"Ha ha. Nghiêm Hà sư huynh quả nhiên lợi hại, nhanh như vậy đã phát hiện ra tiểu đệ rồi."
Một giọng nói sảng khoái vang vọng từ bên ngoài vào. Thuận theo đó,
không gian tại lối vào đại sảnh một hồi vặn vẹo, liền xuất hiện một
thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, dung mạo anh tuấn, bộ dạng rất tiêu
sái, thong dong bước vào.
Cùng lúc đó, một linh áp khủng bố không hề thua kém lão giả khi nãy, từ
trên người thanh niên phóng xuất ra, bao chùm lấy toàn bộ không gian đại sảnh.
Đám người Ngạo Vân Tử, lại một lần nữa bị linh áp khủng bố của cao thủ
Kết Đan Kỳ, làm cho khiếp sợ. Tất cả mọi người, ngoài trừ lão giả được
gọi là Nghiêm Hà ở phía trên, đều lâm vào tình trạng như lúc nãy cũng
không sai biệt lắm.
Nghiêm Hà ngồi ở phía trên, gặp phải linh áp của thiếu niên, mặc dù bên
ngoài không có biểu hiện gì, vẻ mặt vẫn tỏ ra như thường. Nhưng sâu
trong nội tâm lão, nổi lên một hồi dậy sóng.
Lão không thể ngờ được, thanh niên này rõ ràng mới tiến giai được vài
ngày, hiện tại cảnh giới vẫn chưa thực sự vững vàng. Vậy mà linh áp trên người tỏa ra, không hề thua kém gì lão là mấy.
Việc này khiến lão cảm thấy vừa mừng vừa sợ. Mừng là từ nay, bổn môn sẽ
có một cao thủ Kết Đan Kỳ nữa tọa chấn, khiến cho thực lực của bổn môn
gia tăng. Sợ là khiếp sợ thanh niên, vừa mới tiến giai mà khí tức đã
khủng bố như vậy, có thể ngang ngửa với lão, một người tiến giai vào Kết Đan đã mấy chục năm.
Hít vào một hơi thật sâu, Nghiêm Hà liền phóng xuất linh áp của mình ra, hóa giải toàn bộ linh áp của thanh niên trước mặt. Khiến cho đám người
Ngạo Vân Tử lấy lại được tự do, ai lấy đều đưa mắt nhìn về phía thanh
niên, với ánh mắt đầy sợ hãi.
Vừa nhìn thấy dung mạo thanh niên, những người có mặt ở đây, ngoại trừ
Nghiêm Hà ở phía trên không có biểu hiện gì. Còn lại ai lấy đều tỏ ra
kinh ngạc. Dường như không thể tin nổi vào mắt mình nữa. Người này đâu
phải ai khác, chính là Tùng Bách đường chủ Thổ Linh Đường chứ còn ai.
Chẳng qua, khí tức trên người hắn lúc này lại khiến cho người ta phải kính sợ, đúng là cao thủ Kết Đan Kỳ.
Lúc đầu nghe Nghiêm Hà nói ra tên của Tùng Bách, ai lấy đều kinh ngạc
lẫn nghi hoặc. Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy hắn ở chỗ này, hơn nữa đã tiến giai. Lúc này, bọn họ mới tin là thật, ai lấy đều hít vào một hơi
khí lạnh, trong lòng vừa ngưỡng mộ, vừa đố kỵ.
"Tùng Bách sư đệ...À không! Sư thúc! Xin chúc mừng ngài đã tiến giai thành công."
Lấy địa vị là chưởng môn, Ngạo Vân Tử không chậm trễ vội ra mặt nói.
"Ha ha. Chưởng môn sư điệt, ngươi hiện tại cảnh giới cũng đã vừng vàng
rồi, chỉ cần bế quan vài năm nữa cũng có thể đột phá tiến giai đấy."
Tùng Bách khẽ gật đầu, cười cười nói.
Nói rồi, Tùng Bách cũng không để ý đến những người khác nữa, trực tiếp đi đến bên cạnh Nghiêm Hà ngồi xuống.
Đám người Ngạo Vân Tử thấy vậy cũng không có gì dị nghị, cung kính ngồi
một bên. Riêng Ngạo Vân Tử tâm tình hơi bất định, ngồi trên ghế chủ tọa.
"Sư đệ, ngươi lần này tiến giai thành công, đúng là đáng mừng. Từ nay có thêm ngươi tọa trấn, thực lực của bổn phái cũng gia tăng không nhỏ a."
Đợi cho Tùng Bách ngồi xuống, Nghiêm Hà bên cạnh quay sang nhìn hắn, cười đầy thâm ý nói.
“Sư huynh nói không sai. Chỉ là tiểu đệ mới tiến giai, vẫn còn mong sư huynh chỉ giáo một hai đấy.”
Tùng Bách khẽ mỉm cười, sảng khoái nói.
