“Thực ra Thích Thiếu Thương cũng là một người rất trọng tình nghĩa.”
Lôi Quyển chậm rãi đưa tay ra chắp sau lưng nhìn ánh chiều tà phía trời tây, nói tiếp: “Rất nhiều người cho rằng y là kẻ vong ân bội nghĩa. Nhưng ta biết, nếu Giang Nam Phích Lịch đường gặp nguy hiểm, y cũng sẽ liều mạng giúp đỡ.”
Ánh mắt Vô Tình sáng lên: “Chính vì thế nên ông mới không tiếc tất cả giúp đỡ y trong lúc hoạn nạn ư?”
Lôi Quyển hỏi: “Y là kẻ ngươi đã giúp Lưu Độc Phong bắt, sao lại mất tung tích của y được?”
Vô Tình đáp: “Lúc ta giúp Lưu bộ thần bắt y, ta cũng chưa biết vì sao y lại bị truy nã.”
Lôi Quyển nhướng mày, ngạc nhiên: “Ngươi còn chưa rõ sự tình mà đã bắt người rồi sao?”
Vô Tình gật đầu: “Phải.”
Lôi Quyển khinh thường: “Tứ Đại Danh Bộ chỉ cũng thế thôi!”
Vô Tình phân bua: “Ta hy vọng ông có thể hiểu được một chuyện.”
Lôi Quyển lạnh lùng đưa mắt nhìn chàng.
Vô Tình giải thích: “Lưu bộ thần là trưởng bối của ta, cả đời ông ấy xem trọng danh dự, quyết không làm trái nguyên tắc bao giờ. Còn Thích Thiếu Thương thì ta mới chỉ nghe qua tên, còn chưa quen biết. Khi ấy đang lúc hỗn chiến, địch đông ta ít, Lưu bộ thần muốn bắt Thích Thiếu Thương, ta tất nhiên phải ra tay trợ giúp.”
Lôi Quyển đưa mắt nhìn về phía xa, trầm giọng hỏi: “Vậy việc gì ngươi phải đi tìm y nữa?”
Vô Tình đáp: “Ta muốn giải quyết vụ án này.”
Cặp mày Lôi Quyển giãn ra, hỏi: “Thượng cấp muốn ngươi lật án cho Thích Thiếu Thương sao?”
Vô Tình nói: “Nhị sư đệ của ta và Thích Thiếu Thương rất hợp tính, nhưng y cũng rất hiểu ta nên không hề mở miệng cầu xin. Tức đại nương và Thích Thiếu Thương tình sâu nghĩa nặng, vì chuyện này mà nàng ấy không thể tha thứ cho ta. Nhưng nếu Thích Thiếu Thương đáng chết, thì vẫn phải chết.”
Lôi Quyền bèn hỏi: “Vậy tại sao ngươi còn nhúng tay vào?”
Vô Tình thở dài: “Vì ta phát hiện Thích Thiếu Thương không hề đáng chết, mà một khi y bị áp giải về kinh sư thì chắc chắn phải chết. Ta không thể thấy chết mà không cứu!”
Lôi Quyển quay đầu lại, vừa rồi lão chưa từng liếc nhìn đến Vô Tình, lúc này đôi mắt lại đỏ rực lên như mắt quỷ nhìn chăm chăm vào mặt chàng, nói: “Ta biết, Lưu Độc Phong ở trong triều rất có danh vọng. Ngươi so với ông ta chỉ là hạng hậu bối, ngươi nhúng tay vào vụ án này rất có thể sẽ khiến ông ta không vui; hơn nữa, cũng chưa chắc ngươi là đối thủ của ông ta.”
Vô Tình đáp: “Ta cũng biết thế.”
Đôi mắt đỏ rực như mắt quỷ của Lôi Quyển chớp động, đôi mày rậm như một con sâu đen ngọ nguậy nhướng lên: “Ngươi đã biết sao còn sinh sự?”
Vô Tình nói: “Có thể ta đã làm sai, nhưng ta không thể đã sai rồi cứ sai mãi. Hơn nữa, chỉ cần ta biết có án oan, thì chẳng thể không đi giải oan.”
