Khi mở cửa, toàn thân Vưu Tri Vị đều ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Cho dù chỉ trong một chớp mắt, hắn vẫn có thể phát ra ít nhất hai mươi sáu loại sát chiêu, làm cho kẻ tấn công phải chết không dưới hai mươi bảy lần!
Hắn nhờ nấu ăn mà vang danh thiên hạ, rất ít người biết võ công hắn ra sao. Kỳ thật, hắn giết người cũng như thái hành cắt dưa, chẳng qua là so với người khác thì càng đẹp đẽ, càng ung dung hơn mà thôi.
Hắn đã mở cửa, sẵn sàng ứng chiến.
Nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới người xuất hiện trước cửa là kẻ này!
Cố Tích Triều!
Sao Cố Tích Triều lại ở ngoài cửa?!
Sao Cố Tích Triều lại tới gõ cửa?!
Chẳng phải Cố Tích Triều vẫn đang ở trong khách điếm sao?!
Đang lúc ngạc nhiên, sững sờ nên dù có đến hơn hai mươi chiêu sát thủ, Vưu Tri Vị vẫn chưa kịp phát ra, nhưng một ngọn ngân thương tua hồng phấp phới đã đâm thẳng vào mặt hắn!
Tuy đang kinh ngạc nhưng phản ứng của Vưu Tri Vị vẫn rất nhanh, thân hình hắn nhoáng một cái, mũi thương cực hiểm đã sượt qua bên cổ, chùm tua phất qua gò má!
Cùng lúc đó, chỗ Cố Tích Triều đang đứng trong khách điếm vang lên bình bình hai tiếng nổ lớn, bụi đất bay tứ tán, hai cánh tay chia ra chụp lấy hai chân hắn.
Cố Tích Triều bất ngờ thấy Vưu Tri Vị bị đánh úp, lại thoáng nhìn thấy hình dáng chính mình ngoài cửa, tâm thần vừa chấn động thì ngay lúc đó, hạ bàn đã bị bấu chặt.
Hét lớn một tiếng, toàn thân hắn bật lên.
Mặc dù hai người trong nền đất đã đắc thủ, nhưng nội kình của Cố Tích Triều không thể xem thường. Khi hắn phóng vọt lên cao, hai người nọ cũng bị kéo nửa người lên!
Cố Tích Triều hai tay trầm xuống, một đao một búa đánh bộp vào đầu hai kẻ đánh lén, nhưng hắn cũng thấy hai chân đau buốt. Thì ra mười ngón tay như sắt thép của địch thủ đã bấm xuyên vào tận xương cẳng chân!
Biến hóa xảy ra trong nháy mắt. Hai người trong đất, một người gọi là Thổ Ngưu, một người tên Thổ Cẩu, đều là cao thủ độn thổ dưới trướng Hách Liên Xuân Thủy. Bọn họ đã nắm được hai chân Cố Tích Triều, vốn dĩ có thể phế chân y. Mặc dù họ rất nhanh nhưng Cố Tích Triều lại nhanh hơn một chút, lập tức kéo bọn họ ra khỏi nền đất rồi ra sát chiêu, song hai chân y cũng bị thương không nhẹ.
Vừa hạ thân, ý nghĩ đầu tiên Cố Tích Triều là lập tức giết Thích Thiếu Thương và Cao Kê Huyết!
Hắn tự biết mình bị thương khá nặng, nếu để Thích Thiếu Thương chạy thoát một lần nữa thì lại đêm dài lắm mộng, nên liền nảy ý lập tức giết y.
Nhưng ngay khi vừa hạ thân xuống đất, một nam một nữ đột nhiên xuất hiện vây lấy hắn.
Cố Tích Triều muốn toàn lực ứng chiến với một nam một nữ nọ, nên vung cước đá bay xác hai người tập kích lúc nãy – Thổ Cẩu và Thổ Ngưu!
Chiếc rìu và tiểu đao của Cố Tích Triều vẫn găm trên đầu hai gã xấu số. Hai cái xác bị đá bay, hắn cũng không kịp lấy lại vũ khí.
Nam nhân nọ chợt đánh tới một đao.
Đao của nữ nhân cũng chém tới.
Cố Tích Triều đang muốn chống đỡ, bỗng phát hiện hai thanh đao này không nhắm vào hắn mà lại đánh lẫn nhau.
“Choang” một tiếng, hoa lửa rực rỡ bắn ra tứ phía, nhất thời Cố Tích Triều không thể mở nổi hai mắt.
