**Chương 37**.
Mạnh Quân giá y đỏ tươi diễm lệ, trên đầu chùm khăn hỷ. Mái tóc dài được vấn gọn, đội mũ niệm dành cho quân hậu. Hôm nay chính là ngày tân hôn của Lãnh Diệc Hiên cùng cậu. Mạnh Quân không nhịn được cong cong khóe môi. Cuối cùng cũng sắp tiến đến gần được mục đích. Chỉ một chút nữa thôi. Cậu thầm nghĩ.
Cửa điện bị đẩy ra, Lãnh Diệc Hiên trở về trong bộ dạng say khướt, y phục tân lang xộc xệch khó coi. Hắn đưa tay ném đi mũ niệm trên đầu, liếc qua Mạnh Quân đang ngồi bên mép giường.
“Còn chưa nghỉ ngơi?”
“Hôm nay là ngày tân hôn....Bệ hạ....”_Mạnh Quân đỏ mặt, ấp úng. Chẳng lẽ hắn phải để cậu nói rõ cái chuyện xấu hổ đấy ra sao.
Hắn nhìn Mạnh Quân rất lâu, trái tim không có một chút vui mừng khi lấy được người mình tâm niệm. Chỉ có cảm giác gì đó hắn mất đi lâu nay tràn về. Lãnh Diệc Hiên nhận ra mình dường như đã quên lãng thứ quan trọng nhất.
Đưa tay vén khăn hỷ. Sau đó...không có sau đó nữa. Hắn trực tiếp lơ đi vẻ mặt phong tình của Mạnh Quân, leo lên đặt lưng xuống giường ngủ mất. Đêm tân hôn không uống rượu giao bôi, không nói chuyện phu phu. Hắn lạnh lùng bỏ qua quân hậu.
Mạnh Quân bị phu nhân lạnh lùng, lại không dám làm phiền hắn. Cậu tâm tình bực bội nằm xuống bên cạnh. Định bụng sẽ ôm Lãnh Diệc Hiên, hắn né tránh. Trong lòng tràn lên một mạt hoảng hốt. Hắn không phải phát hiện ra điều gì chứ?
Nửa đêm canh ba, Lãnh Diệc Hiên đột ngột tâm tình tức giận mà bỏ ra ngoài, còn kéo theo Mạnh Quân đi theo. Đi qua dãy hành cung dài, mỗi bước càng làm cậu thấp thỏm. Cuối cùng dừng chân trước nơi ngục tối.
Lại là Bạch Cửu Châu.
Hàn Lục được giao nhiệm vụ canh giữ y, vừa thấy bóng dáng hai người liền cúi đầu hành lễ. Đấy mắt xẹt qua tia nghi ngờ.
“Y có nói gì?”_Lãnh Diệc Hiên khàn khàn lên tiếng. Hàn Lục chỉ lắc đầu. Nhân vật này cho dù bị giam cầm như vậy, sóng lưng vẫn thẳng tắp. Chỉ khi có Lãnh Diệc Hiên mới chửi bới vài câu, lúc bình thường đều im lặng.
“Đi thôi.”_Hắn dường như nghĩ ra trò gì đó, cười lạnh kéo theo Mạnh Quân vào trong. Bạch Cửu Châu người đầy vết thương, hai tay bị dây xích treo trên cao. Bạch y đẫm máu. Y nâng mắt, khinh bỉ như nhìn hai súc sinh trước mặt.
“Sư tôn, chúng ta thành hôn rồi. Không phải người nên nói gì đó sao?”_Hắn siết chặt cổ tay Mạnh Quân, cố ý đưa ra cho y thấy. Bạch Cửu Châu không nhìn, trực tiếp quay đi.
“Trần Triết, ở đâu?”
“Chết rồi.”
“Chết? Hắn chết rồi.”_Bạch Cửu Châu ảm đạm nhìn Lãnh Diệc Hiên, bên trong tràn ngập tuyệt vọng. Y không còn chút sức lực phản kháng, cũng không muốn giằng co với hắn. Nếu người thương đã chết, y cũng không cần sống làm gì.
“Ngươi giết ta đi.”
“Cái gì?”