Lôi Quyển lại đưa mắt nhìn về phía xa, cất tiếng: “Ngươi có biết vì sao triều đình lại muốn tiêu diệt Liên Vân trại và bắt Thích Thiếu Thương không?”
Vô Tình thành khẩn: “Xin thỉnh giáo.”
Lôi Quyển nói rất rõ ràng từng chữ một: “Nhà Tống hèn kém không quản lý được toàn lãnh thổ, còn tàn hại nhân dân; không đi chống kẻ địch bên ngoài, chỉ đàn áp dân chúng trong nước; chướng khí ngập tràn triều đình, sưu cao thuế nặng, dân chúng khổ sở không còn đất sống; có mấy huyện dân chúng còn ăn hết cả cỏ lẫn vỏ cây, cuối cùng phải ăn thịt lẫn nhau mà sống. Đại thần trong triều thì chỉ biết mua vui hưởng lạc, cái thứ Ngự sử tam viện gì gì mà thực ra lại chưa từng đi tuần tra, cứu tế, giải án oan, trừ tham nhũng, tiến cử nhân tài; ngược lại còn câu kết với đám quan viên khốn nạn của địa phương, hối lộ tham nhũng từ địa phương cho tới tận triều đình. Cho nên, các nơi đều có lực lượng do trăm họ tổ chức nên, vốn chủ yếu là để chống quân Kim xâm lược. Nhưng gian tướng một lòng cầu hòa, Hoàng đế thì không có lòng tác chiến, sợ sự hăm dọa của người Kim, cho nên liền sai người đi bình định cái được gọi là ‘loạn đảng’ ấy, đồng thời còn phái đại tướng trong triều đình đi tróc nã ‘phản loạn’, ngầm sai cao thủ đi sát hại những lãnh tụ mà mọi người tôn sùng. Liên Vân trại chính là một tổ chức như thế, Thích Thiếu Thương chính là một lãnh tụ như thế.”
Lôi Quyển nói đến đây liền dừng lại một chút, hỏi: “Ngươi cảm thấy ta nói như thế là rất đại nghịch bất đạo đúng không?”
Đôi mắt sắc bèn của Vô Tình nhìn chăm chăm vào lão, không di động chút nào, bình tĩnh nói: “Ta biết lời ông nói là sự thật.”
Lôi Quyển cười khan một tiếng rồi nói: “Chỉ riêng câu nói này của ngươi, nếu đến được tai gian tướng là đã đủ để tru di cửu tộc rồi.”
Vô Tình chẳng hề chớp mắt, bảo: “Nói tiếp đi!”
Lôi Quyển kể tiếp: “Năm đó, Thích Thiếu Thương coi trọng ‘Diệt Tuyệt Vương’ Sở Tương Ngọc, kẻ có thể hiệu triệu mười vạn quân dân kháng Kim, khi Hoàng đế hạ lệnh giết Sở Tương Ngọc, y vẫn bảo vệ người này. Về sau, Sở Tương Ngọc bị đồng môn của các hạ là Thiết nhị bộ đầu giết chết, nhưng nhị bộ đầu chẳng hề truy cứu chuyện này với Liên Vân trại.”
Sắc mặt lão càng lúc càng trắng, cặp mày rậm vẫn nhíu chặt: “Nhưng tin tức vẫn đến tai gian tướng và hôn quân, Liên Vân trại trở thành cái gai không thể không trừ đi.” Nói tới đây, Lôi Quyển lại ho lên dữ dội.
Đường Vãn Từ bèn nói tiếp: “Nhưng Thích Thiếu Thương là lãnh tụ được trăm họ yêu quý, sỹ khí quân đội bừng bừng, lại được lòng dân, cố thủ nơi hiểm trở, Phó Tông Thư tuy căm hận vô cùng nhưng cũng chẳng làm gì được y.”
Sau khi ho xong, Lôi Quyển lại tiếp: “Cho nên Phó Tông Thư liền nhắm vào nhược điểm của Thích Thiếu Thương là yêu tài! Lão sai con nuôi là Cố Tích Triều trà trộn vào Liên Vân trại nhằm phá hoại và ly gián. Nào ngờ Thích Thiếu Thương coi trọng nhân tài đến mức nhường luôn vị trí trại chủ cho hắn làm. Thế nhưng Cố Tích Triều vẫn lòng lang dạ sói, hủy diệt trại Liên Vân, tất nhiên cũng không buông tha cho Thích Thiếu Thương.”
