Nghịch Thủy Hàn

Chương 53: Chương 53: Biến mất trong không khí






Ba kẻ phản đồ Liên Vân trại đạp tung cửa, xông vào ngôi nhà rơm.

Cửa vừa đổ, trong nhà vọng ra tiếng kêu kinh hãi của phụ nữ lẫn tiếng khóc của trẻ em.

Một người phụ nữ mặc áo vải thô, tay bồng con, sợ hãi lắp bắp: “Đại gia … các ngài đến có chuyện gì?”

Tên đại hán mặt rỗ trong bọn cười hô hố: “Sao? Bọn ta không đến được sao?”

Một tên đại hán khác, mũi tẹt đệm thêm: “Bọn ta là người Liên Vân trại, thích đến thì đến, muốn làm gì thì làm đấy.” Hắn cười khan hai tiếng khả ố, bàn tay xòe rộng đập rầm một cái lên chiếc bàn gỗ, quát: “Cút đi, kêu Hàn lão đầu về ngay! Bằng không, ta sẽ giết con ngươi, chém heo chém gà, còn vui vẻ với ngươi nữa đấy!”

Người đàn bà sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, ôm chặt đứa bé trong lòng, cúi gầm đầu vội vã chạy đi.

Ba tên kia cười to ha hả đắc ý.

Một tên cất tiếng: “Nếu ả ta xinh đẹp một chút thì ta chắc ngươi chẳng bỏ qua đâu!”

Tên đại hán mũi tẹt khịt mũi ho khan, nhổ một bãi nước bọt xuống đất, bảo: “Lão Cửu, chuyện này không phải là giả, nhưng lão tử đã lâu rồi không giải trí, nên nhân lúc này cũng muốn vui vẻ một tí. Nếu quả thật ả đó khiến ta có hứng thì cho dù mụ có nạ dòng đến thế nào bọn ta cũng sẽ làm cho ả kêu sống kêu chết.”

“Nên cẩn thận một chút!” Tên hán tử được gọi là lão Cửu nhắc nhở: “Từ khi Liên Vân trại đổi chủ mới, hình như mấy người dân này còn chưa biết rành bọn ta lắm.”

Tên đại hán mặt rỗ sẳng giọng mắng: “Biết cái con mẹ ngươi! Mấy kẻ này đều bị lão họ Thích làm hư hết. Cả một sơn trại lớn như vậy mà không có đủ hồng tang (đồ cống phẩm), bảo ngân (tiền bảo kê), còn muốn bọn ta quanh năm bảo vệ, phân phát lúa gạo. Chẳng ai dư dả để phụng dưỡng vợ con cả!”

Tên đại hán mũi tẹt nhổ thêm một bãi nước bọt, đồng ý: “Được lắm! Có Cố đại đương gia làm chỗ dựa rồi thì bọn chúng ăn cái gì cũng phải nôn ra!”

Lão Cửu lo lắng: “Chỉ e mấy kẻ này không chịu.”

Tên mũi tẹt rút thanh đại đao sau lưng ra, thả bịch xuống bàn, lớn tiếng: “Tên nào không nghe lời thì ta cho ăn đao ngay. Có giết cũng chẳng sợ quan phủ truy cứu.”

Đúng lúc đó ngoài cửa có mấy người bước tới, tất cả đều ăn mặc kiểu nông dân, quần áo vải thô lấm bùn đất lỗ chỗ, vai vác cuốc. Trong nhóm có một người lớn tuổi, hai người trung niên, ba người còn lại thanh niên tuổi trẻ. Có lẽ vì làm nông vất vả nên ai nấy đều to cao mạnh khỏe.

Người đàn bà lúc nãy còn chưa hết kinh hoàng, đứng đằng xa chỉ tay vào nhà bảo: “Là họ đó!”

Tên mặt rỗ nhìn qua mấy người kia, lên tiếng: “Hàn lão đầu, ngươi về đúng lúc lắm. Năm lượng bạc, bảy con heo, sáu con dê, ba con trâu mà làng An Lạc tiến cống đã chuẩn bị xong chưa?”

Những người nông dân nhìn nhau hoang mang .

Một nông phu trung niên tức giận phản kháng: “Cái gì? Lúc trước chỉ cần năm con heo, hai con trâu thôi là được mà. Sao lại có thêm sáu con dê nào nữa?”

Tên mặt rỗ cười lạnh: “Sáu con dê à? Đó là tiền trà nước cho ba anh em bọn ta. Vì mấy cái cống phẩm chẳng đáng gì của các ngươi mà bọn ta phải đi đi lại lại mấy lần rồi. Các ngươi đưa thêm sáu con dê cũng đúng thôi.”