Trong sát na hắn chớp mắt, hai đao chạm vào nhau đã phóng ra mấy chục mũi kim châm nhỏ như lông trâu, tua tủa bắn về hướng Cố Tích Triều.
Hai tay áo hắn cuộn lên cản lại, thu toàn bộ kim châm vào tay áo.
Hai người lại đột nhiên lăn người nhào tới, song đao như tuyết bay nhằm vào hai chân Cố Tích Triều.
Vốn dĩ bị thương ở chân, lại bị tấn công dồn dập nên hắn bị bức lùi tới mười bảy, mười tám bước. Mặc dù đao pháp của đôi nam nữ này mãnh liệt, quỷ dị, nhưng vẫn chưa đủ sức để sát thương Cố Tích Triều. Không giết được hắn, cả hai đành vội thu đao lùi lại, bảo vệ đám Thích Thiếu Thương vốn không còn chút lực phản kháng.
Được thở một hơi, đang định phản công, thì hắn chợt liếc thấy ngoài cửa chính một người phun máu ngã xuống, một người lảo đảo không thôi.
Thì ra Hách Liên Xuân Thủy kích một thương không trúng, Vưu Tri Vị một tay khéo léo nắm được cán thương, thân trên uyển chuyển rất nhanh điểm vào bảy mươi hai huyệt đạo trên thân Hách Liên Xuân Thủy!
Tay trái Hách Liên Xuân Thủy nắm thương, tay phải đối chiến, một phát tung ra bốn mươi mốt chiêu. Hai bên tiến không nổi một bước mà lùi nửa bước cũng không xong.
Hai người đang đánh quyết liệt, thêm một “Cố Tích Triều” đột nhiên xuất hiện!
Vưu Tri Vị mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng, biết Cố Tích Triều đang ứng chiến với địch nhân bên trong nên không bị mắc lừa nữa. Hai tay hắn từng bước ép tới, chiêu chiêu phong tỏa, hai chân mạnh mẽ phóng ra: Ngọc Hoàn Uyên Ương bộ, Kì Lân Thập Bát cước, Đàm Thối liên hoàn, Thất Sát Tuyệt Mệnh, Hổ Vĩ cước, ào tới sau lưng gã “Cố Tích Triều” mới xuất hiện.
Tuy bị “Cố Tích Triều” phía sau, Hách Liên Xuân Thủy đằng trước hợp công nhưng hai tay Vưu Tri Vị tấn công Hách Liên Xuân Thủy, hai chân đá “Cố Tích Triều,” phản ứng rất nhanh. Hắn xuất chiêu như vũ bão, liên miên không dứt, lấy một chọi hai, không loạn chút nào.
“Cố Tích Triều” này vốn dĩ là Thập Nhất Lang.
Cặp đao thủ bày kì trận liên thủ công kích Cố Tích Triều chính là Thập Nhị Lang và Thập Tam Muội.
Ba người họ vốn là là đệ tử Miêu Cương, có sở trường là thuật dị dung và các kì chiêu huyễn trận, hiệu quả chế địch rất cao. Hách Liên Xuân Thủy tuổi trẻ chí lớn, thu dụng cả phường trộm gà cắp chó, có ý noi theo đường lối của bốn vị công tử thời Chiến quốc(*). Thập Nhất Lang từ đầu hóa trang thành “Cố Tích Triều”, bất ngờ xuất hiện đã làm Vưu Tri Vị phải giật mình nên trở tay không kịp.
Phải biết rằng “thuật dịch dung” dù có tinh vi cho lắm thì cũng chỉ có thể hóa trang khuôn mặt, tuổi tác, cải biến một chút hình dáng cho giống người muốn giả, chứ không có khả năng trải qua thời gian dài chung sống bên người thân của họ mà lại không bị phát hiện. Lúc trước Cố Tích Triều cùng Lãnh Hồ Nhi cố ý hóa trang thành hai kẻ tàn phế xấu xí làm người khác không muốn nhìn, lại có sự hỗ trợ của Vưu Tri Vị nên mọi người mới không phát hiện được. Thập Nhất Lang cũng dùng chiêu của hắn, gậy ông đập lưng ông, hóa trang thành bộ dáng Cố Tích Triều. Mới đầu “Cố Tích Triều” thoáng xuất hiện đúng là đã dọa cho Vưu Tri Vị giật nảy người, nhưng không có khả năng lừa hắn thêm lần nữa.