Vô Tình nói: “Loại người như Thích Thiếu Thương sinh ra vào thời buổi này, không thể có kết quả tốt được.”
Lôi Quyển trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Hôn quân và gian tướng đều coi y như cái gai trong mắt, do đó mới không tiếc phái những nhân vật như Lưu Độc Phong, Văn Trương, Hoàng Kim Giáp, Cố Tích Triều đến để tiễu ‘phỉ’ bình ‘loạn’.”
Vô Tình cảm thấy lạ: “Kỳ quái!”
Lôi Quyền bèn hỏi: “Sao vậy?”
Vô Tình đáp: “Không biết Phó thừa tướng có dụng ý gì?”
Lôi Quyển nhíu mày lại, giữa trán hiện lên một nếp nhăn thẳng tắp, sâu như đao cắt.
Vô Tình nói tiếp: “Mấy người Hoàng Kim Lân, Cố Tích Triều và Văn Trương đều là đại tướng trong tay Phó thừa tướng. Hoàng Kim Lân và Cố Tích Triều nội ứng ngoại hợp, Hoàng Kim Lân vốn luôn là tâm phúc của lão trên quan trường, Cố Tích Triều là con nuôi của lão. Còn Văn Trương vốn thất thế trên quan trường, may nhờ lão một tay đề bạt, trở thành nhân vật quan trọng. Lần này Phó Tông Thư phái luôn ba thủ hạ đắc lực cùng đi giải quyết vụ án này, không biết có thâm ý gì đây?”
Lôi Quyển hỏi: “Nói như vậy là Lưu Độc Phong phụng chỉ đến bắt Thích Thiếu Thương sao?”
Vô Tình đáp: “Người phụng chỉ bắc thượng chắc chắn không chỉ có mình ông ta.”
Lôi Quyền lại hỏi: “Liệu còn có ai khó dây vào hơn cả ông ta cơ chứ!”
Vô Tình trả lời: “Có một người.”
Lôi Quyển rất ngạc nhiên: “Ai?”
Vô Tình đáp: “Cửu U Thần Quân ở Thường Sơn.”
Lôi Quyển chấn động: “Lão ta ư?”
Vô Tình nói: “Tiên Vu Cừu và Lãnh Hô Nhi đều là môn đồ của lão. Năm đó bốn sư huynh đệ chúng ta đã từng giao thủ với hai đệ tử đắc ý của lão là Độc Cô Uy và Tôn Bất Cung, võ công của bọn họ rất quỷ dị, khó mà thắng được. Vốn Cửu U Thần Quân luôn ẩn cư không xuất hiện, nhưng gần đây lại mang theo hai đệ tử rời khỏi Thường Sơn, lặng lẽ đi về phía đông, Gia Cát tiên sinh dùng bồ câu đưa tin cho ra, chỉ rõ việc này có khả năng liên quan đến việc tróc nã Thích Thiếu Thương.”
Lôi Quyển thở dài: “Đối phó với một mình Thích Thiếu Thương việc gì phải dùng nhiều cao thủ như thế!”
Vô Tình nhướng mày, phán đoán: “Như thế, trên người Thích Thiếu Thương nhất định có một bí mật gì đó quan trọng vô cùng khiến có người không thể không giết y. Điểm này e rằng ngay bản thân Thích Thiếu Thương cũng chưa chắc đã biết.”
Lôi Quyển bảo: “Nếu ngươi tham gia chuyện này, lại xử lý theo lẽ công bằng, chỉ sợ sẽ không gánh vác nổi đâu.”
“Ta trước nay chưa từng sợ những chuyện thế này.” Vô Tình mỉm cười rồi nhướng mày nói: “Lôi đường chủ đang khích tại hạ đó chăng?”
