Cao Kê Huyết nói: “Vưu đại sư, ta và ngươi xưa nay vốn luôn bất hòa. Ngươi muốn hại ta, ta không có gì để nói, song ngươi đã đồng ý giúp đỡ Tức đại nương, người trong võ lâm nếu nói mà không giữ lời, ngày sau ngươi làm sao còn chỗ đứng trên giang hồ!”
Vưu Tri Vị liền giải thích: “Ngươi nói rất đúng, ngươi dựa vào buôn bán mà làm quan, ta nhờ tài nấu nướng mà tiến cung, tuy không phải là đồng liêu, nhưng cũng có chỗ xung đột, ta muốn hại ngươi là lẽ đương nhiên.” Dứt lời hắn lại quay sang chỉ Tức đại nương: “Trước khi ta đồng ý trợ giúp Tức đại nương thì đã đồng ý với người khác rồi. Muốn bắt được nàng, ta phải nhận lời trợ giúp nàng trước. Chỉ là tương kế tựu kế mà thôi, không thể xem là bội tín bội nghĩa được.”
Tức đại nương hỏi: “Ngươi đã đồng ý với ai?” Nàng vừa mới mở miệng hỏi đã biết chân khí không thông, giọng nói phát ra ngay cả bản thân cũng không nghe rõ.
Vưu Tri Vi đáp: “Việc này nàng không thể trách ta được. Cái ta muốn chính là nàng, thế nhưng tất cả tình cảm của nàng đều dành cho tên tiểu tử này.” Hắn chỉ vào Thích Thiếu Thương đang ngồi bên cạnh Tức đại nương, nói: “Thế thì ta giúp nàng làm cái gì chứ? Khi mà trái tim nàng đã trao trọn cho người khác!”
Tức đại nương không thèm để ý đến hắn, chỉ hỏi lại: “Là ai sai ngươi làm?”
“Là ta.”
Một giọng nói vang lên.
Tức đại nương và Thích Thiếu Thương vừa nghe thấy giọng nói này, lòng liền trầm xuống.
Giọng nói này không phải là ai khác.
Đối với bọn họ giọng nói này đại biểu cho cơn ác mộng ám ảnh mãi không dứt.
Đó chính là giọng Cố Tích Triều.
Giọng nói này phát ra từ miệng của tên công tử quý tộc với vết sẹo bên mắt. Hắn chỉ vào gã có mái tóc bù xù, giới thiệu: “Gã này chẳng phải là Tam thập lục tý (ba mươi sáu tay) Thân Tử Thiển, mà là Thần Nha tướng quân Lãnh Hô Nhi. Bây giờ, muốn giết các ngươi cần gì ba mươi sáu tay, thậm chí một tay cũng chẳng cần, chỉ một ngón tay cũng đủ rồi …” Hắn lại chỉ vào mũi mình nói: “Ta đương nhiên cũng không phải là Hầu Thất Kiếm, các ngươi nhất định đã biết ta là ai”.
“Các ngươi ngàn đau vạn khổ, vật vã lắm mới chạy thoát, cuối cùng cũng chẳng tránh khỏi cái chết.” Cố Tích Triều tiếp: “Có điều, các ngươi rốt cuộc cũng chết trong tay ta, coi như nhắm mắt được rồi.”
Thích Thiếu Thương trong lòng tuyệt vọng, bất giác thở dài. Trên đường chạy trốn truy sát, y cũng không biết mình đã làm liên lụy đến bao nhiêu bằng hữu, gây nên cái chết cho bao nhiêu người, cuối cùng cũng không thoát khỏi sự hãm hại của Cố Tích Triều. Nếu biết vậy, cũng chẳng cần phải hoảng hốt chạy loạn lên tìm đường sống làm gì để liên lụy đến bằng hữu.
Lúc này Thích Thiếu Thương không khỏi oán hận trời xanh trêu ngươi, y thà chết oan chết uổng, thậm chí chết không có chỗ chôn thân, còn hơn để Cố Tích Triều đắc ý, tự tay giết y.
