Nghịch Thủy Hàn

Chương 52: Chương 52: Không phải bức cung.






Côn này của Du Thiên Long nhằm vào vai của đối phương, không phải là chỗ yếu hại. Đối phương đã chế ngự được y nhưng lại thả, cho y cơ hội chiến đấu một cách công bằng nên y cũng không muốn chỉ một côn đập chết đối phương.

Vô Tình vẫn bất động.

Côn đến mang theo tiếng gió rít, thổi lay động tay áo của chàng.

Du Thiên Long quát lớn: “Còn không tránh đi?”

Đột nhiên Vô Tình xuất thủ.

Chàng đợi cây côn quất đến gần vai mới ra tay.

Một mảnh phi thạch.

Bắn sau nhưng đến trước, mảnh đá bắn trúng khuỷu tay Du Thiên Long.

Tay trái Du Thiên Long tê rần, tay phải chấn động, thanh đồng côn quật ngược trở lại; thần tình thay, cây côn đập vào trán y.

Du Thiên Long la oái một tiếng, tuy chưa bị đập ngay chính giữa đầu nhưng thanh côn cũng sượt qua một chút, khiến y sưng một cục trên trán.

Rồi ngay cả hai chân cũng tê rần, y quì sụp xuống đất.

Chàng thanh niên yếu nhược ấy vẫn ngồi ngay ngắn, chưa hề động đậy, hỏi hắn: “Sao rồi?”

Du Thiên Long hừ lạnh: “Chả sao hết!”

Vô Tình hỏi: “Ngươi không phục?”

Du Thiên Long sờ sờ cục u: “Ta sợ ngươi bị ta đánh một côn chết tươi nên ra tay còn nương nhẹ.”

Vô Tình vươn tay búng, hai miếng đá nhỏ vụt bay ra cùng hai tiếng vút vút, giải khai huyệt đạo trên đùi Du Thiên Long: “Côn vẫn còn trên tay ngươi đó!”

Du Thiên Long nắm lấy thân côn, bật đứng lên, dương mắt nhìn trừng trừng Vô Tình.

Vô Tình bảo: “Lần này không cần phải nương tay.”

Du Thiên Long tức giận: “Ngươi!”

Vô Tình giục: “Xin mời!”

Suy nghĩ một lúc rồi Du Thiên Long vung côn quát: “Được!”

Côn đánh chưa tới đích, người của y đã bắn tới. Chiêu côn đang nhắm đánh vào trước mặt lại biến thành tập kích vào sau lưng Vô Tình!

Nhưng ngay khi hắn lướt qua đỉnh đầu Vô Tình, chàng giơ tay lên.

Một vốc cát.

Du Thiên Long chỉ thấy trước mắt tối sầm, đòn tấn công phủ đầu đành phải biến thành chiêu phòng thủ, thân hình bay xéo ra xa hơn trượng. Đợi khi cát bụi lắng bớt, y đang muốn xem thử kẻ địch ở đâu, chợt nghe tiếng hừ lạnh ngay sau lưng, cách không đầy hai thước.

Du Thiên Long đột ngột xoay người, nâng côn muốn đập, nhưng bỗng nhiên lại dừng lại.

Vô Tình bảo: “Đánh đi, còn chờ gì nữa?”

Du Thiên Long giậm chân, quăng côn, trợn mắt giận dữ nhìn Vô Tình.

Vô Tình hỏi: “Thế nào?”

Du Thiên Long thở phì phò: “Phục rồi.”

Vô Tình hỏi: “Không đánh nữa à?”

Du Thiên Long đáp: “Ta không phải đối thủ của ngươi. Muốn giết cứ giết đi.”

Vô Tình hỏi: “Ngươi muốn chết?”

Du Thiên Long đáp: “Không muốn!”

Vô Tình bảo: “Ta muốn hỏi ngươi vài câu, nếu ngươi trả lời đúng sự thật, ta có thể tha chết cho ngươi.”

Du Thiên Long đáp: “Còn xem ngươi hỏi cái gì đã.”

