Nghịch Thiên Tu Tiên

Chương 138: Chương 138: Tính Kế Ngư Ông




Vốn dĩ Diệp Khôn có chủ ý như vậy, cũng không phải là thực tâm hắn muốn. Dù gì đối phương cũng chính là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, không thể đơn giản nói chém giết là chém giết được.

Mặc dù hắn một chân đã chạm bước vào ngưỡng cảnh giới Trúc Cơ, nhưng vẫn là Luyện Khí không thể sai được. Tuy chỉ hơn nhau một cái tiểu cảnh giới, nhưng sự chênh lệch về thực lực giữ Trúc Cơ và Luyện Khí là rất lớn. Đối với tu sĩ Trúc Cơ, thì tu sĩ Luyện Khí chẳng qua là kiến hôi mà thôi, chỉ một cái nhấc tay cũng khiến đối phương mất mạng rồi.

Diệp Khôn có Phệ Linh Thiên Qủy cùng Tiểu Bạch trợ giúp, nhưng hắn cũng không có dại gì đi trêu trọc vào những đối thủ có đẳng cấp cao hơn mình như vậy, khiến cho bản thân bị phiền toái.

Lần này cũng vậy, thực tâm khi phát hiện đối phương là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, Diệp Khôn cũng có ý lui bước. Nhưng ý nghĩ của hắn mới vừa thoáng qua, thì đột nhiên nhận được ý niệm của Phệ Linh Thiên Qủy truyền vào trong đầu. Nó muốn lấy thứ gì đó trên người tu sĩ Trúc Cơ kia, cho nên muốn Diệp Khôn chém giết hắn.

Diệp Khôn đối với việc này, cũng hơi do dự một chút, nhưng ngẫm nghĩ lại cuối cùng Diệp Khôn cũng đồng ý.

Vì vậy, hắn mới thốt ra những lời khiến cho Dương Lâm không thể tin nổi.

"Sư...sư đệ. Lời ngươi vừa nói, không phải là ta nghe nhầm đấy chứ?" Dương Lâm vẫn chưa thể bình tĩnh lại, lắp bắp truyền tâm hỏi.

Thấy vậy, Diệp Khôn thoáng định giá một chút, nói: " Sư huynh, đệ nói là thật, nhưng chúng ta không thể tùy tiện ra tay được, trước tiên cứ ở chỗ này xem thế nào đã."

Quả thật, Diệp khôn nói ra những lời ấy, đối với bất kỳ ai nghe được cũng thấy đây là một chuyện điên rồ, không thể tin được. Chỉ có những kẻ không sợ trời, không sợ đất mới dám thốt ra những lời nghịch thiên đến như vậy. Một tu sĩ cấp thấp, lại đi muốn chém giết một tu sĩ cấp cao, nếu cùng giai thì cũng có thể tạm chấp nhận được. Nhưng đây là ở hai cái cảnh giới hoàn toàn khác nhau.

Dương Lâm nghe xong, cảm thấy những lời Diệp Khôn nói không hợp lẽ thường, thật sự là điên rồ, không thể chấp nhận được.

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, Dương Lâm cũng không có lên tiếng chỉ trích, Diệp Khôn đã nói như vậy, hẳn là phải có chỗ dựa nào đó rồi, nên mới dám thốt ra những lời ấy.

Thực lực của Diệp Khôn như thế nào, Dương Lâm đã được chứng kiến, đến lúc này, hắn cũng chỉ có thể nói là sâu, sâu không lường được.

Hít vào một hơi thật sâu, Dương Lân lấy lại vẻ bình tĩnh truyền âm nói: "Sư đệ, vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Chẳng nhẽ đệ muốn ở chỗ này làm ngư ông đắc lợi?"

"Sư huynh tuệ nhãn như đuốc, đệ chính là có ý này." Diệp Khôn mỉm cười, truyền âm nói.

"Sư đệ à. Làm sao có thể như vậy chứ, hai đầu yêu thú kia chém giết nhau thì không nói. Nhưng đám người kia thì khác, bọn họ cũng như chúng ta đấy, hơn nữa, đệ còn muốn chém giết bọn họ nữa. Nếu chúng ta cứ ở đây, thì làm sao có thể thực hiện được chứ? Nên nhớ, chúng ta chỉ có hai người thôi đấy, trong khi bọn họ đông người, lại có thêm một tu sĩ Trúc Cơ nữa." Vẻ mặt Dương Lâm hơi thay đổi, cứ cho như là ở chỗ này làm ngư ông cũng được, nhưng vẫn thắc mắc hỏi.

"Huynh yên tâm, đệ đã có đối sách rồi!" Thấy Dương Lâm thắc mắc, Diệp Khôn cũng không có giải thích gì, chỉ nhìn hắn mỉm cười truyền âm nói.

"Ân! Nếu đã như vậy, ta cũng an tâm." Dương Lâm nghe vậy, cười khổ một tiếng nói.

Đối với vị sư đệ này, mọi chuyện hắn làm từ trước tới nay, mặc dù rất thần bí và mạo hiểm, nhưng Dương Lâm cũng phần nào tin tưởng.