Cố Tích Triều nhìn y cười: “Đến nước này rồi, ngươi còn muốn nói gì nữa không?”
Thích Thiếu Thương thở dài một tiếng: “Chẳng có gì để nói cả.”
Cố Tích Triều nói: “Ta sẽ giết các ngươi từng người một, sau đó giải quyết Thiết Thủ, như vậy là làm một mẻ khỏe suốt đời rồi.” Hắn dừng một chút, nhìn sang Tức đại nương cười gian xảo nói: “Có lẽ, ta sẽ lưu nàng lại… Tuy Thích huynh đối với nàng một tấm chân tình, nhưng Vưu đại sư với nàng cũng mang một mối tình si!”.
Tức đại nương không thèm để ý tới hắn mà quay sang hỏi Vưu Tri Vị: “Hắn hứa hẹn gì với ngươi hả?”
Cố Tích Triều không để Vưu Tri Vị kịp trả lời, đáp tranh: “Nghĩa phụ ta là đương kim thừa tướng, nàng thử nghĩ xem, ta có thể đem đến cho hắn bao nhiêu cái lợi chứ?”
Vưu Tri Vị cũng cười bảo: “Ta nấu ăn hầu hạ cho Hoàng thượng, Hoàng thượng ăn no xong, nô tài có nói mấy câu có lẽ cũng cho lọt tai… Ta và Cố công tử chính là một bộ đôi ăn ý nhất.”
Cao Kê Huyết lạnh lùng trách cứ: “Đại nương, đều là cô không tốt, không những mời ta và Hách Liên trợ giúp, lại còn mời tên khốn này… Hắn ngoài chuyện tham lam, dựa dẫm là giỏi, chẳng biết làm gì khác cả!”
Vưu Tri Vị hung ác nhìn Cao Kê Huyết, tung một cái bạt tai, Cao Kê Huyết không cách nào chống đỡ, tức thì miệng đầy máu tươi, rụng hai cái răng. Cao Kê Huyết cũng rất cứng đầu cứng cổ, nuốt ực cả răng và máu, không một tiếng rên rỉ đau đớn.
Tức đại nương tức giận kêu lên: “Bọn ta ở đây, muốn chém muốn giết tùy ngươi. Chuyện này không liên quan tới người khác.”
Vưu Tri Vị cười hung dữ: “Nàng không nhẫn tâm nhìn ta hành hạ hắn phải không?” Ngoại hình hắn vốn không khó coi, còn có thể xem là nghiêm túc đứng đắn, nhưng khi cười điên dại, hắn làm người khác cảm thấy vô cùng tà ác. Tuy thế Tức đại nương vẫn không thèm để ý tới.
Vưu Tri Vị cười ác ý: “Nàng không nhẫn tâm để ta đánh hắn, ta càng đánh hắn cho nàng xem!” Một quyền bay tới, Cao Kê huyết không cách nào né tránh, một tiếng “bình” vang lên, lại bị đánh trúng vào mặt, xương mũi liền vỡ nát, mảnh xương vỡ lòi cả ra ngoài, máu chảy đầy mặt.
Tức đại nương giận dữ quát: “Ngươi… Khốn nạn!”.
Vưu Tri Vị vung quyền muốn đánh tiếp, Vũ Toàn Thịnh quát: “Đồ mặt dày!”.
Vưu Tri Vị đột nhiên quay đầu lại nói: “Tên tiểu tử ngươi cũng dám lắm mồm à! Chán sống rồi phải không?”
Vũ Toàn Thịnh nổi giận quát: “Có giỏi hãy giải độc cho bọn ta trước, sau đó chúng ta quyết đấu sinh tử một phen. Ngươi đánh người như vậy, còn gì là hảo hán?”
“Ta vốn là đầu bếp, không phải mấy gã anh hùng rơm trên giang hồ như các ngươi!” Vưu Tri Vị tiến lên một bước, hai tay túm cổ Vũ Toàn Thịnh, giận dữ chửi: “Ngươi chết đến rồi mà còn muốn làm anh hùng hả?! Lão tử lấy ngươi ra khai đao trước…” Hắn nói rồi “khặc” một tiếng, bẻ gãy cổ Vũ Toàn Thịnh.