Vô Tình uy hiếp: “Tính mệnh ngươi nằm trong tay ta, ta muốn giết là giết. Nếu ngươi không muốn chết thì không thể không trả lời.”

“Ta không muốn chết.” Du Thiên Long đáp: “Nhưng ta đáng chết. Nếu ngươi giết ta, chính là ta bị quả báo, có chết cũng không sao.”

Vô Tình không hiểu: “Bị quả báo?”

Du Thiên Long thản nhiên đáp: “Ta phản bội huynh đệ mình, là kẻ đáng chết!”

Nguyên Vô Tình rất muốn tìm hiểu về vụ việc này, nên lập tức chàng lấy thoái làm tiến: “Ngươi vốn là kẻ muốn vinh hoa phú quý, quan to bổng hậu, nhưng không đạt được nên đành phải cam tâm làm cường đạo. Nay, đương nhiên ngươi phải vì đại nghĩa diệt thân rồi.”

“Đại nghĩa diệt thân ư?” Du Thiên Long nổi cáu: “Năm xưa, ta bị quan phủ đẩy vào bước đường cùng, chính Liên Vân trại đã thu dụng ta. Bọn họ thân với ta như anh em; mọi người có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Tuy bọn ta làm cường đạo, nhưng chuyên cứu người yếu, giúp người nghèo. Ngươi thấy đó, lũ cẩu quan khiến cho trăm họ chịu khổ, dân chúng lầm than; cái loại quan chỉ biết ức hiếp dân lành như thế, thua xa bọn cường đạo ta!”

Vô Tình cố ý hỏi: “Nếu như vậy, vì sao ngươi lại cải tà qui chính, gia nhập quan binh để tiêu diệt Liên Vân trại?”

Du Thiên Long oán hận đáp: “Đều là do Cố Đại đương gia mà ra.”

Vô Tình hỏi: “Thế à?”

Du Thiên Long nắm chặt nắm tay: “Đều do ta không tốt, nhẹ dạ tin lời Cố Tích Triều.”

Vô Tình hỏi tiếp: “Hắn đã nói gì?”

Đột nhiên Du Thiên Long sinh lòng cảnh giác: “Vì sao ta phải nói cho ngươi biết? Ngươi là ai? Ngươi muốn biết việc này làm gì?”

Vô Tình thản nhiên đáp: “Ngươi không cần biết ta là ai. Ngươi nói xong, cùng lắm cũng là chết; còn không nói thì chết ngay lập tức. Lương tâm ngươi còn có điều hổ thẹn, kể ra hết rồi mới chết thì chẳng phải là sẽ chết một cách lỗi lạc, anh hùng, an lòng nhắm mắt sao!”

Du Thiên Long trợn to đôi mắt, trừng trừng nhìn Vô Tình hồi lâu, mới đáp: “Hắn bảo triều đình chiêu an, nguyên là muốn trọng dụng các trại chủ, nhưng Thích Đại trại chủ cùng Lao Nhị trại chủ khăng khăng cố chấp, không nghe lời khuyên. Hắn muốn ta cùng Thất trại chủ giúp hắn trước tiên phát động binh biến, sau thuyết phục nhóm đại trại chủ và nhị trại chủ. Hắn nói thế này: suốt đời chịu đói rét ở núi hoang rừng thẳm, chìm đắm trong kiếp giặc cướp, chi bằng phục vụ triều đình, tận trung với nước, hơn nữa sẽ làm ít ăn nhiều, danh chính ngôn thuận, được lợi nhiều bề …”

Y dừng một chút rồi kể tiếp: “Hắn luôn luôn trọng dụng thất trại chủ và ta, còn hứa khi Liên Vân trại biến thành quân đội chính qui một cách thuận lợi, sẽ cho ta làm đại nguyên soái một đội binh mã. Huống chi…” Y cúi gầm mặt: “Ta bị ép đến mức phải làm cướp, trở thành đầu sỏ bị quan phủ truy nã. Ta rất mong có ngày áo gấm về làng, để cho mẹ già ta vẫn bị người ta xem thường, có thể được một phen nở mày nở mặt trước bà con trong họ …”

Vô Tình lãnh đạm hỏi tiếp: “Cho nên ngươi mới bán đứng Thích Thiếu Thương?”