“Hắc hắc. Cái này là dĩ nhiên, đợi cho đệ củng cố cảnh giới cho tốt, sau đó tới chỗ ta. Chúng ta sẽ hảo hảo trao đổi một phen.” Lão giả cười
gian xảo, nói.
“Như vậy thì tiện nghi cho tiểu đệ rồi, đệ xin đa tạ huynh trước vậy.”
Tùng Bách thoáng tỏ ra vui mừng, liên tục nói vài lời cảm ơn. Nghiêm Hà
vẫn bộ dạng như trước, hai người qua lại vài câu xem chừng rất vui vẻ.
“À! Đúng rồi, hôm nay mọi người tụ tập ở đây, không phải là chúc mừng ta đấy chứ? Hình như việc ta tiến giai, cũng không có cho mọi người biết
đấy.” Đang nói chuyện với Nghiêm Hà, Tùng Bách đột nhiên dừng lại, nhìn
lướt qua đám người Ngạo Vân Tử phía dưới, tùy ý hỏi.
“Khởi bẩm sư thúc, chuyện này thì không phải rồi. Hôm nay đám điệt nhi ở chỗ này, chủ yếu là đề cập đến sự kiện Bảo Vân Ngọc Tháp sắp diễn ra.
Chỉ có điều…do biến cố ở Tây Dương Lĩnh, cho nên có thay đổi một chút.”
Ngạo Vân Tử nghe Tùng Bách hỏi vậy, vội lên tiếng nói.
“A! Thì ra là việc này, chớp mắt cái đã mười năm qua rồi. Lần này, trì
hoãn Bảo Vân Ngọc Tháp mở cửa không đúng thời hạn đã định, quả thật có
phần do ta gây ra.” Tùng Bách hơi sững sờ, ngay sau đó như nhớ tới điều
gì, hơi áy láy nói.
“Sư thúc nói vậy, chẳng nhẽ thiên triệu ở Tây Dương Lĩnh chính là do ngài tiến giai gây ra?”
Tùng Bách vừa nói xong, ở một bên Vũ Mục hơi nhướng mày, kinh ngạc nói.
“Không sai, cũng may là ta đã bố trí xuống trận pháp, ngăn cản uy lực
của thiên triệu xuống mức thấp nhất. Nếu không ảnh hưởng của nó cũng
không chỉ có thế thôi, mà rất có thể Bảo Vân Ngọc Tháp sẽ đóng cửa vĩnh
viễn.” Tùng Bách hơi hồi tưởng lại những gì đã trải qua lúc tiến giai,
chậm rãi nói.
“Thì ra là vậy! Nhưng không sao, hiện tại Bảo Vân Ngọc Tháp chỉ lùi thời gian mở cửa mà thôi. Chỉ là một năm, cũng không đáng nhắc tới. Ngược
lại việc sư thúc tiến giai, mới là điều đáng mừng đấy.” Vũ Mục hai mắt
lóe tinh quang, vẻ mặt hưng phấn nói.
“Có điều, dù sao sự việc lần này cũng là do ta mà ra. Như vậy đi, chưởng môn sư điệt, ngươi hãy thông tri cho các môn phái khác một câu. Nói là
do sự có ngoài ý muốn, cho nên sẽ tăng thêm mỗi phái một danh ngạch tham gia Bảo Vân Ngọc Tháp.”
Ngừng một chút, Tùng Bách hướng lão giả bên cạnh nói: “Sư huynh, huynh thấy chủ ý của đệ thế nào?”
Tùng Bách mặc dù đã liệt vào hàng ngũ thái thượng trưởng lão, nhưng dù
sao cũng mới tiến giai. Cho nên, trước khi đưa ra quyết định, hắn cũng
không dám tự mình quyết, dù sao sư huynh cũng đang ở chỗ này. Cũng phải
nói với Nghiêm Hà một tiếng mới được
“Được! Cứ làm như đệ nói đi!”
Nghiêm Hà thấy Tùng Bách hỏi, gật đầu tùy ý nói.
“À! Phải rồi sư đệ! Cố sư huynh hiện tại vẫn chưa thể xuất quan để chúc
mừng đệ được. Huynh ấy có nhờ ta chuyển lời tới đệ. Đợi đến lúc huynh ấy xuất quan, sẽ trực tiếp tới chỗ đệ cáo lỗi và chúc mừng sau?” Như nhớ
tới điều gì, lão giả nói tiếp.
“Ồ! Cố sư huynh như vậy mà vẫn chưa xuất quan, đệ nghe nói huynh ấy đang tu luyện một bí thuật lợi hại nào đó, xem ra không thành công thì huynh ấy vẫn chưa xuất quan a.” Tùng Bách nghe Nghiêm Hà nói, hơi kinh ngạc
một chút, thuận theo như nhớ tới lời đồn về vị Cố sư huynh kia. Sắc mặt
có chút biến đổi nói.
