Nghịch Thủy Hàn

Chương 57: Chương 57: Chín đồ đệ của Cửu U thần quân.






Vô Tình bảo: “Một đao của lão giúp ta biết phía dưới kia có cao thủ, và để ta biết ‘nguy hiểm’ là tình huống như thế nào. Nhưng một chỉ kia thì đúng là rất hiệu quả đó.”

Lôi Quyển trầm ngâm: “Có phải ý ngươi là ta để Nhị nương lỉnh ra bắt hai vị tiểu ca đang chơi đùa bên bờ suối, nhằm phân tán sự chú ý của ngươi, rồi thừa cơ chấn bay nắp sắt, ám toán một chỉ sau lưng ngươi, phải không?”

Vô Tình hỏi lại: “Ta thủ ở lối thông hơi vốn là đã chiếm ưu thế lớn lắm rồi, sao lại còn gần như rơi vào bẫy của ngươi?”

Lôi Quyển đáp ngay, không cần nghĩ ngợi: “Là vì ngươi cho rằng ta đang ở bên bờ suối, không nghĩ đến việc ta vẫn còn phục dưới nắp hầm.”

Vô Tình bảo: “Đó gọi là kế ‘dương đông kích tây’.” Chàng ngừng một chút, ánh mắt sáng lên: “Ta cho rằng ngươi đã lẻn ra bên bờ suối, nhưng ngươi vẫn còn ở dưới hầm.”

“Ta luôn nghĩ rằng Lưu bộ thần đang trên đường áp giải Thích Thiếu Thương về lại kinh sư;” Vô Tình có chút hưng phấn: “Nhưng thật ra, có thể ông ta chưa từng rời khỏi nơi đó. Ông ta đoán có thể sẽ có người cản đường, ông ta vừa không muốn đả thương người khác, vừa không muốn giao thủ với bằng hữu của Thích Thiếu Thương. Cho nên cách tốt nhất là ông lấy tĩnh chế động, tạm thời bất động khiến địch nhân nản lòng đành bỏ cuộc. Lúc ấy ông ta mới giải người về kinh thì sẽ đảm bảo an toàn. Rốt cuộc Lưu Độc Phong vẫn là lão hồ ly.”

Lôi Quyển hỏi: “Giờ thì ngươi có thể tìm được nơi ở của Lưu Độc Phong rồi chứ?”

Vô Tình đáp: “Cho đến thời điểm này, ta chỉ biết hướng truy tìm trước đây của mình là sai lầm mà thôi.”

Lôi Quyển ho hai tiếng, nói: “Có điều, ta vẫn còn nợ ngươi một chỉ một đao.”

Vô Tình mỉm cười hỏi: “Sao các ngươi lại ở chốn này?”

Lôi Quyển đáp: “Dưỡng thương để báo thù.”

Vô Tình nhìn Lôi Quyển dò xét một lúc rồi bảo: “Bị thương thì cần phải nghỉ, nhưng bị bệnh cũng cần phải nghỉ ngơi nữa đó.”

Lôi Quyển đáp: “Bị thương khiến cơ thể không sung sức, không chiến đấu được, cho nên mới phải nghỉ dưỡng. Chứ ta bị bệnh này hành hạ hơn hai mươi năm rồi, ta không để nó giết chết mình mà nó cũng không để ta sống khỏe mạnh, chẳng ai chịu nhường ai nên ta mới không quản đến nó nữa.”

Vô Tình lại hỏi: “Nếu muốn dưỡng thương sao ngươi không trở về Phích Lịch đường?”

Lôi Quyển cười nhạt, bảo: “Ta dây vào chuyện này chưa chắc đã được sự đồng ý của Giang Nam Phích Lịch đường. Đây chỉ là chuyện cá nhân ta. Mà ta cũng đã làm liên lụy đến ba vị huynh đệ phải bỏ mạng và một vị bằng hữu tín cẩn phải hy sinh rồi.”

Vô Tình nói: “Thế thì ngươi cứ dưỡng thương của ngươi, còn ta đi tìm người của ta.”

Lôi Quyển phản đối: “Ta muốn dưỡng thương nhưng cũng muốn tìm người.” Lão quay qua hỏi Đường Vãn Từ: “Ý của nàng thế nào?”