Du Thiên Long mặt mày đỏ bừng, cả giận: “Ta không ngờ bọn chúng lại tuyệt tình đến thế, tàn độc đến thế, hạ thủ không chút lưu tình …”

Vô Tình không đồng ý: “Nhưng ngươi có thể ngăn cản hay tiết lộ phong thanh, hoặc ít nhất, cũng có thể giữa chừng rút ra khỏi bẫy rập thủ túc tương tàn mà?”

Du Thiên Long đáp: “Lúc đó, thân ta đã ở trong rọ, nhất cử nhất động đều bị Mạnh lão lục giám thị. Ta mà có chút dị động, chỉ sợ đại đương gia lập tức khử ta. Ta, ta còn có thể làm được gì?”

Vô Tình mỉm cười: “Nhìn ngươi oai phong lẫm liệt thế mà không ngờ cũng tham sống sợ chết, bán bạn cầu vinh!”

Du Thiên Long nổi giận, quát: “Nếu ngươi sỉ nhục ta, chi bằng giết ta đi!”

Vô Tình đáp: “Đại trượng phu dám làm dám chịu, ngươi phản bội anh em, bị người ta trách mắng vài câu, có gì mà chịu không nổi?!”

Bị chọc tức, Du Thiên Long quát to: “Ngươi thấy ta hào hùng gan dạ, sẽ là loại người không bao giờ bán đứng bằng hữu, có phải không? Ta nói cho ngươi biết, thật ra, loại người như bọn ta, khi nhát gan thì nhát gan hơn ai hết; khi sợ hãi thì sợ hơn ai hết; khi sợ chết thì sợ chết hơn ai hết; khi bán đứng người khác thì không dám đặt lòng tin vào ai cả. Ngay cả kẻ bị bán đứng cũng là những người suy nghĩ giống như bọn ta, có thể sẽ làm những chuyện như vậy.”

Vô Tình lẵng lặng nghe y kể tiếp.

“Trong Liên Vân trại, mọi người đều bảo ta và Mục tứ trại chủ là những người chính trực, dũng mãnh, trọng nghĩa khí, nhưng đó là nói quá rồi. Ta tự biết rõ đó là do người ta đồn đại mà thành. Tuy nhiên, một khi mang cái danh này vào người thì có không muốn thành thật, liêm khiết, dũng mãnh, trọng nghĩa cũng không được. Đối với bất cứ việc gì cũng phải thành thành thực thực, nếu không, mọi người sẽ rất kinh ngạc lạ lẫm; cư xử nhất định phải thẳng thắn, nếu không, mọi người sẽ rất thất vọng; gặp nguy hiểm, đương nhiên phải dũng mãnh xông lên; nhất định phải lấy nghĩa khí làm trọng, nếu không, mọi người sẽ lắc đầu, thở dài. Có khi gặp một việc gì đó, rõ ràng mình muốn ích kỷ một chút, nhưng không được, vẫn phải lấy nghĩa khí làm trọng. Cũng có khi, phía trước rõ ràng là lành ít dữ nhiều, tự mình cũng sợ sệt muốn co vòi, nhưng không được: ta đã nổi tiếng oai hùng, nhất định phải xung phong trận đầu. Cũng có khi muốn tự tư tự lợi một chút, nhưng một kẻ cương trực ngay thẳng, làm sao có thể làm được những việc như thế!” Du Thiên Long cười khổ: “Một người là ta, người nữa là Mục Cưu Bình, bọn ta đều khốn đốn! Thế nhưng bọn ta không thoát được cái vòng ràng buộc vô hình khốn khổ đó. Mục lão tứ tốt hơn ta, hắn đúng là một người trung thực, dũng cảm, hắn vui vẻ trong vòng cương tỏa đó. Còn ta thì sao?”

“Thứ nhất, đó không phải là ta thực sự; ta cũng hèn nhát, ich kỷ, ham muốn vinh hoa phú quí. Thứ nhì, cho dù ta có làm tốt đến đâu đi nữa, ta cũng không thể thành lãnh tụ như Thích trại chủ, ngay cả với hình tượng như thế, ta cũng không thành công bằng Mục Cưu Bình!” Du Thiên Long lớn tiếng: “Như thế, ta là thứ gì?”