“Không dám, nhưng quả thực ta có ý đó.” Lôi Quyển thản nhiên đáp: “Nếu ngươi vì chuyện này mà đắc tội với Lưu bộ thần, với Phó Tông Thư, kết thù kết oán với đám Cửu U Thần Quân, Hoàng Kim Lân, Cố Tích Triều, Văn Trương, những kẻ có quyền có thế lại rất khó dây, như thế chẳng phải là rất ngu xuẩn sao?”
Vô Tình cười, cười lớn, cười vang, thậm chí còn cười rất đẹp. Đường Vãn Từ ở bên cạnh nhìn thấy thế, không biết tại sao trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ theo.
Cặp mày của Vô Tình giãn ra: “Bọn chúng có thể làm gì cơ chứ? Sống trên đời không thể nào chỉ chọn làm những việc không đắc tội với người khác được.”
Ánh mắt Lôi Quyền không khỏi có thần sắc kỳ dị, thong thả hỏi: “Vừa rồi không phải ngươi hỏi tại sao ta lại xả thân cứu Thích Thiếu Thương sao?”
Vô Tình gật đầu, nhìn về phía lão.
Lôi Quyển nói: “Nhà Phật có thứ gọi là nghiệp lực. Nghiệp lực là gì? Trong thiên hạ, mọi người đều suốt ngày bận rộn vì danh lợi, đi chung theo một hướng, thế là hình thành nên một cộng nghiệp. Nếu như cùng chung một chí hướng, nỗ lực để dân chúng được hạnh phúc, hòa bình chung sống, thanh bình vui vẻ, đó cũng chính là cộng nghiệp, nhất định có tác dụng cho sự tiến bộ, giúp mọi người đều được ấm no hạnh phúc. Có điều chuyện đời thường không được như ý nguyện, người Kim muốn xâm chiếm đất đai phì nhiêu của Đại Tống, hai nước giao tranh thì chiến hỏa liên miên, sinh linh đồ thán. Trăm họ hy vọng đẩy lùi ngoại xâm, an cư lạc nghiệp; nhưng triều đình lại một lòng cầu an, lo bề khoái lạc, kẻ nắm quyền thế lại tàn hại nhân dân, pháp luật hà khắc, một ít người lại khống chế vận mệnh của đại đa số mọi người. Nghiệp lực hại người vạn kiếp chẳng thể tái sinh đã trở thành mối họa trước mắt.”
Lôi Quyển nói đến đây liền thở dài một hơi: “Con người giống cái gì? Tựa như vốc lên một vốc nước, trong nước có rất nhiều sinh vật nhỏ bé không thể nhìn thấy, giãy giụa cầu sinh. Lại giống như đàn kiến trên mặt đất, suốt ngày bận bịu, không biết vì cái gì. Đấy là cộng nghiệp. Nỗ lực và ý nguyện của cá nhân chỉ là biệt nghiệp, luôn phải chịu sự thao túng của cộng nghiệp, thân bất do kỷ. Cái gọi là nhân quả tuần hoàn, thiện có thiện báo, ác có ác báo, cuối cùng vẫn là điều chẳng thể tin được. Song, một khi tình thế thay đổi, người có thể một lòng kiên trì với ‘biệt nghiệp’ không chừng có thể cứu được thiên hạ, trợ giúp vạn dân trong cơn nước lửa, chuyển thành ‘cộng nghiệp’. Thích Thiếu Thương chính là một người như thế, y biết rõ không thể mà vẫn cứ làm, kết cục của loại người này luôn là bi kịch. Nhưng nếu ngươi gặp y rồi, sẽ luôn mong rằng người tốt như thế, chuyện tốt như thế không bị hủy diệt, không bị mất hết hy vọng, đúng không?”
Lão gượng cười một tiếng rồi tiếp: “Có người nói Thích Thiếu Thương phản bội Lôi môn, còn ta lấy đức báo oán, cứu giúp y. Thực ra không phải vậy. Y ra đi dựa vào ba thước kiếm, quản chuyện bất bình trong thiên hạ, thế chính là phát triển Lôi môn, dương danh Phích Lịch đường, ta lấy đó làm vinh dự.”
Ánh mắt Vô Tình lộ ra vẻ kính phục: “Có phải ở Giang Nam Phích Lịch đường ai cũng đều nghĩ như vậy?”