Đường Vãn Từ đáp: “Lúc trước chúng ta không biết nhóm đại nương ở đâu nên đành phải ở lại đây dưỡng thương, nhưng giờ đã biết bọn họ đang ở đâu rồi thì cũng nên nhanh chóng đến Thanh Thiên trại hội hợp cùng mọi người thôi.”

Lôi Quyển đồng ý: “Đúng vậy!”

Vô Tình chắp tay bảo: “Nếu vậy thì nhờ tôn giá chuyển lời của tại hạ đến Tức đại nương rằng chuyện của Thích Thiếu Thương, dù thế nào đi nữa tại hạ cũng sẽ làm rõ công đạo cho nàng.”

Lôi Quyển chăm chú nhìn chàng, thốt lên: “Tiếc là không có rượu ở đây!”

Vô Tình hỏi: “Ngươi muốn uống à?”

Lôi Quyển lắc đầu: “Không, chỉ là muốn kính ngươi một chén, tiễn ngươi lên đường.”

Vô Tình cười: “Rượu thì đợi đến lúc chúng ta gặp lại nhau hãy uống. Mà Lôi đường chủ vẫn đang bị thương, còn mang bệnh trong người thì cũng không nên uống. Vả lại giữa đồng giữa rừng thế này cũng không tiện say sưa.”

Lôi Quyển bảo: “Hẹn lúc nào đó lại cùng túc hạ uống đến say mới thôi.”

Vô Tình mỉm cười nhìn hai người: “Lúc đó chẳng lẽ ta lại uống một bát thôi sao?”

Sau khi chiếc kiệu của Vô Tình được Kim Ngân song kiếm cõng chạy đi, Đường Vãn Từ chợt bảo: “Giang hồ vẫn đồn rằng y độc ác vô tình, thật đúng là không nên tin lời thiên hạ.”

Giọng Lôi Quyển buồn đi nhiều: “Điểm yếu lớn nhất của người này là quá xem trọng tình nghĩa, nhưng bề ngoài lại tỏ ra lạnh nhạt tàn nhẫn.”

Có nhiều người khi không có bằng hữu ở bên, cả người cứ như trống rỗng.

Đường Vãn Từ bỗng xoay người lại, nhìn lão thăm thẳm: “Là ông đó phải không?”

Lôi Quyển cười khổ: “Là ta sao?”

Đường Vãn Từ chớp chớp mắt: “Ông là kẻ vô tình hay đa tình đây?”

Lôi Quyển đáp: “Ta ư? Ta không còn chút tình nào nữa rồi.”

Đường Vãn Từ cụp mắt lại, giọng buồn buồn: “Ta biết là ông sẽ vậy mà.”

Lôi Quyển cười: “Tình cảm của ta dành hết cho nàng rồi thì còn gì trên người nữa đâu chứ?”

Đường Vãn Từ nở nụ cười xinh đẹp rạng rỡ, đấm thùm thụp lên ngực lão:

“Ông cũng khéo tham lam lắm đó!”

“Vì nàng không tưởng được sẽ nói thế mà.”

“Đồ không biết xấu hổ, ai cần tình cảm của ông chứ!”

“Vậy là ta vừa vô duyên vừa vô tình.”

Đường Vãn Từ lại cười, đấm yêu lão.

Người phụ nữ lúc đang yêu là lúc đẹp nhất.

Mỗi nét cười của Đường Vãn Từ lúc này đều rạng rỡ đẹp đẽ hơn cả ánh chiều tà lóa mắt.

Lôi Quyển nhìn mà đau lòng.

Lão thật sự mong có thể cùng nàng yên ấm bình an nửa đời còn lại.

Nhưng lão không thể.

Đàn ông con trai phải có chí nguyện và sự nghiệp.

Lôi Quyển còn rất nhiều việc phải làm.

Phải trùng hưng lại Phích Lịch đường.

Phải mở mang Lôi môn.

Phải cứu bằng hữu.

Phải báo thù.

*****

Chim bay về tổ, mặt trời xuống núi, Vô Tình khởi hành giữa đêm, tiếp tục con đường vô tình nhưng có nghĩa của chàng.