Vô Tình mỉa mai: “Vậy nên ngươi cam chịu để Cố Tích Triều dụ dỗ, phản bội Liên Vân trại, bán đứng Thích Thiếu Thương ư?”

Du Thiên Long cụt hứng: “Nếu ta biết hậu quả nghiêm trọng như thế, ta đã không tham gia việc này. Nhưng sau đó thì ta không thể rút lại được nữa. Cho dù ta buông tay không làm nữa thì một khi Thích trại chủ khôi phục thế lực, ông cũng không bỏ qua cho ta. Ta chỉ có thể một là không làm, hai là không dừng tay, hễ làm thì phải làm tới cùng.”

Vô Tình lãnh đạm bảo: “Ngươi nổi tiếng thật thà, cương trực, anh dũng. Chỉ cần ngươi ra mặt phản bội Thích Thiếu Thương, tự nhiên sẽ có rất nhiều người tin lời ngươi, làm theo ngươi. Xem ra, trước kia Thích Thiếu Thương tin tưởng ngươi như vậy, chính là chỗ thất bại của y.”

Du Thiên Long thản nhiên đáp: “Không sai. Lúc Thích trại chủ hạ sơn đối phó với binh lực của quan quân, nếu không giao cho ta trọng trách bảo vệ trại thì Thích Thiếu Thương cũng không đến nỗi bị Cố Tích Triều tập kích bất ngờ, thảm bại như thế.”

Vô Tình cố tình nói: “Ngươi có thể giải tán quân đội tinh nhuệ của Liên Vân trại, kích động tạo phản, thì có lẽ đó cũng là chỗ chưa được của Thích Thiếu Thương, không thu phục được lòng người mới đến nỗi như thế.”

Du Thiên Long cười lạnh: “Cố công tử đã hạ lệnh, ai dám không nghe? Ai không phục, chỉ có đường chết. Đương nhiên cũng có người không sợ chết. Nhưng trong mười phần, có hai phần tham sống sợ chết, chỉ có nước tuân theo; hai phần tham giàu, thích sang, bợ đỡ nịnh hót; thêm hai phần nữa trước đó đã bị tiêu diệt, chế ngự; hai phần nữa bị điều đi xa không thể về được, quá nửa đã bị quan quân mai phục trừ khử; còn lại chưa đến hai phần thì trở tay không kịp bị giết, hoặc theo Đại trại chủ trốn chạy lâu nay, chỉ sợ chẳng còn được mấy người.”

“Đại trại chủ đúng thật là một nhân tài, nhị trại chủ cùng bọn huynh đệ đồng sinh đồng tử, chúng huynh đệ rất biết ơn. Nhưng đáng tiếc là bọn họ chỉ biết hết lòng trung nghĩa, thà chết chứ không phục, không nghĩ đến mọi người một chút, cứ thế mãi, bọn huynh đệ làm gì có tương lai? Đại trại chủ sáng suốt tài giỏi, nhưng cũng chỉ là một trại chủ. Ông ta nắm quyền sinh sát vài ngàn huynh đệ, nhưng bọn huynh đệ bình thường thì được gì nào? Năm này qua tháng khác chiến đấu, phòng thủ, trốn chạy trên lưng ngựa, có ai không mong mỏi có được một cuộc sống bình yên?”

Vô Tình hơi kinh ngạc với Du Thiên Long. Hắn có vẻ ngoài thô lỗ, nhưng bên trong lại rất tinh tế, hơn nữa, qua lời nói cũng đã biểu lộ suy nghĩ chu đáo, chặt chẽ. Chàng gật đầu, đáp: “Ngươi cùng bọn họ xuất thân giống nhau, đương nhiên có thể hiểu rõ tâm tình của anh em Liên Vân trại hơn Thích Thiếu Thương. Nhưng còn Lao Nguyệt Quang thì sao?”