Vưu Tri Vị liên tục đá mấy cước bức lui Thập Nhất Lang, hai tay hợp lại, đoạt lấy ngân thương trong tay Hách Liên Xuân Thủy. Nhưng hắn bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân mất lực, nội lực không tụ được, người lảo đảo, có cảm giác tựa như chính mình nếm “cháo tư vị”. Trong lòng biết không hay, hắn hét lớn một tiếng gắng sức liên tục đánh ra mấy chưởng.
Hách Liên Xuân Thủy tiếp hắn một chưởng thấy chưởng lực của đối phương vẫn hùng hậu. Y biết hắn đã trúng “Mê hồn hương” của mình, nhưng nội lực vẫn rất mạnh như vậy thì trong lòng kinh hãi. Tiếp thêm một chưởng nữa, y phát hiện chưởng lực của đối phương đã yếu đi. Lại tiếp chưởng nữa, y đã thấy mình chiếm thế thượng phong. Khi đánh ra chưởng thứ tư, Hách Liên Xuân Thủy áp mạnh hai tay xuống, song chưởng hợp nhất, quyết tâm đả thương Vưu Tri Vị. Tuy nhiên chưởng cuối của Vưu Tri Vị lại không chứa chút lực nào, trái lại hắn còn lợi dụng lực phản chấn, bật nhanh ra ngoài cửa!
Mục đích của Vưu Tri Vị là mượn lực thoát thân!
Hắn biết nếu không dùng toàn lực chạy thoát thì một khi mê dược phát tác, tình trạng của hắn cũng không khác gì tình trạng của Thích Tiếu Thương và Cao Kê Huyết!
Phản ứng của Vưu Tri Vị không thể nói là không nhanh. Ngay khi cảm thấy tình thế không hay, hắn đã lập tức lùi gấp. Mặc dù hắn ứng biến nhanh nhẹn nhưng vận khí lại không tốt mấy!
Bỗng nhiên một đóa “hoa” ập vào mặt hắn!
Hắn quét ngang ngân thương đánh văng “hoa đao”. Tua đỏ phất lên, Vưu Tri Vị chỉ cảm thấy một luồng hương lạ sộc vào mũi, hắn sực tỉnh ngộ: có mê dược cất giấu trong bó tua đầu mũi thương!
Vưu Tri Vị giận dữ hét lớn một tiếng, ngân thương bay ra ghim Trương Điếu Thi xuống đất, nhưng sau lưng hắn đã vang lên tiếng gió rít!
Vưu Tri Vị cấp tốc xoay thân lại, nhưng thần trí đã không còn tỉnh táo nữa, hai tay chập lại định ra chưởng, nhưng “bình” một tiếng, ngực đã bị một cước đá trúng. Chỉ nghe răng rắc mấy tiếng, hắn bị đá gãy ít nhất ba cái xương sườn, tay còn lại của Hách Liên Xuân Thủy cũng đã phong bế bảy huyệt đạo của hắn.
Biến cố diễn ra trong nháy mắt: Vưu Tri Vị bị chế ngự, Trương Điếu Thi bị giết.
Thập Nhị Lang cùng Thập Tam Muội đang hoành đao bảo vệ đám người Thích Thiếu Thương.
Hách Liên Xuân Thủy cùng Thập Nhất Lang đang nhìn chằm chằm Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều lập tức quyết định đào tẩu!
Đương nhiên hắn nhận ra Hách Liên Xuân Thủy!
Hắn đã có dịp bái phỏng phụ thân Hách Liên Xuân Thủy, nhưng hắn thừa biết Hách Liên Xuân Thủy sẽ không vì một chút giao tình đó mà nương tay. Ngược lại,y sẽ giết hắn diệt khẩu, tránh việc bị hắn tấu lên triều đình, đưa đến họa diệt tộc.
Đương nhiên Cố Tích Triều hiểu được điểm này.
Vưu Tri Vị đã bị bắt, xem ra, tình hình của tên Lãnh Hồ Nhi vừa mới đi ra ngoài cũng chả tốt hơn mấy.
Bên đối phương, ngoài Hách Liên Xuân Thủy còn có ba cao thủ nữa, còn bản thân hắn lại bị thương, cả hai chân chảy máu không ngừng.
Vì vậy Cố Tích Triều lập tức bỏ chạy!
“Giết nó!” Tức đại nương hét lên.
Nếu để Cố Tích Triều chạy thoát, sẽ liên lụy đến cả nhà Hách Liên Xuân Thủy!
“Đừng để nó thoát!”, Cao Kê Huyết cũng hô lớn. Hắn cực hận Cố Tích Triều cùng Vưu Tri Vị đã giết Vũ Toàn Thịnh và mấy huynh đệ của hắn.