Lão Cửu cười hi hi tiếp: “Biết điều thì bắt gà, ngỗng đưa đây cho bọn lão gia đem đi.”

Tên mũi tẹt cười híp mắt, thêm vào: “Còn nữa, chưa hết. Làng các ngươi không phải là có cô nương xinh đẹp sao, đưa ra cho bọn ta hưởng với chứ. Thế mới không uổng đại công đại đức lão gia bảo vệ tài sản và mạng sống cho các ngươi.”

“Hừ!” Một nông phu phản đối: “Nơi đây lúc nào cũng bình an, có phát sinh chuyện gì cũng đều là do bọn các ngươi gây nên. Trong làng đã có mấy người chết rồi, còn mặt dày đến đây đòi cống phẩm cái gì nữa!”

Người này giận quá đỗi, làm mấy người bên cạnh vội ngăn lại.

Tên mặt rỗ sầm mặt, chống nạnh quát: “Chà! Các ngươi tính sao? Không chịu trả hả?”

Một người thanh niên trong nhóm lớn tiếng: “Bọn ta không mắc nợ, bằng vào cái gì mà bắt bọn ta trả!”

“Bằng vào cái này này!” Tên mặt rỗ vung đao chặt cái bàn gỗ ra làm hai, rồi chỉ đao vào đám người kia, đe: “Nếu các ngươi dám không nộp thì coi như chống lại Liên Vân trại. Trại bọn ta luôn theo khẩu hiệu thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Không sợ chết thì cứ tự nhiên mà phản đối đi!”

Một người nông phu trong nhóm hòa hoãn cất tiếng: “Các vị đại ca, trước đây Liên Vân trại không có cái lệ này. Thích trại chủ luôn chiếu cố cho bọn ta, sao nay lại thành thế này?”

Tên mũi tẹt nghe người khác đề cập đến Thích Thiếu Thương thì càng giận điên lên, nhảy lên phía trước tát người đó một cái chảy cả máu mũi, mắng: “Thích trại chủ cái gì! Giờ chỉ còn Cố đại đương gia thôi, không có Thích trại chủ gì gì nữa.”

Lão Cửu lại cảm thấy ác danh nên gắn cho người khác, vội đế vào: “Bọn ta là do Thích trại chủ phái đến. Y muốn các ngươi giao bạc với lễ vật, bọn ta cũng không còn cách nào khác.”

Mấy người nông dân này tuy khỏe mạnh nhưng võ công thì một khiếu cũng không thông, tên mũi tẹt nhảy ra, vừa đánh một cú đã trúng ngay. Bọn họ chẳng cách nào chống lại nổi, tự biết không phải là đối thủ của bọn này, trong lòng uất giận nhưng không dám nói.

Tên mặt rỗ quét mắt, hỏi: “Thế nào? Giao hay không giao?”

Hàn lão lên tiếng: “Ba vị hảo hán, mong các vị xem xét giúp. Bọn ta không phải là không giao, mà là do gần đây mùa màng thất bát, cống lễ lại nhiều như vậy thì bọn ta làm sao mà trả nổi?”

Tên mặt rỗ cười hắc hắc: “Không trả nổi à? Không trả thì bọn ta sẽ phóng hỏa thiêu rụi ruộng của các ngươi, xem các ngươi trả có nổi không?”

Mấy người thanh niên đã nhịn không nổi, nhưng Hàn lão lại van lơn: “Các vị làm quá rồi … Có thế nào nương tay một chút, thu ít đi một chút được không?”

Tên mũi tẹt cười: “Cũng được! Có điều phải đem cô nương xinh đẹp kia dâng lên đây, bọn ta nếu vừa ý thì sẽ không bắt các ngươi nộp nhiều nữa!”

Một nông phu dễ bị kích động giận dữ hét lên: “Các ngươi là cái thứ gì? Vô pháp vô thiên, cướp bóc người dân vô tội. Trước đây Liên Vân trại đâu có loại này …”

Tên mũi tẹt sắc mặt biến đổi, chém tới một đao, mấy người nông dân cũng vung cuốc cản lại. Họ tuy không biết võ công nhưng đang uất hận nên tên kia trong vòng mấy chiêu chưa đánh ngã được họ. Lão Cửu và tên mặt rỗ bèn nhất tề nhảy ra, tay đấm chân đá chỉ vài chiêu đã đánh ngã cả bọn. Tên mũi tẹt xoắn tóc người nông phu tính tình nỏng nảy, cưỡi lên lưng y, vung đao cười cuồng dại: “Ta giết ngươi trước cho mấy tên kia biết không nghe lời thì sẽ như thế nào …” Hắn đang muốn chém xuống thì thình lình trước mắt hiện ra hai đứa trẻ.