Du Thiên Long hừ lạnh: “Nhị trại chủ một lòng một dạ khâm phục đại trại chủ, làm theo lời y như một cái máy.” Hắn lắc lắc đầu, nói tiếp: “Tuy Thích đại ca uy vũ hơn người, nhưng cũng không phải thập phần hoàn mỹ. Y phong lưu phóng túng, nên.khó tránh khỏi liên quan đến ít nhiều chị em trong trại. Trong số những cô gái đó, một số người sau này trở thành vợ của bọn anh em trong trại. Như vậy, Cố lão đại càng dễ đồn đại, xúi bẩy hơn, đúng là khiến cho đại trại chủ mất đi một phần nhân tâm …”

Vô Tình chợt ngắt lời: “Thích Thiếu Thương qua lại với chị em trong trại như thế, có ai không tình nguyện không?”

Du Thiên Long hơi ngẩn ngươi: “Điều này thì không có.”

Vô Tình hỏi tiếp: “Có ai là vợ ngươi khác rồi mà Thích Thiếu Thương vẫn cưỡng đoạt không?”

Du Thiên Long ngập ngừng một lúc: “Thật ra, đó đều là việc ta tình, ngươi nguyện cả. Chỉ có điều sau đó, nhà gái thường đổ lỗi cho đối phương dụ dỗ, ép buộc…”

Vô Tình lại ngắt lời: “Đương nhiên điều này là trọng tâm kế ly gián của Cố Tích Triều.”

Du Thiên Long cười lạnh: “Thật ra Cố Tích Triều so với Thích Thiếu Thương còn phải kiểm điểm gấp mười lần!”

Vô Tình cũng bảo: “Chuyện Thích Thiếu Thương lưu tình khắp nơi, sớm đã được đồn đại khắp giang hồ. Đàn ông phong lưu trên đời này nhiều không đếm hết, nên cũng không thể buộc tội được y nếu chỉ dựa vào đó.”

Du Thiên Long nói thêm: “Cố lão đại đã nói: khi muốn đánh bại một người, phải chụp cho họ cái mũ tội lỗi tày trời, chỉ với ác danh như thế, mới có thể đường đường đường chính chính được, tiện lợi trăm bề.”

Vô Tình hỏi: “Ngoại chuyện đó, ngươi thấy Thích Thiếu Thương còn có chỗ nào đáng chết nữa không?”

Du Thiên Long trầm ngâm một hồi mới đáp: “Ngươi biết không? Thật ra cả đời ta chỉ bội phục nhất Thích Thiếu Thương mà thôi.” Hắn nhớ lại rồi kể tiếp với giọng mang nhiều cảm xúc: “Y tuy quyền thế tập trung trên người, nhưng luôn quan tâm đến bộ hạ; cơm no áo ấm, hết lòng lo nghĩ cho con em. Khi phải phán tội cho ai, y không tiếc sức lực tận tụy điều tra, thường là muốn lật lại bản án. Bất kỳ anh em nào đến cầu xin giúp đỡ, y cũng không từ chối. Khi y phát hiện ra tài cán của một bộ hạ nào đó, y cao hứng hơn tất thảy; khi y trọng dụng một người thì không vì lỗi lầm hay những câu nói lỡ lời mà thay đổi. Y thật sự xem cả đám người cùng khổ ở Liên Vân trại như anh em ruột thịt. Nửa đời người, phần lớn thời gian, sức lực của y đều đổ vào đó.”

Du Thiên Long thở dài, nói tiếp: “Ta biết, người như y, nếu toàn lực vì tương lai của chính mình, bất kể là trong triều đình hay ngoài dân dã, thì giàu sang phú quý, quyền lực công danh hưởng không hết.”

Vô Tình bảo: “Nhưng giờ y là kẻ địch của các ngươi, bọn ngươi đã mất y rồi.”

Du Thiên Long cười tự giễu: “Bọn ta không phải là kẻ địch của y, bọn ta không đủ tư cách. chỉ có Cố Tích Triều mới xứng.” Hắn vẫn dùng giọng bỡn cợt đó nói tiếp: “Không có y, Liên Vân trại có còn là Liên Vân trại không? Đó cũng chỉ là quan phủ áp bức bót lột, nhiều lắm là một chỗ bè đảng biến tướng mà thôi!”