Hách Liên Xuân Thủy lại cho rằng việc cấp bách trước mắt không phải là việc này.
Hơn nữa y biết rằng Phó Tông Thư đang cùng phụ thân y ngầm mưu đại kế, nhất định sẽ không vì hành động của y mà tiêu diệt trợ lực lớn, phá vỡ sự hợp tác gắn kết giữa hai thế lực.
Vả lại, y cũng không nắm chắc có khả năng khống chế được Cố Tích Triều.
Bây giờ chuyện trọng yếu chính là làm thế nào để cứu nhóm Tức đại nương.
Cho nên hai ngón tay của y ép lên hai mắt Vưu Tri Vị. Con ngươi bên dưới mí mắt Vưu Tri Vị không ngừng chớp động, mồ hôi lạnh túa ra, hắn sợ hãi hét lên: “Đừng, đừng giết ta!”
Hách Liên Xuân Thủy thở dài: “Ta vốn cũng không muốn giết ngươi... Nghe nói sau khi nếm xong món ngươi nấu, có bị cắt lưỡi cũng không hối hận. Ta rất muốn có cái phúc phận ấy.”
Vưu Tri Vị trả lời: “Ngươi muốn ăn cái gì, ta đi nấu cái đó...”
Hách Liên Xuân Thủy nói tiếp: “Có điều, ta lại e ngươi đối đãi ta giống như đối đãi với bọn họ, bỏ thêm tí huyết diêm gì gì đó vào chẳng hạn…”, y vừa nói vừa khẽ tăng thêm lực.
Vưu Tri Vị cảm thấy tròng mắt đau đớn tận tâm can, vội vàng cam đoan: “Ta sẽ không, sẽ không dám, ta...” Hắn lại cảm thấy lực đè trên mí mắt càng lúc càng mạnh, càng đau đớn hơn, nên vội nói tiếp: “Ta đi giải độc cho bọn họ... Ta thật lòng, xin ngươi đừng giết ta!”
Hách Liên Xuân Thủy hơi thu lại chút lực trên đầu ngón tay, lạnh lùng hỏi: “Cách giải thế nào?”
Biết thuốc giải cho những người này chính là “bùa cứu mệnh” của mình, Vưu Tri Vị liền lắp ba, lắp bắp: “Thuốc giải thứ thuốc tê này…, cách phối chế có phần phức tạp...”
Hách Liên Xuân Thủy ngắt lời: “Ta biết sẽ có chút phức tạp, nhưng ta chỉ cần phương thuốc hiệu quả nhanh chóng nhất thôi!” Nói rồi y liền đặt một tay lên huyệt bách hội của Vưu Tri Vị. Mặc dù thân hình run lẩy bẩy, nhưng đứng trước thời khắc sanh tử hắn quyết giữ “cái phao” này, thà chết cũng không buông tay: “Cái ... cái phương thuốc này không có sẵn, nhất định phải chế thêm... ta mà đưa bừa giải dược cho ngươi, thì cũng vô dụng thôi.”
Hách Liên Xuân Thủy đột nhiên mỉm cười.
Vưu Tri Vị chỉ cảm thấy lông tóc dựng đứng.
Vi Áp Mao hận hắn giết Vũ Toàn Thịnh, rít lên: ”Hách Liên tiểu yêu, đem hắn giết quách đi, chúng ta…“
Hách Liên Xuân Thủy chợt nín cười, nhìn Vưu Tri Vị, lắc lắc tay hỏi: “Ngươi có nhìn thấy cái tay này không?”
Vưu Tri Vị biết người này không dễ đối phó, nhưng hắn như cá nằm trên thớt đành trả lời: “Công tử, ngài, cái này...”
Hách Liên Xuân Thủy nói: “Ta cũng chẳng có ý gì cả, chẳng qua ta muốn ngươi nhìn cho rõ: đây là tay ta, nếu không, chút nữa mắt ngươi không nhìn thấy gì nữa. Ngàn vạn lần đừng quên, cái tay này đã moi đôi mắt của ngươi, tay này có lỗi với ngươi.”
Mí mắt Vưu Tri Vị không ngừng giật giật, nhưng vẫn ngoan cố: “Cố Tích Triều đã chạy rồi... hắn sẽ nhanh chóng kêu nhiều người tới thôi.”
Hách Liên Xuân Thủy cười nhạo: “Nói như ngươi là có ý gì, có phải muốn uy hiếp ta không?”