“Ha ha. Không sai! Quả là như vậy. Xem ra sư đệ tình báo cũng nhanh a.”
Nghiêm Hà nghe Tùng Bách nói xong, thì hơi nhíu mày, ý nghĩ trong đầu
liên tục xoay chuyển, ngay sau đó cười lớn nói.
Đối với tin tức Cố sư huynh bế quan tu luyện bí thuật, từ trước đến nay, ngoài lão ra thì không có một người nào biết được. Đến ngay cả Ngạo Vân Tử là chưởng môn của Ngũ Hành, cũng không được biết đến, chỉ nhận được
tin tức hai người bế quan tu luyện mà thôi.
Thế nhưng mà, Tùng Bách vừa mới tiến giai, hắn đã biết được việc này
rồi, chứng tỏ hắn đã biết từ trước đó, điều này khiến cho Nghiêm Hà cảm
thấy ngoài ý muốn. Trong lòng lão cảm thấy Tùng Bách đúng là không đơn
giản chút nào.
“Được rồi! Hôm nay mục đích của ta ra ngoài này, cũng là muốn thông tri
cho mọi người biết về việc Tùng Bách sư đệ tiến giai thành công. Tuy
nhiên, ta cũng nhắc nhở mọi người một chút. Mặc dù Tùng Bách sư đệ tiến
giai, là một sự kiện lớn của bổn phái. Nhưng hiện tại tu tiên giới đang
lâm vào tình trạng hỗn loạn. Vì vậy, ta không muốn những người khác biết đến việc bổn môn có thêm một vị Kết Đan Kỳ tọa trấn.”
Ngừng lại một chút Nghiêm Hà nói tiếp
“Ta và Cố sư thúc các ngươi có chủ ý riêng, và Tùng sư đệ cũng đã đồng
ý. Sẽ để cho Tùng sư đệ bí mật ẩn cư tu luyện, đệ ấy sẽ là hậu thủ của
bổn môn, nếu như có chuyện bất lợi với bổn môn xảy ra.”
Nghe Nghiêm Hà nói xong, đám người Ngạo Vân Tử và Vũ Mục một hồi kinh
ngạc, nhưng sau đó đã hiểu được dụng ý của sư thúc, nên cũng không có ý
kiến gì, ai lấy đều đồng ý với cách làm này.
“Ha ha. Sư huynh nói rất phải. Cũng chính vì vậy mà lần này ta tiến giai mới có gắng áp chế động tĩnh như vậy. Các ngươi phải hiểu và nhớ kỹ
lấy. Còn về trước đó, ta có lợi dụng cái chết của Nam Chiêu Thành dụ mọi người rời đi, để chiếm đoạt một chút lợi ích. Âu cũng là vì ta muốn tỷ
lệ tiến giai thành công lớn hơn một chút. Những thứ đó ta đã lấy của các ngươi, sau này ta sẽ bồi thường sau. Các ngươi thấy thế nào.” Tùng Bách nghe Nghiêm Hà nói, liên tục gật đầu tán thành, đợi cho lão nói xong,
rồi xem thái độ của những người khác. Tùng Bách cười lớn, nhìn vài người phía dưới thản nhiên nói.
Những người bị Tùng Bách nhìn qua, ai lấy đều rùng mình một cái. Không hẹn cùng lên tiếng: “Đa tạ sư thúc!”
“Tốt rồi! Nghiêm sư huynh, đệ nghĩ tới đây là được rồi. Đệ mới tiến
giai, cũng phải nhanh chóng củng cố cảnh giới cho vững, đệ xin cáo từ
trước.” Không đợi cho Nghiêm Hà nói gì, Tùng Bách hóa thành một đạo
thanh quang, bay vụt ra khỏi đại điện, biến mất tăm hơi.
Nghiêm Hà gặp tình cảnh này, đôi lông mày khẽ nhíu lại, nhưng cũng không có biểu hiện gì thêm. Liền quay sang đám người Ngạo Vân Tử phân phó vài câu. Sau đó, cũng hóa thành một đạo độn thanh quang, rời khỏi chỗ này.
Tùng Bách và Nghiêm Hà rời đi, không khí trong đại sảnh mới được thả lỏng một chút.
Vũ Mục và Ngạo Vân Tử cùng với những người khác cũng thảo luận thêm một
vài vấn đề liên quan đến Bảo Vân Ngọc Tháp, và một vài sự kiện sắp diễn
ra nữa.
Cuối cùng, mỗi người ôm một tâm tư không ai giống ai, lần lượt rời khỏi đại sảnh.
***
Bên trong một mật thất, được mở tạm thời ở Dược Linh Cốc. Diệp Khôn đang ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền. Khí tức của hắn lúc này, rõ ràng
cường hoành hơn rất nhiều so với một tháng trước.
Đột nhiên, hắn mở trừng hai mắt, vẻ mặc mừng như điên thốt lên.