Vô Tình lặng yên không nói.

Du Thiên Long trừng mắt: “Ngươi còn muốn hỏi ta gì nữa không?”

Vô Tình lạnh lùng quét mắt qua người hắn.

Du Thiên Long bảo: “Nếu muốn giết ta thì khỏi phải nghĩ nhiều. Ta là kẻ bất trung, bất nghĩa, cũng đáng bị quả báo.”

Vô Tình chợt bảo: “Ngươi đi đi!”

Du Thiên Long bỗng hỏi: “Hình như ngươi không hề đứng dậy?”

Vô Tình không đáp.

Du Thiên Long nói tiếp: “Cho nên ta biết ngươi là ai. Thủ pháp phóng ám khí của ngươi đúng là thiên hạ vô song. Nhưng cứ xem như ta không biết gì.”

Vẻ mặt của hắn lúc nói câu này không hề có một chút gì quê mùa, thô kệch.

Nói xong Du Thiên Long trừng mắt nhìn Vô Tình.

Nhìn thật chăm chú.

Rồi bỏ đi.

Gã hán tử lừng lững như cột sắt này, mỗi khi cất bước, chỉ sợ khó có điều gì khiến hắn phân tâm, dừng bước.

Sau khi Du Thiên Long bỏ đi, tứ kiếm chợt lại lộ mặt ra.

Bốn đứa trẻ đứng bên cạnh Vô Tình, không đứa nào lên tiếng.

Bình thường thì thỉnh thoảng Vô Tình cũng cùng bọn chúng cười nói, thậm chí đùa nghịch ồn ào. Nhưng mỗi khi Vô Tình nghiêm nghị trầm tư, không ai dám làm nhiễu loạn luồng tư tưởng của chàng.

Thật lâu sau, Vô Tình thở ra một hơi dài.

“Ta bắt tên này, chính là muốn có một quyết định chính xác nhờ vào câu trả lời của hắn.”

Chàng không hề nói quyết định về vấn đề gì.

Chàng chỉ hỏi: “Các ngươi có thể cho ta biết: theo những điều ta dạy bảo các ngươi từ trước, muốn thực sự hiểu rõ một người, nên dựa vào lời của một số người nào thì điều hiểu biết đó đáng tin cậy?”

Đối với bốn đứa trẻ chưa trưởng thành này mà nói, vấn đề trên thật là thú vị.

“Dựa theo lời bằng hữu của y. Mỗi lời nói, mỗi hành vi của một con người, tự nhiên bạn bè của y sẽ hiểu rõ nhất.”

“Dựa theo lời người thân của y. Con người có thể đóng kịch, nhưng bản tính thực của y thì không thể giấu được những người chí thân.”

“Theo lời của kẻ thù. Ưu điểm và khuyết điểm của một người, chính kẻ thù của y là người biết rõ ràng, tường tận nhất.”

“Theo lời của những người không hề quen biết y. Những người này chỉ có ấn tượng về y bởi lời nói, việc làm, nhất định là khách quan nhất.”

Những ý kiến của bốn kiếm đồng lại có vẻ rất chín chắn.

Vô Tình nở nụ cười.

Chàng khen: “Giỏi lắm! Bây giờ chúng ta sẽ đi hỏi thăm người quanh đây.”

Nhưng chàng không cần phải hỏi.

Chàng thấy có ba người đi vào làng, nhằm hướng ngôi nhà tranh khá to, bước vào trong.

Dựa theo trang phục của bọn chúng, Vô Tình biết chúng là người của Liên Vân trại, hơn nữa bọn chúng còn nằm trong nhóm người cùng Du Thiên Long lưu lại trong rừng.

- Bọn chúng đến đây làm gì?

- Có phải đến kiếm Du Thiên Long không? Hay là tìm nhóm Tức đại nương? Hoặc là tìm chính ta?

Vô Tình cũng muốn xem xem bọn chúng vào ngôi nhà tranh để làm cái gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.