Nghịch Thiên Tu Tiên

Chương 114: Chương 114: Tu Sĩ Kết Đan Kỳ




Tổng đà Ngũ Hành Phái

Bên trong đại sảnh, hơn mười người đang ngồi nghị luận việc gì đó rất sôi nổi.

Ở vị trí thượng tọa, không phải ai khác, đúng là Ngạo Vân Tử chưởng môn Ngũ Hành Phái.

Còn lại những người ngồi xung quanh, hiển nhiên đều là trưởng lão, và các vị đường chủ của năm phân đà.

“Các vị, như Đinh sư đệ đã truyền tin về, ở Tây Dương Lĩnh cách đây vài ngày, đã xảy ra biến cố, cho nên sự kiện Bảo Vân Ngọc Tháp không thể mở cửa đúng như thời gian quy định. Theo như tính toán, thì phải mất một năm rưỡi nữa mới có thể mở cửa đấy.”

Mọi người đang nghị luận xôn xao ở dưới, đột nhiên Ngạo Vân Tử khoát tay, nói.

Cả đám nghe thấy vậy, sắc mặt ai lấy đều biến đổi. Chỉ có một vài người, dường như đã biết trước điều này, cho nên, vẻ mặt vẫn như thường.

“Như thế nào? Tại sao lại xảy ra chuyện này? Chưởng môn sư đệ, đệ hãy nói rõ cho mọi người biết a.”

Một trung niên ước chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền, một thân khí tức không tầm thường, cảnh giới đã đạt tới Trúc Cơ Kỳ Đại Viên Mãn, tùy thời có thể đột phá Kết Đan, như không tin vào điều này, khẽ cau mày hướng Ngạo Vân Tử nói.

“Vũ Mục sư huynh, cái này tiểu đệ cũng không được rõ ràng lắm. Trong truyền âm phù của Đinh sư đệ có nói qua, đại khái là do ảnh hưởng của thiên triệu, của một sự việc nào đó gây ra. Mà theo phán đoán của đệ ấy, rất có thể thiên triệu đó là do có người ở đấy, vừa mới đột phá bình cảnh, tiến giai Kết Đan Kỳ cảnh giới.”

Ngạo Vân Tử nhìn qua đại hán, do dự một hồi nói.

“Cái gì? Có người tiến giai Kết Đan Kỳ?”

Những người có mặt ở đây nghe thấy vậy, không hẹn mà cùng kinh ngạc hô lên. Sắc mặt của từng người, thay đổi liên tục.

“Sư đệ nói đùa, nếu như có người thực ở đó tiến giai. Tại sao chúng ta lại không biết chứ? Phải biết rằng, một khi đột phá bình cảnh tiến giai Kết Đan Kỳ, thì thanh thế rất lớn. Mà Tây Dương Lĩnh lại nằm trong địa bàn của bổn môn, làm sao có thể lại không biết chứ.”

Trung niên tên Vũ Mục, trong nội tâm vừa mừng vừa sợ, vẫn tỏ ra hồ nghi hỏi.

Nếu thực sự có người tiến giai Kết Đan Kỳ, mà lại ở trong địa phận của Ngũ Hành Phái. Thì chắc chắn là người của Ngũ Hành Phái rồi, chuyện này đúng là chuyện tốt. Nhưng nếu đúng là vậy, thì không khỏi khiến người ta nghi ngờ.

Bình thường, khi đột phá bình cảnh tiến giai, nếu không được đồng môn sư huynh và các đệ tử bảo vệ, thì sẽ rất nguy hiểm. Không may đang trong quá trình tiến giai, lại bị kẻ thù tập kích, thì hẳn là dữ nhiều lành ít.

Nếu đúng là người của Ngũ Hành Phái, không có lý do gì, lại không để cho đồng môn sư huynh đệ tương trợ hộ vệ. Hơn nữa, khi tiến giai cũng không ai lại nguyện ý, chọn nơi xa xôi hẻo lánh như vậy mà tiến giai đâu đấy.