Ngày thứ hai, Lôi Quyển và Đường Vãn Từ cải trang đến Bích Kê trấn. Họ theo đường vòng mà đi, đích đến là Cự Mã câu.

Lúc trời sập tối, họ đã đến Nam Giác Khẩu, một thị trấn nhỏ cách Hoàn Tây thành ở vịnh Tiểu Tử không đến mười tám dặm. Theo lý mà nói họ phải đi thêm một đoạn đường nữa mới dừng chân.

Lúc đến gần thị trấn Nam Giác khẩu, thì xuất hiện hai con khoái mã đang từ đường cái phóng nhanh tới.

Theo thói thường, ngựa đến đường chính của trấn thì dù có vội thế nào cũng đều chạy chậm lại để khỏi gây tổn thương đến người và súc vật khác, nhưng hai người này hoàn toàn không có ý đó.

Nhưng người cưỡi ngựa kĩ thuật rất điêu luyện, không hề va vào một ai cả. Khi hai thớt ngựa phóng qua khu chợ, cả hai đồng thời nghiêng qua trái phải một chút, một tên chụp lấy con gà bên đường, còn một tên thì nẫng chai rượu trước cửa tiệm, rồi nghênh ngang phóng đi.

Lôi Quyển và Đường Vãn Từ đã sớm nhảy tránh sang một bên. Thính lực của họ rất tốt, ngoài tiếng chửi rủa của ông chủ tiệm gà, họ còn nghe thấy hai tên kia cười nói với nhau: “Con gà đó của ngươi không được mập mạp lắm, bọn ta còn có hai vị sư huynh muội đang đợi phía trước …”

“Có thịt có rượu thế là vui vẻ rồi, chỉ cần đừng nói đến việc của sư phụ là …”

Tiếng nói xa dần, trở nên khó nhận biết hơn.

Ngoài việc hai tên này đặc biệt to béo, hung hãn ra, Đường Vãn Từ thấy giọng nói của chúng cũng không giống người ở ngoại biên ải lắm, chẳng qua cũng chỉ là phường gian ác hắc đạo mà thôi. Phải lúc bình thường, nàng đã túm cổ chúng lôi xuống ngựa cho một trận rồi.

Nhưng nàng lại nhận thấy sắc mặt Lôi Quyển biến đổi.

Lôi Quyển kéo thấp chiếc nón lá xuống, nhanh chóng vào trấn.

Đường Vãn Từ vội vàng bước theo, không hỏi câu nào.

Đi được một lúc thì đến trước một khách sạn, Lôi Quyển bảo: “Chúng ta vào đây nghỉ.”

Đường Vãn Từ gật đầu.

Sau khi hai người bước vào, tên chưởng quỹ thấy hành động của họ cổ quái, hiển nhiên có chút nghi ngờ. Đường Vãn Từ lấy ra một đỉnh bạc ném lên bàn.

Tên chưởng quỷ lập tức thay đổi thái độ, cười tươi rói bảo: “Hai vị muốn một gian thượng hạng sang trọng, thoải mái, rộng rãi, tinh tế, đẹp đẽ hay là hai gian vậy?”

Lôi Quyển ngớ ra, không biết nên trả lời thế nào.

Đường Vãn Từ đáp ngay: “Một gian!”

Tên chưởng quỹ cười càng rạng rỡ hơn, vội vàng bảo: “Số bạc còn lại tiểu hiệu sẽ giữ cho hai vị, đợi lúc thanh toán sẽ …”

Đường Vãn Từ cắt ngang: “Không cần, bọn ta ở lại một đêm rồi đi thôi, chuẩn bị cơm rượu hảo hạng cho bọn ta là được.”

Nụ cười trên mặt tên chưỡng quỷ càng nở rộng hơn, đáp: “Dạ, dạ …” Dường như rất vui vẻ sao đó, một mặt hắn cao giọng bảo người làm chuẩn bị cơm rượu, một mặt kêu người dọn phòng, bưng nước nóng lên cho hai người rửa mặt, còn đích thân đưa họ lên phòng.

Lôi Quyển thấy căn phòng vừa bé, vừa chật, vừa bẩn thỉu, vừa lộn xộn thì không nhịn được cười: “Đây gọi là phòng thượng hạng sao?”