Vưu Tri Vị cuống quýt: “Công tử, tiểu nhân nào dám thế, có gan tày trời cũng không dám, chỉ là... Tiểu nhân chỉ nghĩ rằng, chẳng may công tử giết chết tiểu nhân, thì ba, bốn mươi vị anh hùng hảo hán kia sẽ không có thuốc giải, khi bỏ chạy sẽ có chút bất tiện...”
Hách Liên Xuân Thủy vỗ đùi một cái, “A” lên một tiếng như vừa tỉnh ngộ.
Đoạn y vỗ vỗ vai Vưu Tri Vị, gật gù: “Ta hiểu rồi, hóa ra đúng là ngươi đang uy hiếp ta.”
Vưu Tri Vị liên tục kêu rên: “Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám!”
Hách Liên Xuân Thủy cười cười: “Lá gan ngươi rất lớn, đương nhiên ngươi dám.”
Vưu Tri Vị hoảng hốt giải thích: “Quả thực tiểu nhân thật lòng.”
“Ta cũng có một chuyện thật tình muốn nói ngươi nghe;” Hách Liên Xuân Thủy trịnh trọng hỏi: “Ngươi biết tại sao ta lại thả Cố Tích Triều không?”
Vưu Tri Vị vội vàng lắc đầu.
“Ta thả hắn, bởi vì căn bản hắn chạy không thoát.” Hách Liên Xuân Thủy hỏi tiếp: “Ngươi biết tại sao ta thường thích kết giao bằng hữu không?”
Vưu Tri Vị nhìn thấy nụ cười của y không có ý tốt, lòng càng chùng xuống, đành phải nịnh: “Công tử nghĩa bạc vân thiên, nhân nghĩa bao trùm thiên hạ. Các lộ anh hùng hảo hán, giang hồ hào kiệt đều muốn hết mình vì công tử.”
“Ngươi thật là biết nói chuyện.” Hách Liên Xuân Thủy cười nhạo: “Vậy ngươi biết ta nuôi dưỡng được bao nhiêu nhân sĩ rồi không?”
Vưu Tri Vị càng sợ hãi: “Công tử uy nghi phục chúng, không phải một vạn thì cũng được tám nghìn.”
Hách Liên Xuân Thủy cười nhẹ, lắc đầu: “Một vạn? Tám nghìn? Ngươi thổi phồng quá đấy! Bằng hữu của ta nhiều lắm là một ngàn người, lần này ta mang theo một nửa. Ngươi đoán xem, Cố Tích Triều Cố công tử và đội quân của hắn có khả năng địch nổi hay không?”
Vừa nghe, Vưu Tri Vị đã biết cơ hội không còn, thần sắc ảm đạm, “Thủ hạ của công tử đều thần dũng hơn người, còn quân của Cố Tích Triều chỉ là đám ô hợp, làm sao địch cho lại cơ chứ!”
Hách Liên Xuân Thủy cười cười: “Hẳn là như vậy. Nếu bọn Cố Tích Triều trốn không thoát, thì ai biết đám Thích trại chủ ở đây? Ta cần gì phải vội vàng bỏ chạy chứ? Mặt khác, qua một, hai canh giờ nữa thuốc sẽ hết tác dụng, bọn ta bỏ đi cũng chưa muộn. Chỉ là, đến lúc đó …”
Hắn vỗ vỗ cái đầu hói của Vưu Tri Vị, tấm tắc giễu cợt: “Đến lúc đó, đáng thương một đời đầu bếp danh tiếng sẽ biến thành bãi máu thịt bầy nhầy rồi!”
Vưu Tri Vị sợ đến run lẩy bẩy.
Hách Liên Xuân Thủy đột nhiên nghiêm mặt quát: “Cho nên, các hạ thích đưa thuốc giải thì đưa, không thích cũng là do ngươi cả thôi, đừng hòng uy hiếp ta!”
Vưu Tri Vị mặt cắt không còn hột máu, thốt: “Ta đưa, nhưng...” Lúc này hắn chỉ cầu mong nhờ đưa thuốc giải mà Hách Liên Xuân Thủy không giết hắn, được thế chỉ e hắn cao hứng đến phải kêu cha gọi mẹ mất.
Sắc mặt tươi cười của Hách Liên Xuân Thủy thoáng đổi, hai ngón tay chọc nhanh tới hai mắt Vưu Tri Vị!
Vưu Tri Vị sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, vội nhắm chặt hai mắt lại. Ngón tay Hách Liên Xuân Thủy tới nửa đường đột nhiên chuyển hướng, nhắm tai trái Vưu Tri Vị giật mạnh, máu tươi đầm đìa đổ xuống!