Trông chúng rất dễ thương, tóc cột nhỏng trên đầu, hai mắt đen láy, tròn xoe, răng trắng môi đỏ, hai má hồng hồng. Tên mũi tẹt ngẩn cả người, sao đột nhiên lại có một đôi tiên đồng từ trên trời rơi xuống thế này? Thanh đao cũng vì thế mà chưa chặt xuống.

Hai đứa trẻ nghiêng đầu nhìn hắn, hắn cũng nghiêng đầu nhìn lại, nhìn đến rối tung cả đầu.

Một đứa nhanh nhảu lên tiếng: “Ba người các ngươi thật là bậy quá. Sao lại làm hại người tốt?”

“Cái gì?” Tên mũi tẹt phát tức, hắn chưa từng bị đứa nhỏ nào mắng nhiếc như vậy.

Đứa trẻ linh lợi kia lại bảo: “Đây là cơ hội cuối cùng cho các ngươi đó. Mau biến đi!”

Tên mũi tẹt không nhịn nổi nữa, quát: “Đồ trẻ con láo toét, không biến đi thì ông cho một đao chết tốt bây giờ.”

Nhưng hai đứa trẻ lại cười nói: “Bọn ta không sợ. Ngươi giết đi!”

Gã mặt rỗ và lão Cửu giơ tay ra, muốn xách hai đứa nhỏ lên như hai con mèo.

Nhưng đúng lúc đấy, ánh kiếm nháy lên.

Ánh kiếm không sáng lắm, nhưng lại cực nhanh.

Tên mặt rỗ, tên mũi tẹt và lão Cửu đang muốn đỡ thì thiết kiếm của đứa bé bên trái đã cắt phăng tai phải của tên mặt rỗ, lại còn chặt đứt ngón tay trái của lão Cửu. Còn đồng kiếm thì chọc mù mắt tên mũi tẹt trước, rồi cắt luôn tai trái của tên mặt rỗ. Sau đó hai kiếm giao lại vào nhau, kêu “keng” một tiếng, đút vào vỏ. Hai đứa trẻ lấy tay vỗ vỗ như muốn rũ hết bụi trên người, nhìn ba tên bị thương đang kêu la thảm thiết: “Công tử nhà ta nói các ngươi đáng chết. Nhưng nếu chưa ra tay giết tụi ta thì có thể miễn cho tội chết.”

“Công tử chúng ta nói các ngươi về bảo với Cố Tích Triều không được mạo danh Thích Thiếu Thương để làm điều ác nữa. Nếu không, vương tử phạm tội cũng sẽ bị xử như thứ dân.

Những nông dân này không ngờ hai đứa trẻ đẹp như tiên lại có võ công và kiếm thuật cao như vậy, xuất thủ cũng rất lợi hại, nên tán thưởng không dứt. Hàn lão gia không kìm được, hỏi: “Công tử nhà các cháu là ai vậy?”

Đồng kiếm đáp: “Các bác đã nghe qua Tứ đại danh bộ bao giờ chưa?”

Thiết kiếm tiếp lời: “Chủ nhân của bọn cháu là Vô Tình công tử.”

Mấy người nông dân này cả đời ít khi nào được vào thành, ngoài Hàn lão gia là đã từng nghe qua uy danh của Tứ đại danh bộ thì còn lại đều không biết “Vô Tình” là thần thánh phương nào.

Nhưng ba tên đại hán đang bị thương mới nghe hai chữ Vô Tình đã nuốt hết những tiếng rên vào bụng.

Tên bị chặt tay thì nhặt tay lên, tên bị chọc mù mắt thì che mắt lại, tên bị xẻo tai máu chảy đầm đìa xuống má thì lo lấy hai tay ôm lấy tai, cả ba tên nhanh chóng lỉnh đi. Sau đó bọn chúng còn chúc mừng nhau vì may mà người hôm nay ra tay không phải là Vô Tình.

Nếu gặp phải Vô Tình thì bọn chúng dù có muốn sống cũng chỉ e là ở kiếp sau.

Vào thời điểm này Thiết kiếm và Đồng kiếm không phải đang ở cùng với Vô Tình và hai vị sư huynh.

Vô Tình tận mắt chứng kiến hết mọi việc.