Chưởng quỷ sợ hai vị khách không vừa lòng sẽ bỏ đi mất nên cúi gập người đáp: “Tiểu điếm là thương hiệu lâu đời nhất ở trấn này, phục vụ tận tình nhất, là khách sạn nổi tiếng nhất, có phòng rộng rãi nhất. Quý khách nếu không vừa ý thì còn có hai gian phòng nữa bên cạnh, mời hai vị dời bước sang xem.”

Lôi Quyển thấy ba bốn gian phòng bên cạnh cũng không tốt gì hơn, mà cái khách sạn này cũng chỉ có khoảng sáu bảy phòng. Không muốn đôi co nhiều, lão miễn cưỡng bảo: “Được rồi, ngươi đi đi.”

Tên chưởng quỷ vui vẻ rời đi. Không lâu sau, người làm đã cẩn thận bưng cơm rượu lên, Đường Vãn Từ đưa cho họ một ít bạc vụn, bọn họ dường như rất cảm động. Đường Vãn Từ dặn dò: “Cất cẩn thận vào, đừng để ông chủ các ngươi thấy, lại chia mất bây giờ.”

Sau khi người phục vụ rời đi, Đường Vãn Từ dịu dàng hỏi Lôi Quyển: “Ông có khó chịu việc tôi hoang phí tiền bạc không?”

Lôi Quyển cười: “Sao?” Đi cùng nàng mấy ngày này nên lão cũng dần dần dễ nở nụ cười hơn trước nhiều.

Đường Vãn Từ bảo: “Cái này gọi là ‘cẩu nhãn khán nhân đê’ (mắt chó thì không nhận ra người), lại nói ‘người thì nhờ vẻ ngoài, phật thì cậy áo vàng’. Nếu cho họ một ít tiền thì ta sẽ được phục vụ tốt hơn. Đối với những người nghèo khổ, chúng ta cũng thường nên cho họ chút ít. Chỉ sợ bọn họ không biết giấu kỹ, bị tên chưởng quỷ lừa lấy mất.”

Lôi Quyển mỉm cười: “Nên lắm!”

Đường Vãn Từ dẩu môi, hỏi: “Nếu nên làm thì sao lúc cười ông vẫn nhíu mày thế?”

Lôi Quyển trầm ngâm không nói.

Đường Vãn Từ nhạy cảm hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Lôi Quyển chắp tay sau lưng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đường Vãn Từ hỏi ngay: “Hai thớt ngựa trên đường lúc nãy…?”

Lôi Quyển gật gật đầu, hỏi nhẹ: “Nàng có biết bọn họ là ai không?”

Đường Vãn Từ không biết: “Là ai vậy?”

Lôi Quyển ưu phiền đáp: “Là Hồ Chấn Bi và Thiết Thốc Lê.”

Đường Vãn Từ nhíu mày: “Là loại người nào vậy?”

Lôi Quyển vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhấn từng từ: “Là hai đệ tử của Cửu U thần quân.”

Đường Vãn Từ giật cả mình, thất thanh kêu lên: “Cửu U thần quân ư?”

Lôi Quyển đáp với vẻ nghiêm trọng: “Thường Sơn Cửu U thần quân là một người rất đáng sợ. Nghe nói, năm đó, triều đình muốn cử quốc sư, Gia Cát tiên sinh và Cửu U thần quân bắt đầu tranh đấu với nhau. Binh bộ thị lang Phụng Úc Cương, ngự sử Thạch Phụng Toàn và tả hữu ti gián đề bạt Gia Cát tiên sinh, nhưng Sái Kinh và Phó Tông Thư lại ủng hộ Cửu U thần quân. Hai bên cũng minh tranh ám đấu một thời gian, Cửu U thần quân thua sít sao, bèn về ẩn thân nơi góc bể chân trời, để cho Phó Tông Thư nắm đại quyền từ đó tới nay đã được mười sáu năm nay.”

“Nhưng Cửu U thần quân và Phó thừa tướng vẫn ngầm cấu kết với nhau. Có thể nói lão là đòn sát thủ ngầm của Phó Tông Thư trong võ lâm.” Lôi Quyển bình thường vốn ít nói nhưng khi ở cùng ở Đường Vãn Từ, lão nói nhiều gấp mấy lần. “Cửu U thần quân có chín đồ đệ, đều là những tên tuổi lớn trên giang hồ.”