Tuy ở Tây Dương Lĩnh cũng có chỗ linh khí hơi đậm một chút, chỉ cần động tay động chân một chút, là có thể đạt tiêu chuẩn cho việc đột phá bình cảnh, từ Trúc Cơ lên Kết Đan rồi. Nhưng dù sao cũng không phải là ở tổng đà, sẽ không có hộ phái đại trận bảo vệ. Một mình tự nhiên ở chỗ đó mà tiến giai, là một sự lựa chọn hoàn toàn sai lầm. Chỉ có những người tán tu, mới có thể làm như vậy mà thôi.

Chẳng nhẽ đó không phải là người của Ngũ Hành Phái, mà lại là một tán tu nào đó. Cố nhiên chọn Tây Dương Lĩnh làm nơi đột phá tiến giai.

Phải biết rằng, Tây Dương Lĩnh là địa bàn của Ngũ Hành Phái, tuy nhân số cố thủ ở đó không đáng kể. Nhưng ở nơi xuất nhập, cũng đã bố trí tầng tầng cấm chế. Người ngoài đi vào trong đó, nếu không có lênh bài, hoặc ngọc phù của bổn môn thì không thể nào đấy.

Không lẽ, tin tức của Đinh sư đệ truyền về là sai. Nhưng hiện tượng thiên triệu kia thì giải thích ra sao? Đinh sư đệ đã nói vậy, hẳn là có căn cứ nào đấy, chứ không thể đoán bừa được.

Hoặc là…cũng có thể do bảo vật nào đó xuất thế, Đinh sư đệ nói vậy, chẳng qua là đánh lạc hướng của mọi người mà thôi.

Chứ làm gì có chuyện, một người tiến giai lên Kết Đan Kỳ, thanh thế rất lớn. Ở chỗ này, không một ai biết được. Từ chỗ đó đến đây cũng bất quá cách xa hơn năm trăm dặm một chút mà thôi, không thể không biết được.

Vũ Mục mang trong lòng đầy nghi hoặc, hỏi lại Ngạo Vân Tử. Ngạo Vân Tử nghe vậy, cũng thấy có lý, nhất thời cũng không biết nói thế nào cho phải.

“Sư huynh, huynh hỏi đệ thì đệ cũng không biết nói thế nào cho phải. Đinh sư đệ chỉ vỏn vẹn nói có thế, nếu như muốn biết thực hư như thế nào, thì còn phải chờ Đinh sư đệ trở về hỏi là sẽ rõ thôi.” Toàn trường cũng nhất thời im lặng, thật lâu sau, Ngạo Vân Tử mói lên tiếng.

Vũ Mục nghe vậy, hơi nhướng mày. Quả thật Ngạo Vân Tử nói không sai, chuyện này chỉ có để cho chính Đinh sư đệ nói ra thì mới biết rõ được.

“Các vị sư đệ. Mọi người thấy chuyện này thế nào?” Trầm tư một lúc, Vũ Mục chuyển hướng, quay sang đảo mắt qua mọi người một lượt, nhà nhạt nói.

“Cái này…”

Vũ Mục hỏi vậy, những người ở đây cũng không biết nói gì hơn. Ai cũng giống nhau cả mà thôi, chỉ nghe phong phanh qua tin tức truyền về.

Tuy mỗi người đều có suy đoán riêng của mình, nhưng hết thảy những nghi ngờ, cũng đã bị hai người nói ra hết rồi. Bây giờ hỏi họ, họ cũng chẳng biết trả lời sao cả.

“Ha ha. Các ngươi không cần phải ngồi ở đây đoán non đoán già nữa. Đúng là bổn môn vừa mới có một vị tiến giai Kết Đan Kỳ cảnh giới đấy.”

Mọi người còn đang không biết nói gì, thì đột nhiên, một giọng nói hùng hậu từ bên ngoài truyền vào. Theo sau đó là linh áp khủng bố, đem toàn bộ đại sảnh bao phủ vào trong. Chớp mắt một cái, một bóng người liền xuất hiện lơ lửng phía trên đại sảnh.

Bị linh áp đè lên người, những người ngồi ở đây, toàn thân run rẩy, không thể cử động được, sắc mặt biến đổi liên tục. Ai lấy đều tỏ ra sợ hãi, hít thở không thông.

Chỉ có duy nhất Vũ Mục, là sắc mặt có chút ổn định. Tuy nhiên, bị linh áp khủng bố đè lên người, hắn cũng không thể nhúc nhích được.

