**Chương 36**.
Tôn chủ Vô Tự phái là một nam nhân trung niên, tuổi tác kém xa hai lão Vô Như Tuyền cùng Đạt Ma. Gã khá tuấn tú, khuôn mặt bị che bởi lớp râu lồm cồm. Hoa Yên Vũ không hiểu thẩm mỹ của mấy người cổ đại này cho lắm. Có lẽ nuôi râu để tạo độ tin cậy với bề dưới.
Gã gọi là Thiên Địch, một cái tên kì lạ. Theo người hiện đại, nó gọi là trẻ trâu thích khoe khoang. Mà nhìn vào mắt gã, Hoa Yên Vũ thấy rất quen. Thiên Địch giống một ai đó y từng gặp.
Gã hiện tại sắc mặt trắng bệch, mắt trừng lớn nhìn Triệu Huyền. Thiên Địch không ngờ lại có người dám ở trong địa bàn của gã, ngay trước mặt trắng trợn giết khách bản thân mời tới. Thật không coi gã ra gì mà.
“Thất lễ rồi.”_Triệu Huyền hững hờ lên tiếng.
“Tiểu Huyền, ngươi đàng hoàng cho ta.”_Hoa Yên Vũ đá nhẹ chân hắn. Y cũng không muốn anh chồng chịu ủy khuất, nhưng vì Thiên Sơn nên hạ mình một chút. Triệu Huyền bị y nhắc nhở, thở dài.
“Triệu Huyền không hiểu chuyện, mong tôn chủ đây lượng thứ.” Miệng thì nói vậy, mắt lại như có như không liếc gã, đe dọa trắng trợn. Thiên Địch sống lưng lạnh toát, cảnh giác nhìn khắp nơi lại không tìm được nguồn cơn.
Vô Như Tuyền cũng chen vào giảng hòa vài câu, gã mới phất tay áo cho qua. Thiết Giáp xác được khiêng ra ngoài, đôi mắt làm cách nào cũng không nhắm được, trừng lớn đầy sợ hãi. Tu sĩ ở đây đều phải xuýt xoa, lau khẽ lòng bàn tay.
Họ không hề cảm nhận được cây trâm phi đến, tận khi Thiết Giáp ngã xuống mới giật mình, hít một ngụm khí lạnh. Triệu Huyền này thật đáng sợ, giết người cũng quá nhanh quá chuẩn đi. Con người này không đơn giản chút nào.
“Tôn chủ, chúng....chúng tới rồi!!” Một đệ tử Vô Tự phái hốt hoảng chạy vào. Trên người đều là vết thương rướm máu. Vừa thông báo xong liền gục xuống, tắc thở. Đồng thời bên ngoài bầu trời bị che khuất một mảng đen đặc. Hiển nhiên bọn ma tộc đã tấn công đến.
Xuất hiện sớm như vậy? Trăng tròn còn chưa tới.
Các tu sĩ bị khí thế của bọn họ làm cho run sợ. Nhìn cái đám đen kịt kia cũng phải hơn mấy nghìn vạn binh. Lúc nhúc như kiến đen trên bầu trời. Hầu hết ai cũng chưa chuẩn bị tâm lí, có vài đệ tử bị dọa cho xanh mặt, hai chân run như cầy sấy.
“Sao lại sớm như vậy? Kỳ Ân tự còn chưa kịp đến.”_Thiên Địch sốt sắng. Theo như tôn chủ Kỳ Ân, phải đến chiều nay họ mới có thể tới. Như vậy không phải muộn rồi.
“Phải làm sao đây? Ta còn chưa chuẩn bị gì cả.”_Một vài đệ tử tuyệt vọng than oán.
Triệu Huyền căng thẳng nắm chặt tay Hoa Yên Vũ. Đến rồi!
“Ngươi sao vậy?”_Hoa Yên Vũ lo lắng nhìn hắn. Triệu Huyền chưa bao giờ tâm trạng lại tồi tệ như vậy, hắn như đang hoảng hốt vì điều gì đó.
“Nhất định ta sẽ bảo vệ được ngươi.”_Hắn niết mu bàn tay y, kiên định nhìn Hoa Yên Vũ. Hắn phải diệt hết mối hậu họa nguy hiểm tới người này, có như vậy mới yên tâm được.
...----------------...
Một đoàn người dày đặc, hạ xuống Vô Tự phái. Bọn chúng ý chí chiến đấu hừng hực, chỉ cần có hiệu lệnh liền lập tức xông lên đại khai sát giới. Mà đứng đầu bọn chúng là nam nhân trùm kín áo choàng đen, chỉ lộ ra đôi mắt sói xảo quyệt. Thân thể vật vờ ma khí.
“Thiên Địch, giữ đúng lời hứa. Bổn vương đã đến.”_Nam nhân cười lạnh, xoa xoa cổ tay phải. Lời nói lạnh đến thấu xương.
Tên này rất mạnh, có thể đấu trực diện với Triệu Huyền. Hoa Yên Vũ bỗng lo lắng cực độ. Theo diễn biến thế giới cũ không hề xuất hiện nhân vật này. Đứng đầu ma giáo chỉ là một ả yêu đầu hống hách mà thôi.
“Cửu Châu, nhất định ngươi phải an toàn.”
“Được.”
“Lãnh Diệc Hiên, ta giao y cho ngươi. Thay ta chăm sóc Cửu Châu. Nếu Cửu Châu bị thương một chút ta liền xé xác.”_Triệu Huyền đẩy Hoa Yên Vũ về phía hắn. Ánh mắt lóe lên một mạt bi thương.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ y, bảo vệ bảo bối của chúng ta.”_Lãnh Diệc Hiên nghiêm túc nhìn hắn. Triệu Huyền gật đầu một cái hài lòng.
“Cẩn thận đấy. Triệu Huyền, ngươi phải lành lặn trở về.”
“Nhất định.”_ Triệu Huyền cười ôn nhu. “Nhớ lời ta, đừng tin tưởng vào Mạnh Quân.”
Dứt lời, trước ánh nhìn kinh sợ của các đệ tử, hắn tiến về phía nam nhân kia. Khí thế ma tôn kiếp trước bộc phát. Tử khí nặng nề.
...----------------...
Nam nhân áo đen liếc qua đám người, thấy Triệu Huyền bước đến liền nhếch mép.
Con mồi đây rồi! Gã có thể cảm nhận được dòng máu ma tộc thuần khiết tồn tại trong người này. Đối thủ xứng tầm với gã.
“Lãnh Diệc Hiên, ngươi kích phát thiên ma?”
“Ta không phải Lãnh Diệc Hiên.”_Triệu Huyền lạnh lùng phun ra vài chữ.
“Không thể nào!”_ Gã không tin mà thốt lên. Ma tôn chỉ có một đứa con trai thất lạc, máu thiên ma đáng ra không nên tồn tại trên người thứ hai.
“Hàn Lục, ngươi từ bao giờ lắm lời như thế? Bị tiểu bạch kiểm kia thuần tính sao?”_Triệu Huyền cười nhạo.
“Ngươi biết ta?”_Hàn Lục không tin vào tai mình. Nam nhân không đơn giản, gã cần phải cẩn trọng hơn.
“Con chó trung thành của Lãnh Mạt, ngươi cũng thật tài giỏi.”