Đáng thương cho Vũ Toàn Thịnh chẳng cách nào tụ lực, không thể kháng cự, lập tức cổ gãy thân vong.
Vưu Tri Vị nhìn có vẻ yếu đuối, sức trói gà không chặt, nhưng giết người lại dễ dàng như xắt hành thái rau vậy, mặt không đổi sắc. Lúc này hắn đang vỗ vỗ tay, hỏi lại: “Còn ai dám không phục?”
Chợt nghe một người lấy hết sức hét to lên: “Hay!”
Vưu Tri Vị đột nhiên xoay người, nhìn thấy Vi Áp Mao đang nói: “Tiểu Thịnh tử chết thật hay! Đáng tiếc lại chết trong tay một tên thủ hạ bại hoại của một gã khốn nạn trên giang hồ. Đáng hận, ôi thật đáng hận! Ngươi tuy chết nhưng đã lấy lại danh dự cho võ lâm, không như một số kẻ chẳng bằng loài chó lợn, giết người không thể phản kháng!”
Vưu Tri Vị mỉm cười nhìn lão chòng chọc: “Chửi hay lắm! Quả không hổ là huynh đệ kết bái của Cao Kê Huyết!”
Hắn từng bước từng bước đi tới trước mặt Vi Áp Mao, ánh mắt quan sát tỉ mỉ cổ lão họ Vi, như thể nơi đó có một khối thịt đã được nấu nhừ. Hắn nói như muốn ăn tươi nuốt sống: “Chắc ngươi biết những kẻ nói to nói nhiều hay bị người ta chú ý chứ, nhưng chúng thường không sống lâu phải không?”
Thích Thiếu Thương chợt mở miệng: “Bọn ta không thiếu tính mạng, chỉ sợ ngươi không dám tới lấy!”.
Vưu Tri Vị nhướng một bên mày, hỏi lại: “Ngươi muốn chết à?”
Cố Tích Triều sợ Vưu Tri Vị thật sự hạ thủ, hắn sẽ không có dịp trừng trị đích đáng kẻ này, liền nói xen vào: “Xem ra để cho tên này chết thì quá dễ dàng, như thế quá thuận tiện cho hắn”.
Vưu Tri Vị gật gật đầu: “Ta sẽ giết sạch mấy tên kia, chiếm đoạt thân thể Tức đại nương đã rồi mới giết nàng, giống như món ăn ngon nhất thì phải để lại tới cuối cùng, như thế hương vị mới lâu phai.”
Cố Tích Triều nói: “Đúng vậy. Hôm nay chúng ta lập được công lớn, nghĩa phụ đương nhiên sẽ cao hứng, mà đã cao hứng tất nhiên là có thưởng. Lần này bọn Hoàng Kim Lân sẽ tức xịt khói cho mà xem, ai bảo chúng tưởng mình giỏi lắm, dám tranh công với bọn ta!”
Lãnh Hô Nhi đến đây cũng xen vào: “Đúng rồi! Lão Lạc Đà cũng chỉ lo nịnh hót tranh thủ tình cảm trước mặt Hoàng Kim Lân, đúng là không biết xấu hổ!” Lão Lạc Đà hắn vừa chửi hiển nhiên là Lạc Đà tướng quân Tiên Vu Cừu. Bọn hắn trong quá trình truy sát đám người Thích Thiếu Thương, các thế lực kiềm chế lẫn nhau, đã dần chia thành hai phái.
