận dụng bí thuật, thu liễm
khí tức lại.
Thấy vậy, Diệp Khôn cũng không chậm trễ, ngay lập tức toàn thân
khí tức được thu liễm lại tới mức cực hạn, rồi cẩn thận tiến về phía trước.
Quãng đường hơn một dặm đối với hai người tuy không xa, nhưng vì không
muốn bị bại lộ, hai người vừa thu liễm khí tức, vừa thi triển ẩn nặc
thuật. Bởi vậy, hơn một canh giờ sau, hai người mới tiếp cận đến gần khu vực hai đầu yêu thú đang quần chiến, hơn hai trăm trượng thì dừng lại.
"Sư huynh, xem ra chúng ta có đối thủ rồi đấy." Núp sau một gốc cây cổ
thụ, Diệp Khôn nhíu mày, nhìn về phía bên phải cách chỗ hắn năm trăm
trượng truyền âm nói.
"Ồ! Cũng có người khác đang ở chỗ này sao?" Dương Lâm kinh ngạc, truyền âm hỏi.
"Đúng vậy! Bọn họ chính là đám người lúc trước mà đệ gặp. Không ngờ bọn
họ không bị yêu thú chém giết, cũng không phải bỏ đi, mà hội cũng ở chỗ
này...Khoan đã, chuyện này sao có thể?" Trên mặt Diệp Khôn lóe lên tia
dị sắc, truyền âm nói. Nhưng còn chưa nói hết câu, đột nhiên hắn dừng
lại, cả kinh thốt lên. Như là không thể tin vào mắt mình vậy.
"Sư đệ, lại có chuyện gì nữa đây?" Dương Lâm thấy vậy, không hiểu tại
sao trong lòng cũng nhảy dựng lên một cái, hốt hoảng truyền âm nói.
"Không ổn rồi! Trong đám người kia có một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. Kế hoạch của chúng ta cần thay đổi." Sắc mặt của Diệp Khôn thay đổi liên tục, tự
đánh giá một chặp, truyền âm nói.
"Cái gì? Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ? Làm sao có thể? Hắn như thế nào có thể tiến
vào trong này?" Nghe xong, sắc mặt Dương Lâm đại biến, không thể tin
nổi, truyền âm nói.
"Đệ nghĩ, theo lẽ thường thì hắn không thể vào. Nhưng nếu dùng thủ đoạn
không tầm thường, cũng không hẳn là không vào được. Đến ngay cả tu sĩ
Trúc Cơ Kỳ cũng trà chộn vào đây, xem ra, bọn họ đang muốn tìm cái gì
đó. Mặt khác, thứ họ tìm chắc chắn là bảo vật nào đó chân quý hoặc
là..." Diệp Khôn bộ dạng vẫn như thường, nhàn nhạt nói.
"Hắc hắc, bất quá hắn cũng chỉ là Trúc Cơ Sơ Kỳ mà thôi, trên người hắn nhất định có nhiều đồ tốt đấy. Chỉ cần chém giết hắn, tất cả sẽ là của
chúng ta." Đang nói dở chưa hết câu, đột nhiên khéo miệng Diệp Khôn
nhếch lên, truyền âm nói một câu, khiến cho Dương Lâm ở bên cạnh bị dọa cho mặt mày biến sắc, thiếu chút nữa thì té ngã.