“Bọn họ gồm có: Tôn Bất Cung, Độc Cô Uy, Tiên Vu Cừu, Lãnh Hô Nhi, Hồ Chấn Bi, Long Thiệp Hư, Anh Lục Hà, Thiết Thốc Lê và Phao Phao.”

Lôi Quyển nói thêm: “Tôn Bất Cung ngoại hiệu là Thổ Hành Tôn, Độc Cô Uy lại có ngoại hiệu là ‘Nhân Tại Thiên Lý, Thương tại Nhãn Tiền’ (người ngoài ngàn dặm, thương đã ở trước mặt.) Hai người này đều đã táng mạng dưới tay Tứ đại danh bộ, càng khắc sâu thêm mối thù giữa Cửu U thần quân và Gia Cát tiên sinh. Lãnh Hô Nhi và Tiên Vu Cừu đều đang làm tướng quân, lần này đánh Liên Vân trại và Hủy Nặc thành cũng có phần của chúng.”

Đường Vãn Từ tò mò hỏi thêm: “Còn Thiết Thốc Lê thì sao? Phao Phao là ai?”

“Nàng đừng xem nhẹ hai cái tên này,” Lôi Quyển nói, “Thiết Thốc Lê nghĩa là gì?”

Đường Vãn Từ đáp: “Là một loại ám khí.”

Lôi Quyển nói thêm: “Thiết Thốc Lê vào cơ thể gây đau đớn, người dùng không thành thạo thì chưa đả thương được người, mình đã bị thương trước. Loại ám khí này tuy nhỏ nhưng khi tấn công địch nhân thì xoay vòng kêu rít lên, không dễ đối phó.”

Lão dừng lại một chút rồi tiếp: “Bong bóng (phao phao) chỉ như ảo ảnh, nàng bắt được thì nó vỡ ra, nhưng lại lóa mắt một cách thần kì, khiến người ta không có tâm phòng bị.”

“Mấy năm gần đây, số người chết vì không cảnh giác bởi Phao Phao chẳng phải là ít. Ngay cả những người có võ công cao hơn hắn cũng chết như thế.” Lôi Quyển nói tiếp: “Còn Anh Lục Hà là kẻ khó chơi nhất trong số chín đệ tử của Cửu U thần quân.”

Đường Vãn Từ hỏi: “Bọn họ đến đây làm gì?”

Lôi Quyển thở dài một hơi, ôm ngực ho khục khục, mày nhíu chặt.

Đường Vãn Từ đỡ lão, mỉm cười dịu dàng nhìn lão: “Bất kể chúng tới đây làm gì thì ông vẫn phải dưỡng bệnh cho lành đã rồi mới tính.”

Lôi Quyển gật đầu, vỗ nhè nhẹ lên tay nàng: “Vết thương của nàng cũng còn chưa lành đó.”

Đường Vãn Từ trấn an: “Chẳng sao cả đâu.”

Lôi Quyển nhìn nàng tha thiết: “Vẫn còn đau phải không?”

Đường Vãn Từ cười, rút tay lại, hỏi: “Bọn ta đua thử xem ai khỏe nhanh hơn nào?”

Lúc hai người đang ăn cơm thì dưới lầu chợt vọng lên tiếng ồn ào. Đường Vãn Từ nghiêng tai lắng nghe, Lôi Quyển phán đoán: “Dưới kia có lẽ là khách không mời mà đến.”

Chỉ thoáng sau thì nghe có tiếng chân người chạy lên lầu. Đường Vãn Từ và Lôi Quyển đều đoán kẻ này đến sinh sự với mình, ai ngờ tiếng chân băng qua phòng họ rồi dừng lại ở gian bên cạnh. Sau đó còn nghe thấy tiếng kẻ đó lớn giọng quát mắng người phục vụ, mấy người đó chỉ dám vâng vâng dạ dạ chứ chẳng dám nói lại câu nào. Đường Vãn Từ thầm thì: “Kẻ này bước chân rất mạnh, một mình hắn bước còn mạnh hơn ba người phục vụ.”

Lôi Quyển chăm chú lắng nghe: “Còn có thêm một người nữa, bước chân rất nhẹ, khiến người khác hoàn toàn không phát giác được.”