Hoàng Kim Lân là tâm phúc mà Phó Tông Thư sắp xếp bên ngoài triều đình. Chức quan của hắn không nhỏ, nhưng chủ yếu là thay Phó Tông Thư giám sát tình hình khác thường xảy ra bên ngoài kinh thành, đặc biệt là động tĩnh chốn võ lâm giang hồ. Vì thế, để củng cố thực lực bản thân, Hoàng Kim Lân cũng đã chiêu nạp kỳ nhân dị sỹ về làm việc cho hắn; Tiên Vu Cừu, Lí Phúc, Lí Tuệ, Cao Phong Lượng đều đến chỗ hắn đầu quân. Còn Cố Tích Triều lại là người thân của Phó Tông Thư, tuy tuổi còn trẻ nhưng dã tâm lại lớn, có ý lập công tạo uy, thay nghĩa phụ nhất thống giang hồ, ý đồ của hắn là nắm trọn võ lâm trước rồi tính đến giang sơn sau; Vưu Tri Vị, Lãnh Hô Nhi, Phùng Loạn Hổ, Hoắc Loạn Bộ, Tống Loạn Thủy đều đầu quân cho hắn. Không ngờ, trí lớn nhưng tài chưa đủ, cuối cùng mọi việc đều không như ý, chỉ mỗi chuyện dẹp yên đám nghịch đảng “Liên Vân trại” mà thủy chung không thể nhổ cỏ tận gốc. Cố Tích Triều trong bụng cảm thấy rất không hài lòng.
Hắn biết ngoại trừ Hoàng Lim Lân ra còn có một thế lực khác, đó là Văn Trương: người này thăng quan cực nhanh, đã leo lên đến vị trí khâm sai đại thần, ngoài mặt chỉ đâu đánh đó theo lệnh Phó thừa tướng, vâng vâng dạ dạ, nhưng thật ra là tâm phúc mật thám do Hoàng Thượng bí mật phái xuống để kiềm chế thế lực của các triều thần.
Cố Tích Triều nghĩ đến việc mình trải qua trăm ngàn khổ ải, trà trộn vào hang cọp, mới tóm gọn được bè đảng “Liên Vân trại”, nếu để tên đầu sỏ Thích Thiếu Thương chạy trốn rồi rơi vào tay các thế lực khác, công trạng giảm đi, bảo hắn làm sao cam tâm cho được? Cho nên hắn trăm phương ngàn kế, dùng Vưu Tri Vị để đuổi bọn Hoàng Kim Lân đi, mục đích là độc chiếm đại công!
Cố Tích Triều ra lệnh: “Những kẻ nên giết, lập tức giết; kẻ nào cần để sống, áp giải về kinh!”
Lãnh Hô Nhi xung phong: “Để ta đi gọi quân đội tới.” Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng bên ngoài khách điếm có bốn tên canh giữ, đầu thôn cũng có bốn tên canh giữ. Vừa rồi chúng ta đã giết hai tên ở đầu thôn, một tên bên ngoài điếm! Còn năm tên nữa, e rằng phải giải quyết trước khi phát tín hiệu.”
Cố Tích Triều nói: “Năm tên kia, ta đang muốn nhờ Lãnh tướng quân vất vả đi một chuyến.”
Lãnh Hô Nhi cười đáp: “Đối phó với năm tên nhãi nhép đó thì quá dễ dàng rồi. Đợi ta giết hết bọn chúng, rồi tìm chỗ trống trải phóng lửa hiệu gọi đại đội tới là được.”
Cố Tích Triều chắp tay tiễn: “Lãnh tướng quân đi nhanh về nhanh.”
Lãnh Hồ Nhi gỡ mấy vật cải trang bẩn thỉu ướt át xuống, cười nói: “Đối phó với mấy tên vớ vẩn này, còn có thể dây dưa lỡ việc sao?” Nói xong cười khan hai tiếng.
Cố Tích Triều biết trong lòng Lãnh Hô Nhi cực kì tự phụ. Chính vì điều này nên họ Lãnh mới không chịu hàng phục Tiên Vu Cừu - kẻ mà cả võ công và trí tuệ đều hơn hắn, vì vậy mới đến dựa dẫm gã. Bây giờ gã cũng không tiện khuyên giải thêm, chỉ dặn: “Khi nào tướng quân trở lại, cứ gõ tám dài bảy ngắn làm tín hiệu.”