Chàng nhìn ra giữa Cố Tích Triều, Hoàng Kim Lân, và Văn Trương ngoài mặt có vẻ như đồng lòng chống địch, nhưng bên trong lại ganh đua với nhau. Cố Tích Triều muốn dựa vào việc tiêu diệt Liên Vân trại để củng cố địa vị của mình, làm nổi bật thành tựu của bản thân trong chốn triều đình; còn Hoàng Kim Lân là Mục loạn tổng chỉ huy (tổng chỉ huy dẹp loạn bên ngoài), Văn Trương lại là Mị loạn đốc sát sử. Bọn chúng vừa là nhận lệnh từ Thiên tử, vừa muốn phục vụ Phó thừa tướng, nên có lòng đố kị nhau rất cao.

Du Thiên Long là một trong Cửu đại đương gia ở Liên Vân trại nhưng sau lại phản bội Thích Thiếu Thương. Vô Tình bắt cóc hắn là muốn từ hắn tìm hiểu thêm về việc Thích Thiếu Thương là người như thế nào, Liên Vân trại là tổ chức ra sao.

Giờ đây thấy hành vi của ba tên phản đồ Liên Vân trại, chàng càng hiểu được rằng tác phong của Liên Vân trại trước đây và bây giờ rất khác nhau.

Chàng giao cho Thiết kiếm và Đồng kiếm xử lý ba kẻ ức hiếp lương dân kia. Còn bản thân chàng thì quyết định đem theo Kim kiếm và Ngân kiếm đi làm chuyện khác: Đuổi theo Lưu Độc Phong

Không nên để Thích Thiếu Thương bị bắt.

Rất nhiều kẻ trộm cướp vô lại hoặc loại người cùng hung cực ác gặp Vô Tình thì sợ đến chân tay run lẩy bẩy, như chuột sợ mèo, vì biết thủ đoạn của chàng tàn nhẫn, xử việc rất lạnh lùng. Gặp chàng, chúng còn giữ được mạng là may quá rồi.

Nhưng Vô Tình chỉ giết những người cần giết.

Chàng biết Thích Thiếu Thương không đáng chết.

Chàng cũng biết nếu Thích Thiếu Thương bị giải về kinh thì không khỏi mất mạng. Phó Tông Thư đã muốn y chết, còn ai bảo vệ được y!

Cho nên chàng muốn đuổi theo Lưu Độc Phong, hy vọng có thể thuyết phục được lão thả Thích Thiếu Thương.

- Lưu Độc Phong sẽ đồng ý sao?

Chắc chắn điều đó không thể được.

- Thế có đuổi kịp được Lưu Độc Phong không?

Vô Tình cũng không nắm chắc lắm.

Nhưng chàng biết một điều: việc cần làm nhất định phải làm.

Mặc dù chàng không quen biết mấy với Thích Thiếu Thương, hơn nữa cũng chẳng muốn làm mất lòng Lưu Độc Phong.

Đuổi theo dấu vết của Lưu Độc Phong là chuyện không phải cứ cật lực là được, mà còn rất dễ thất bại.

Lưu Độc Phong xuất thân thế gia vọng tộc, được bọc trong kén, ăn ngon mặc đẹp. Trước đây, khi lão hành tẩu giang hồ thì tùy tùng như mây, ở nhà sang, đi xe đẹp, thanh thế vang dội, uy phong lẫm liệt. Nhưng lần này lão nếm đủ mọi đắng cay mới bắt được Thích Thiếu Thương, sáu cao thủ tùy tùng trung thành thì chết đến bốn, nên Lưu Độc Phong càng đề cao cảnh giác hơn. Vô Tình chạy dọc theo những nơi mà Lưu Độc Phong chắc chắn phải qua, nhưng đã đuổi suốt hơn hai trăm dặm rồi mà vẫn không thấy tăm hơi bốn người kia đâu.

Vô Tình biết rõ Lưu Độc Phong luôn rất để ý đến khí phái, hơn nữa tuy xuất thân quý tộc nhưng lão lại là nhân vật trác tuyệt nhất trong những bộ khoái tiền bối. Nếu lão thật sự muốn giấu thân phận để tránh phiền toái thì trừ phi chính tam sư đệ Truy Mệnh ra tay, còn muốn tìm được hành tung của lão là chuyện hầu như vô vọng.

Vô Tình không phải là kẻ nhụt chí nên lại đuổi theo thêm hơn trăm dặm nữa.