***

Phía sau môt vách đá dựng đứng, cách chỗ Diệp Khôn và Dương Lâm hơn năm trăm trượng. Có năm người đang lặng lẽ ẩn núp ở đó, trong đó ba nam hai nữa, bọn họ đều mặc trang phục giống nhau, hiển nhiên là người cùng một môn phái.

Trong đám người này, thì bốn người đều đạt tu vi Luyện Khí Kỳ tầng mười ba. Duy chỉ có một người linh áp thả ra hơn xa bốn người kia, theo linh áp của hắn thì đã đạt tới trình độ Trúc Cơ Kỳ.

Bọn họ đã chờ ở chỗ này cũng đã mấy canh giờ rồi, nhưng không ai dám tùy tiện rời khỏi chỗ.

"Sư thúc, chúng ta chờ ở đây cũng cả nửa ngày rồi, nếu cứ thế này, đệ tử nghĩ không ổn lắm." Năm người ngồi chỗ này đã cả nửa ngày rồi, ngoài việc dùng thần thức tập chung quan sát hai đầu yêu thú chém giết nhau ra, thì không ai nói gì cả. Đột nhiên một thiếu niên khuôn mặt chữ điền dường như không kiên nhẫn được, mở miệng nói.

Thấy vậy, trung niên có tu vi cao nhất nhướng mày nói: "Bọn trẻ các ngươi thật không có tính kiên nhẫn, như vậy thì làm sao có thể thuận lợi đi trên con đường tu tiên được. Không chờ đợi thì có thể làm gì, hai đầu yêu thú kia đều là yêu thú cấp hai đỉnh phong, với từng này người chúng ta làm sao có thể chém giết được chúng chứ. Hơn nữa, chúng đang quyết chiến với nhau, nếu chúng ta ra tay, sẽ kiến cho chúng quy đầu lại tấn công chúng ta. Lúc đó, ta tự hỏi có thể chạy thoát được, nhưng còn các ngươi thì sao? Hừ!"

Bị trung niên trách cứ, thiếu niên có chút xấu hổ, bối rối nói: "Vâng sư thúc dậy rất phải! Đệ tử thật ngu muội, kính mong sư thúc bỏ qua cho."

"Được rồi, ngươi hãy thành thật một chút, theo ta dự đoán, hai đầu yêu thú kia chẳng mấy chốc sẽ rơi vào tình cảnh lưỡng bại câu thương mà thôi." Trung niên, liếc nhìn thiếu niên một cái, lạnh nhạt nói một câu.

Nghe trung niên nói vậy, thiếu niên cùng ba người khac sắc mặt hơi đổi, có chút vui mừng, nghe lời thành thật không dám nói gì nữa.

Thấy vậy, trung niên cũng không có nói gì thêm, hai mắt nhắm lại, đi vào trạng thái nhập định. Nhìn bề ngoài, trung niên chẳng khác nào đàn tu luyện, nhưng thực ra hắn đang tập chung quan sát hai đầu yêu thú ở phía trước.

Được một lúc, đột nhiên hai mắt trung niên mở ra, khẽ liếc về phía bên trái hắn một cái, tinh quang trong mắt hắn lóe lên. Ngay sau đó, khóe miệng hắn mỉm cười, cũng không có nói gì, lại nhắm mắt vào.

Mà hướng ánh mắt của trung niên vừa nhìn tới, không biết vô tình hay cố ý, lại chính là chỗ Diệp Khôn và Dương Lâm đang ẩn núp.

Cùng thời gian đó, khi trung niên nhìn về phía này, đồng tử hai mắt Diệp Khôn co rụt lại, truyền âm nói với Dương Lâm: "Sư huynh, dường như chúng ta đã bị người kia phát hiện rồi."

"Hả? Như vậy thì chúng ta phải làm sao?" Nghe vậy, Dương Lâm cả kinh nói.

"Yên tâm, trước mắt bọn họ sẽ không dám làm gì chúng ta đâu, chúng ta cứ ở yên chỗ này là được." Diệp Khôn không coi trọng việc này lắm, tùy tiện truyền âm nói.

Diệp Khôn đã nói vậy, những gì mà Dương Lâm đang định nói ra bèn nuốt vào trong, gật đầu đồng ý.

"Rống..."

Hơn một canh giờ sau, đột nhiên từ phía xa bên trong khu rừng vang lên những tiếng rống thảm thiết của yêu thú, khiến cho đám người trung niên nấp sau vách đá, cùng với hai người Diệp Khôn và Dương Lâm giật mình, cả kinh.

Mặc dù thần thức quan sát được cuộc chiến đang diễn ra, nhưng trung niên cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Đúng là yêu thú có khác, thực lực chiến đấu hung hãn đến cực điểm. Nếu đổi lại là hắn, không biết có thể trụ được bao lâu. Thế mới biết, yêu thú và nhân tộc khác xa như thế nào.

"Ha ha. Đến lúc ra tay rồi, các ngươi nhanh cùng ta tới thu thập chúng." Trung niên đứng phắt dậy, cười lớn mừng rõ nói. Sau đó, thanh quang nổi nên bay về phía trước.

"Dạ sư thúc!" Bốn người nghe thấy vậy, sắc mặt nộ vẻ vui mừng, mất công chờ đợi bấy lâu, cuối cùng cũng có thể hành động. Không ai bảo ai, đồng thanh nói, rồi cũng hóa thành độn quang, lần lượt theo sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.