Lãnh Hồ Nhi gật đầu: “Được rồi.” Thuận tay hắn rút dây lưng trên thi thể Vũ Toàn Thịnh, lướt ra cửa điếm.
*****
Bọn hắn trước khi tấn công khách điểm An Thuận đã sớm nắm bắt toàn bộ tình hình nơi đây, trong tối ngoài sáng đều đã nắm bắt rõ ràng. Hắn biết đằng sau điếm, bên cạnh ao phân, nơi chiếc giếng cổ, có một gã đệ tử của Cao Kê Huyết đang ẩn nấp.
Hắn quyết định giải quyết tên đó trước.
Hắn đeo dây lưng vào bên hông.
Hắn biết dây lưng này là một “ám hiệu” của bọn Cao Kê Huyết và Vi Áp Mao. Trong bóng tối, đai lưng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt để bọn họ biết “người đến” là “người mình”.
Nhưng “người mình” này lại chỉ muốn lấy mạng “người mình” thôi!
Nghĩ đến đây Lãnh Hồ Nhi không khỏi cảm thấy đắc ý.
Giết người lập công, thật dễ dàng đơn giản. Trước khi giết người, Lãnh Hồ Nhi luôn có một cảm giác hưng phấn không thể miêu tả bằng lời, huống chi lần giết người này rất chắc chắn, đã được tính toán kĩ, hơn nữa còn có thể lập đại công, bảo sao Lãnh Hồ Nhi không mặt mày hoan hỉ cho được.
Cao hứng thì cao hứng, nhưng dưới ánh trăng, Lãnh Hồ Nhi vẫn hành động hết sức cẩn thận. Cả người hắn phát ra một loại sát khí rất nồng, so với ánh trăng còn có phần mãnh liệt hơn.
Nhưng sát khí thì không thể nhìn thấy.
Thông thường khi cảm giác được sát khí, người ấy đã bị giết rồi.
Lãnh Hồ Nhi quả nhiên nhìn thấy một bóng người chợt thấp thoáng từ miệng giếng.
Người nọ chợt chớp lên rồi biến mất.
Không lâu sau, gã ta lại chầm chậm từ dưới giếng thò đầu lên, lần này không lập tức rụt lại nữa.
Người này nhất định đã thấy “đai lưng” trên người hắn!
Lãnh Hồ Nhi từ từ lại gần, nhưng mặt không hề quay về phía miệng giếng, giả vờ như chưa nhìn thấy “đồng bọn”.
Quả nhiên, tên “đồng bọn” này nhỏ giọng gọi: “Ê, ê, tới đây, ở đây này!”
Lãnh Hồ Nhi giả vờ như không nghe thấy, còn làm ra vẻ như dò một hồi mới tìm ra nơi phát ra âm thanh.
Lãnh Hồ Nhi chậm rãi đi tới, còn chào “hây” một tiếng.
Người nọ vui vẻ hỏi: “Sao giờ mới tới thay ca, chậm vậy? Trong điếm xảy ra chuyện gì sao?”
Lãnh Hô Nhi thầm nghĩ: thì ra bọn chúng sắp thay ca, mình tới thật đúng lúc. Miệng ừ bừa một tiếng.
Lãnh Hồ Nhi bước lên phía trước, tên lính canh lưng quay về miệng giếng, thật ra đã bị Lãnh Hồ Nhi đẩy vào góc chết.
Lãnh Hồ Nhi biết chỉ cần mình động thủ, trước hết chặt đứt yết hầu đối phương, gã ta sẽ không thể kêu lên được, đầu sẽ rơi xuống giếng, bịch một tiếng, và một mạng coi như xong! Rồi hắn sẽ lại đi tìm kẻ tiếp theo!
Trong lòng đã định, hắn đưa một tay lên giả vờ thân thiện đặt lên vai đối phương, giống như bảo gã ta nên nghỉ ngơi sớm một chút, tất cả cứ yên tâm, vì đã có hắn tiếp ca.