Ở phía trên đại sảnh, một lão già khoảng chừng sáu mươi tuổi, khuôn mặt có vẻ gian xảo, toàn thân vận một bộ thanh bào, hai tay chắp ở sau lưng, mỉm cười nhìn qua tất cả những người ở phía dưới một lượt.

Sau đó, cả người lão lóe lên, chỉ trong chớp mắt,đã thấy lão ung dung ngồi trên một chiếc ghế cao, ở phía trên ghế chủ tọa của Ngạo Vân Tử.

Cùng lúc đó, linh áp cũng được lão thu lại.

Lão già vừa thu lại linh áp, tất cả những người ở đây được tự do, ai lấy đều thở ra nhẹ nhõm. Không hẹn cùng nhau đứng dậy, tiến lên hướng về phía lão giả, khom người cung kính, đồng thanh nói.

“Tham kiến sư thúc.”

Lão giả tỏ ra hài lòng, khẽ gật đầu, khoát tay nói: “Được rồi, các ngươi hãy trở về chỗ ngồi trước đi.”

“Vâng! Sư thúc!”

Nói rồi, ai lấy đều cung kính trở về chỗ của mình ngồi xuống.

“Sư thúc, không biết ngài đột nhiên xuất quan, có chuyện gì cần phân phó a.”

Vừa ngồi xuống, Ngạo Vân Tử không đợi cho lão giả lên tiếng vội, đứng lên chắp tay cung kính hỏi.

“Ha ha. Không có gì! Hôm nay lão phu xuất quan, chỉ là muốn chúc mừng một vị đạo hữu vừa tiến giai mà thôi.”

Lão giả thấy Ngạo Vân Tử hỏi, cười lớn nói.

“Sư thúc! Ngài nói vậy, chẳng nhẽ là…”

Không đợi cho Ngạo Vân Tử nói, ở một bên Vũ Mục vội đứng lên nói.

“A! Vũ Mục, ngươi vậy mà cũng đã đạt đến Trúc Cơ Kỳ Đại Viên Mãn rồi. Thảo nào vừa rồi, ta thấy sắc mặt của ngươi vẫn như thường. Xem ra bổn môn ta lại sắp có thêm một vị Kết Đan Kỳ rồi đấy.” Lão giả ánh mắt đảo qua trên người Vũ Mục, hơi tỏ ra kinh ngạc, tự nhiên nói.

“Sư thúc quá lời, muốn đột phá bình cảnh tiến vào Kết Đan Kỳ cũng không phải đơn giản chút nào. Đệ tử cũng đã bị vây ở bình cảnh hơn mười năm rồi.”

Vũ Mục sắc mặt hơi đổi, nói.

“Ha ha. Không sao! Hôm nay ta đã xuất quan ra ngoài này, lại gặp được ngươi nữa. Đều là đồng môn, ta sẽ thành toàn cho ngươi, ngươi cứ yên tâm. Còn về việc ta ra đây, thì ngay lúc đầu ta đã nói rồi đấy. Vì bổn môn vừa xuất hiện thêm một vị Kết Đan Kỳ nữa, cho nên ta mới ở đây đấy.”

Lão giả nghe Vũ Mục nói vậy thì cười ha hả, nhàn nhạt nói.

“Sư thúc! Người nói là thật…”

Nghe thấy vậy, Vũ Mục đầu tiên là sững sờ, sau đó là mừng như điên, thất thanh nói.

Lão giả thấy thái độ của Vũ Mục như vậy, chỉ cười cười, cũng không có nói gì.

Mà những người khác, nghe thấy lão giả nói sẽ giúp Vũ Mục đột phá Kết Đan, và nói rõ bổn môn có thêm một vị Kết Đan Kỳ, thì trên mặt ai lấy đều tỏ ra đố kỵ, lẫn vui mừng.

“Như thế nào? Tùng Bách sư đệ! Ngươi đã đến rồi, tại sao lại không hiện thân đi vào. Chẳng nhẽ, còn phải để ta phải đích thân ra mời hay sao?”

Mọi người còn đang vui mừng, thì anh âm của lão giả lại vang lên, khiến cho ai lấy đều kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.