“Ta là người đã hạ độc Mạnh Quân ở đại hội võ lâm khiến y thua. Ta phá hủy căn cốt của ngươi, muốn đẩy ngươi cho bọn ma giáo bẩn tưởi chà đạp.” Bạch Cửu Châu cười lớn, nước mắt lại không ngừng rơi. “Thật không ngờ, chính bản thân lại tạo cơ hội cho tên súc sinh như ngươi khai phá sức mạnh. Là tự ta đẩy mình vào chỗ chết.”
“Giết ta đi!”
“Ta hận ngươi, Lãnh Diệc Hiên!”
Lãnh Diệc Hiên giật mình, tâm trí thanh tỉnh. Trên tay là Mạc Quy máu nhỏ từng giọt. Hắn kinh hoàng nhìn bạch y trước mặt, hơi thở lụi tàn. Vùng ngực là vết đâm lớn loang lổ máu. Ánh mắt y đau khổ, lại như minh bạch.
Hắn không muốn giết người này! Hắn....hắn không phải!!!!
Ôm lấy thân thể Bạch Cửu Châu, hắn khàn khàn không nói được gì. Bàn tay truyền liên tục linh lực vào vết thương như muốn kéo lại sự sống cho người nằm trong lòng.
“Ta...ta không cố ý! Ngươi không được chết!”
“Lãnh Diệc Hiên.....”
“Ngươi nghe ta nói. Trần Triết hắn chưa chết, sống rất tốt.” Lãnh Diệc Hiên nắm bàn tay lạnh lẽo của y, nước mắt chảy dài “Không phải ngươi muốn gặp hắn sao? Bổn quân thả ngươi đi, được không?”
“Tuyệt đối......đừng...đừng tin tưởng...... bọn họ.”_Bạch Cửu Châu yếu ớt, tích tụ linh lực còn lại của bản thân đặt lên ngực trái của Lãnh Diệc Hiên. Đời này y ganh ghét đố kị, đẩy một thiếu niên vào đường ma đạo. Đến cuối mới ngộ được mình sai. Coi như là trả nợ cho hắn.
...----------------...
Lãnh Diệc Hiên cầm chặt Mạc Quy, chém thẳng về phía Hàn Lục. Từng kí ức ùa về như thác lũ khiến hắn càng điên cuồng. Kiếp trước hắn tin tưởng Mạnh Quân, tin tưởng tên chó trung thành của cha mới nhận kết cục thảm hại, tự tay hại chết người mình yêu.
Từ đầu đến cuối đều bị lừa gạt. Mạnh Quân nào có phải thiếu niên lương thiện gì? Cậu ta chính là bạn lữ của tên Hàn Lục. Vì đưa gã lên vị trí Ma tôn được định sẵn cho đứa con mang dòng máu thiên ma mà tiếp cận hắn. Chỉ cần Lãnh Diệc Hiên chết, gã sẽ có thể đường đường chính chính nối ngôi.
Hận! Rất hận!
Nếu không phải chúng nắm điểm yếu của dòng máu thiên ma, dựa vào nó điều khiển tâm trí hắn, khiến hắn điên loạn nghĩ bản thân yêu Mạnh Quân sâu nặng. Có lẽ kiếp trước, hắn sẽ được an nhàn ở bên cạnh y. Cho dù y nóng tính, y không thích mình. Lãnh Diệc Hiên cũng cam lòng.
Giá như bản thân không có người cha ma tộc thì hay biết mấy.
Kim loại tiếp xúc xoẹt từng tia lửa trên không trung. Hắn nhất định sẽ kết liễu gã, khiến gã sống không bằng chết. Hai bên nhân ma phía dưới cũng giao đấu kịch liệt.
Hoa Yên Vũ không thể quan sát được trận đấu của hai người. Trong lòng thấp thỏm không yên. Nhiều lần thất thần, nếu không phải có Lãnh Diệc Hiên bên cạnh e rằng đã bị thương đầy mình.
“Hắn sẽ không sao.”_Lãnh Diệc Hiên nắm tay y an ủi.
“Ừm!”
“Sư tôn! Cẩn thận!”_Thần Tư Nhiên nghe tiếng Trần Triết hét lớn, phát hiện một mũi tên đang bắn về phía mình.