Lúc tay trái của hắn vắt qua, tay phải đã âm thầm lấy ra một thanh chủy thủ, chỉ cần năm ngón tay trái một khi chạm vào bả vai đối phương, thì chủy thủ trong tay phải sẽ cắt đứt yết hầu đối phương!
Đúng lúc đó, người nọ chợt nghiêng mình sang một bên.
Cú nghiêng người này, quả là giúp gã ta thoát hiểm trong gang tấc. Lúc đó ngón tay Lãnh Hô Nhi đã chạm vào vai gã, đang định phát lực thì gã đã lách qua.
Người này chợt nghiêng, làm cho Lãnh Hồ Nhi đánh vào khoảng không, nhất thời thu lực không kịp, thân thể lao về phía trước.
Ngay lúc này, nơi miệng giếng đột nhiên có một người ló lên!
Người này vung tay lên một cái, trong bóng tối “nở ra” một đóa sen trắng!
Đóa “hoa” này đang “nở ra” nhằm ngay vào mặt Lãnh Hô Nhi!
Lãnh Hô Nhi đúng là lâm nguy mà không loạn, một cước đá vào thành giếng, mượn lực phản hồi, cả người đang theo đà lao lên trước, đột nhiên biến thành bắn ngược ra sau!
Đóa “hoa trắng” mặc dù “nở ra” cực nhanh, nhưng vẫn không đuổi kịp tốc độ lùi lại ghê gớm của Lãnh Hô Nhi.
Nhưng Lãnh Hô Nhi lại cảm thấy sau lưng mình có tiếng gió rít ập tới.
Hắn lúc này đang quay lưng về phía ngọn gió đánh tới!
Lòng Lãnh Hô Nhi trầm xuống, nhưng phản ứng vẫn không ngừng lại chút nào, thân hình bắn nhanh ra sau, đồng thời xoay người trên không, chủy thủ nghênh đón thứ binh khí sau lưng!
Một tiếng “choang” vang lên, tia lửa bắn ra tứ phía.
Chủy thủ vừa giao kích với một thanh Hổ Đầu đao.
Lãnh Hồ Nhi thân ở trên không, liên tiếp né tránh hai lượt công kích chí mạng, đang định hô lớn thì chợt có một vật đâm thẳng vào miệng hắn.
Đó là một ngọn ngân thương!
Dưới ánh trăng, chỉ thấy thương nằm trong tay người vừa rồi đứng bên thành giếng!
Người này giống như một vương tôn công tử, nhưng thần sắc lạnh lùng, ý thức của Lãnh Hồ Nhi đến đây là hết. Mũi thương tiếp tục đâm trọn vào họng, mà sợi tua trên thương cũng bịt kín miệng hắn.
Người này sau một chiêu đắc thủ, lập tức rút thương ra. Khi máu tươi trên người Lãnh Hô Nhi bắn ra, hắn cũng rơi xuống mặt đất, người nọ nhấc một chân lên, đá hắn lọt xuống giếng!
Người lúc đầu nấp trong giếng cũng đã nhảy ra.
Hai người này không phải ai khác, chính là hai kẻ trong mưa bão quyết chiến cùng Lưu Độc Phong, sau thất bại bỏ chạy: Hách Liên Xuân Thủy và Trương Điếu Thi!
Hách Liên Xuân Thủy thản nhiên: “Xong một tên”.
Trương Điếu Thi nói: “Thuộc hạ đi gọi tất cả bọn Thập Nhất Lang, Thập Nhị Lang, Thập Tam muội tới”.
Hách Liên Xuân Thủy quay sang dặn dò người dùng Hổ Đầu đao: “Bọn Cố Tích Triều, Vưu Tri Vị đang giam giữ chủ nhân của ngươi. Bọn ta lập tức đi cứu người trước, ngươi cùng với bốn người nữa canh giữ ở đây, cẩn thận phòng thủ yếu điểm này, nếu có người nào khả nghi vào thôn, lập tức thông báo!”