Bản thân Vô Tình công lực rất yếu. Khinh công tuy cao, thân pháp lại nhanh, nhưng không được bền. Với sức chàng mà đuổi theo Lưu Độc Phong thì dĩ nhiên là không cách gì kéo dài được. Trên đường, thường xuyên Kim kiếm và Ngân kiếm dùng cáng tre kiệu chàng. Kim và Ngân đều còn bé, nội lực chưa thâm hậu, nên dù có nhanh nhẹn đến đâu cũng sẽ phải chậm dần, ngoài ra còn cần phải nghỉ ngơi. Do đó Vô Tình trong lòng không tránh khỏi hoài nghi bản thân đã bị đoàn người của Lưu Độc Phong bỏ xa rồi. Vì thế, dù chàng không kể gì ngày đêm gấp rút đuổi theo, dọc đường lại tra xét rất kĩ, nhưng vẫn bằng bặt bóng chim tăm cá.

Bị bức vào tình thế vô vọng như vậy, Vô Tình đã quyết định làm một chuyện.

Ở mỗi nha môn quan phủ, chàng để Kim kiếm và Ngân kiếm xuất trình Bình Loạn ngọc bội.

Đó là mảnh ngọc bội được Hoàng thượng trao cho mỗi người trong Tứ đại danh bộ nhờ lập được đại công Dịch Bình. Một khi Bình Loạn ngọc bội được trình ra thì nhất định sẽ nhận được sự phối hợp và ủng hộ toàn lực của các quan viên và quân binh địa phương. Khi hành tẩu giang hồ, rất ít khi Tứ đại danh bộ dùng đến miếng ngọc bội này, vì không muốn cậy vào quyền hành mà xử việc. Nếu cứ làm thế sẽ càng khiến cho người giang hồ khinh ghét hơn.

Lần này Vô Tình dùng đến Bình Loạn ngọc bội là muốn tìm hiểu một chuyện.

- Có thể phát hiện được dấu vết của Lưu Độc Phong hay không?

Vô Tình đoán trên đường về kinh, Lưu Độc Phong nhất định sẽ lưu lại dấu vết, nhưng lại chẳng thấy gì cả. Chàng chỉ cần trình ra Bình Loạn ngọc bội thì quan viên lớn nhỏ nơi châu hương sẽ cúi đầu vâng lệnh, điều tra cả công khai và ngấm ngầm… Đặc biệt là các bộ dịch nha sai ở Lục Phiến môn, vốn đã ngưỡng mộ uy danh Tứ đại danh bộ từ lâu, nay biết Vô Tình thân chinh đến nhờ cậy thì sẽ đi do thám khắp nơi, mong được Vô Tình coi trọng, để lập công giương danh.

Có điều, cuối cùng cũng chỉ là vô vọng.

- Lưu Độc Phong rốt cuộc đã đi đâu?

Vô Tình suy nghĩ, đoán Lưu Độc Phong sợ bạn bè của Thích Thiếu Thương tới cứu, lại muốn đề phòng chàng và Thiết Thủ ra tay can thiệp, nên che giấu hành tung, khiến người khác không cách nào tìm ra lão.

Bản thân chàng cũng cải trang ngày nghỉ đêm đi, không quản gian khổ chỉ để bắt một kẻ phạm nhân cụt tay thân hoài tuyệt kĩ. Muốn hoàn toàn tránh tai mắt người đời cũng không phải là chuyện dễ.

- Lưu Độc Phong dùng biện pháp gì để che giấu hành tung đây?

Cho dù lão có dùng cách gì đi nữa, với tính tình thích an nhàn, tiện nghi của Lưu Độc Phong mà phải đi gấp rồi lại lén lút như vậy thật là một chuyện quá trái lẽ thường. Lão vì an toàn mà thực hiện hạ sách này, kiên nhẫn gánh trách nhiệm, thật khiến Vô Tình cảm phục vô cùng.

Điều này càng khiến chàng kiên quyết điều tra cho ra tung tích của lão.

Chàng vốn truy bắt Chu Tiếu Tiếu và Huệ Thiên Tử, nhưng đã trì hoãn lại. Cứ đi, đi mãi như vậy, chàng đã vượt qua gần bảy trăm dặm đường, mất bảy ngày rồi mà vẫn không có chút manh mối nào. Tin tức về lần đầu Lưu Độc Phong truy đuổi nhóm người Thích Thiếu Thương thì nhiều người có thể cung cấp được, nhưng chuyến trở về kinh lần này của lão thì chẳng ai biết gì cả.

- Làm sao một toán người lại có thể biến mất như bọt xà phòng trong không khí như vậy được


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.