Lôi Quyển ngẩn ra rồi đáp: “Không chắc.”
Vô Tình lại hỏi: “Người trong Lôi môn có phải người người đều giống ông không?”
Lôi Quyển lặng yên một chút rồi đáp: “Cũng không chắc.”
Vô Tình nói: “Đáng tiếc.”
Lôi Quyển hỏi: “Đáng tiếc điều chi?”
Vô Tình đáp: “Nếu người người đều nghĩ như ông, có nỗi lo nào của thiên hạ mà không thể dẹp yên cơ chứ?”
Lôi Quyển lắc đầu, nói với vẻ đầy ủ rũ: “Người đáng tiếc không phải ta, mà là ngươi.”
Vô Tình hơi ngạc nhiên: “Sao?”
Lôi Quyển nói: “Ngươi vừa nói đó, loại người như Thích Thiếu Thương sinh vào thời này sẽ không có kết quả tốt. Rất không may, bản thân ngươi cũng chính là loại người này.”
Vô Tình nhướng mày nói: “Là ta sao? Ta lại cho rằng chính là ông đó.”
Hai người nhìn nhau bật cười.
Vô Tình từ nhỏ đã phải xa rời người thân, thương tàn cô độc, cho nên tính cách trở nên hơi khó gần, rất ít khi cười đùa vui vẻ nói chuyện tâm tình. Lôi Quyển thì từ nhỏ đã gặp phải đủ kiếp nạn, thương tật đầy mình, tính ưa cô độc, cũng rất ít nói cười. Giờ đây hai người hiểu nhau, trong lúc nói chuyện tâm tình trở nên thoải mái, như là tri giao, mặt mày rạng rỡ.
Đi theo Lôi Quyển một quãng thời gian, rất ít khi Đường Vãn Từ thấy lão cười vui như vậy; Kim Ngân nhị kiếm hầu hạ Vô Tình đã lâu, cũng chẳng mấy khi thấy chàng tỏ ra vui vẻ. Mà giờ đây bọn họ thấy hai người nói cười thoải mái như thế, đều cảm thấy tâm tình khoan khoái.
Lôi Quyển cười nói: “Vừa rồi ta ám toán ngươi một đao một chỉ là do ta cho rằng ngươi và đám Cố Tích Triều là cùng một bọn, lại không biết ngươi là một người tàn phế, thật xấu hổ quá!”
Vô Tình cười lớn bảo: “Cái đồ rùa đen lão! Bệnh đã đến mức vậy mà không ngờ còn có chỉ lực như thế! Đáng tiếc thủ pháp ám khí lại chỉ là hạng cửu lưu!”
Lôi Quyển phá ra cười ha hả: “Mắt ngươi mù rồi phải không! Nếu ta không bị thương nặng, ngươi tránh nổi một đao một chỉ đó không?”
Nụ cười của Vô Tình hơi thu lại, nói: “Lão bị thương quả thực không nhẹ.”
Lôi Quyển chỉ vào chiếc áo lông trên người bảo: “Đã khỏi được sáu thành rồi, sao ngươi nhìn ra được thế?”
Vô Tình hỏi: “Ai gây ra vậy?”
Lôi Quyển đáp: “Nhiều người lắm, trong đó Văn Trương và Cố Tích Triều gây hại nặng nhất.”
Vô Tình nói: “Bệnh của lão cũng không nhẹ.”
Lôi Quyển cười sang sảng đáp: “Bệnh này đã hai mươi năm rồi, giờ còn chưa chết được.”
Vô Tình nói: “Phải cẩn thận, bệnh không làm chết người, thường là thứ bệnh đáng sợ nhất.”
Lôi Quyển chuyển chủ đề: “Ngươi tìm thấy hành tung của Lưu Độc Phong chưa?”
Vô Tình đáp: “Chưa.”
Lôi Quyển lại nhíu mày, đôi hàng lông mày rậm như liền lại với nhau thành một dải trên ấn đường: “Không có chút manh mối nào ư?”
Cặp mắt Vô Tình thoáng qua những tia trí tuệ, đáp: “Vốn là không có.”