Hán tử dùng Hổ Đầu đao vốn canh giữ cái giếng này, may được Hách Liên Xuân Thủy thay hắn mai phục mới không bị ám toán, ngược lại còn giết được kẻ thù, nên gã đối với Hách Liên Xuân Thủy rất khâm phục, lập tức trả lời: “Rõ.”
Lúc này, Trương Điếu Thi dẫn một nữ hai nam đến, lướt tới bên Hách Liên Xuân Thủy, năm người đập tay chào. Hách Liên Xuân Thủy hỏi: “Thổ Cẩu và Thổ Ngưu đâu?” Trương Điếu Thi đáp: “Đều mai phục ngon lành rồi.” Hách Liên Xuân Thủy nói: “Tốt, vậy thì đi!” Rồi lao về hướng khách điếm.
Hai nam một nữ này nguyên cũng là thủ hạ của Hách Liên Xuân Thủy. Y vốn rất có thực lực, trong trận chiến với Lưu Độc Phong tuy hao binh tổn tướng, nhưng vẫn có thể lập tức triệu tập được một số cao thủ, cùng nhau toan tính cứu mấy người Tức đại nương.
Tiếng binh khí va chạm nhau tuy không to lắm, nhưng Cố Tích Triều cùng Vưu Tri Vị trong khách điếm cũng đều nghe được.
Lúc đó Vưu Tri Vị đã một hơi giết ba tên thủ hạ của Cao Kê Huyết, đang định đem Vi Áp Mao ra “làm thịt” thì bỗng nghe thấy một âm thanh nhỏ, liền bảo: “Lãnh tướng quân động thủ rồi.”
Vừa nói xong thì nghe thấy có tiếng người rơi xuống nước.
Cố Tích Triều nói: “Lãnh Hô Nhi hạ thủ, vẫn chưa đạt tới mức thần không hay quỷ không biết!”
Vưu Tri Vị cười: “Nhưng mấy tên nhãi nhép còn lại bên ngoài, Lãnh nhị tướng quân vẫn đối phó được… Chỉ e sau này gặp Tiên Vu Cừu tướng quân, không chắc đã nuốt trôi được.”
Nói chuyện được vài câu, chợt nghe có tiếng người gõ vài cái lên cửa.
Vưu Tri Vị và Cố Tích Triều nhất loạt biến sắc, bởi vì tiếng gõ cửa không phải là ám hiệu đã định. Vưu Tri Vị cười lạnh: “Chắc không phải đám nhãi nhép kia mò đến đây chứ?”
Cố Tích Triều nói: “Cũng vừa hay, cho bọn chúng vào cõi U Minh luôn.” Hắn đi đến chỗ Thích Thiếu Thương và Cao Kê Huyết, hai tay đặt lên huyệt “Bách Hội” của hai người, phân công: “Đại sư ra mở cửa, có điều gì khác thường, ta liền giết hai tên tội phạm đầu sỏ này trước, xem mấy tên tiểu quỷ kia có thể làm được cái gì?”
Vưu Tri Vị trong lòng thầm tính: ta ra mở cửa, thật quá mạo hiểm, ngươi ở lại giết người, ngược lại rất thoải mái. Có điều hắn cũng không vì chuyện này mà gây mâu thuẫn, liền nói: “Ta thật muốn nhìn xem là kẻ nào đang làm trò quỷ.” Nói rồi liền đi ra mở cửa.
Cố Tích Triều từ phía sau nhìn bóng lưng hắn đi, trong lòng không khỏi thầm khâm phục. Người này tùy tiện đi tới mấy bước, chẳng những phía trước không hề có sơ hở có thể tấn công, ngay cả sau lưng lẫn hai bên cũng không thể bị tập kích. Thế mới biết võ công Vưu Tri Vị không phải là vừa. Bản thân hắn có trợ giúp lớn, cố nhiên đáng mừng, nhưng chẳng may sau này trở thành kẻ địch, thì sẽ phải ngàn vạn lần cẩn thận mới được. Cố Tích Triều không khỏi bắt đầu âm thầm cảnh giác.