Đường Vãn Từ “Ồ” lên một tiếng, hơi ngạc nhiên. Nàng lắng nghe thêm lúc nữa thì phía phòng bên kia vang lên tiếng phụ nữ: “Ra nhanh đi, liệu mà đem cơm rượu lên, đừng làm người khác phải tức giận.” Nghe vậy, Đường Vãn Từ gật gật đầu với Lôi Quyển, ý bảo lỗ tai lão đúng là rất thính.

Vang lên thêm vài tiếng “Bốp bốp,” rồi “cộp cộp” và “bịch bịch” liên tiếp. Hiển nhiên mấy người phục vụ đã bị một nam một nữ kia đánh bay xuống lầu.

Đường Vãn Từ nhỏ giọng bảo: “Thật là mấy kẻ phách lối!” Lôi Quyển nhẹ lấy tay đặt lên vai nàng, tay kia ra dấu “suỵt”

Lúc này hai người đứng rất gần nhau, Đường Vãn Từ xinh đẹp từ đôi mày đến ánh mắt, làm lão nhìn đến ngẩng ngơ. Nàng đưa đầu lưỡi lên liếm nhẹ đôi môi.

Đúng lúc đó, bên kia vang lên giọng nói của nam tử to khỏe kia: “Có lẽ Thiết sư huynh và Hồ sư ca còn đi chưa xa, sao bọn ta lại ở lại cái khách sạn bé tẻo teo này mà không vội theo?”

Giọng người nữ kia nhẹ hơn nhiều, nếu không phải là người có nội công thâm sâu như Lôi Quyển hay thính lực cực tốt như Đường Vãn Từ thì không thể nghe ra ả ta đang nói cái gì. Nhưng lời của nam tử vừa rồi khiến hai người giật cả mình, biết hai kẻ kia cùng Cửu U thần quân tất có liên quan, cho nên càng lưu ý lắng nghe kĩ hơn.

“Thất sư ca! Bọn ta phải vội vội vàng vàng đi gặp mặt các huynh ấy làm gì cơ chứ? Chuyến đi này nhằm lấy mạng lão đại và lão nhị trong Tứ đại danh bộ, tất có thương vong. Bọn ta việc gì mà phải xung phong lên tuyến đầu?”

“Anh sư muội nói như vậy, bọn ta tạm ở đây, thành ra kháng lệnh sư phụ sao? Hứ, Tứ đại danh bộ cái gì cơ chứ, Long Thiệp Hư ta chẳng sợ ai bao giờ.”

“Ai dám làm trái lời sư phụ cơ chứ?! Ai mà lại có thể không vâng lời thế được? Tiểu muội chỉ cảm thấy là mình có thể chậm một chút, với lại chúng ta cũng có dịp hàn huyên một lúc … Sư ca, huynh không chiều muội được à? Sao lúc nào huynh cũng dữ dằn vậy?”

“Ta nào có dữ dằn với muội đâu … có điều là muội đối xử với các sư huynh đệ khác đều như nhau. Nhưng vì Cô sư ca lạnh nhạt với muội nên muội mới đối tốt với ta …”

“Bốp” một tiếng, giống như có ai đó bị tát đến nổ đom đóm mắt. Giọng nói sắc lạnh của người nữ kia rít lên: “Ngươi vừa nói cái gì?! Lão nương vừa mới giả ngọt ngào với ngươi một tí, ngươi đã tự dát vàng lên mặt, dám nói mỉa lão nương à! Ngươi đúng là đồ chẳng biết tốt xấu là gì!”

Tiếng ấp úng bối rối của người nam kia vang lên: “Ta … ta…”

Một lúc sau, có tiếng nữ nhân nọ thân mật: “Muội đánh huynh mà huynh không giận sao?” Tiếp đó là tiếng ú ớ của nam nhân kia, hiển nhiên là đang bị ả nọ kích động. Hai ngươi hứng tình bắt đầu rên rỉ không thôi.

Lôi Quyển và Đường Vãn Từ cùng nghe thấy vậy cũng có chút mất tự nhiên. Đường Vãn Từ cười nhỏ: “Đúng là đồ không biết xấu hổ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.