Nghịch Thủy Hàn

Chương 41: Chương 41: Tư vị của Vưu Tri Vị.






Trên đời này quan lại đều như nhau, thường “quay lưng với bạn bè”.

Chuyện đó, đối với thanh quan thì gọi là tận lực vì chức trách, chí công vô tư, có khi gọi là thiết diện vô tư, chấp pháp như sơn. Đối với tham quan, cũng gọi là công tư phân minh, chiếu theo phép công mà làm, thậm chí có thể xem là không nhận người thân, vì đại nghĩa diệt thân. Nói tóm lại, chữ “luật” trong tay họ có thể linh động, thậm chí nghịch đảo lẽ thường. Họ tùy ý sử dụng luật pháp, mượn phép công làm việc tư; hoành hành ngang ngược.

Phàm là quan lại, ai chẳng có thói quan liêu…

Nghe quan nói giọng uy quyền cũng không phải là chuyện đơn giản. Cho dù có khó nghe cũng phải ráng nghe. Chẳng may trong lúc cung kính lắng nghe lại vô ý đắc tội, nặng thì diệt tộc, nhẹ thì bị tịch thu nhà; chuyện có thể lớn có thể bé, ai dám xem thường đây?

Hiện giờ, đúng là Hoàng Kim Lân đang dùng giọng nhà quan để đe dọa Cao Kê Huyết.

Thật may là Cao Kê Huyết là kẻ đã quen nghe “giọng cửa quyền”.

Thậm chí có thể nói, “nghe giọng cửa quyền” và “dùng giọng cửa quyền” hắn đều đã trải qua.

Có những người có thói quen dùng giọng cửa quyền mỗi ngày, bỗng một hôm không được dùng nữa, trong lòng sẽ không thoải mái, có cảm giác cực kì khó chịu. Cũng giống như một người quen ngồi kiệu đột nhiên có ngày phải đi bộ một quãng đường dài vậy.

Cao Kê Huyết mặt mày hớn hở nói: ”Đương nhiên là nên kiểm tra một lượt rồi, nhưng cũng có chút bất tiện.”

Hoàng Kim Lân trừng mắt nhìn Cao Kê Huyết từ trên xuống dưới, không hề chớp mắt: ”Đã nên tìm thì không có gì là bất tiện cả. Hay Cao lão bản có chuyện gì giấu giếm trong khách điếm?”

Cao Kê Huyết cười híp mắt, gật gù: “Đúng vậy!”

Ánh mắt Hoàng Kim Lân trở nên sắc bén: ”Cao huynh, có chuyện gì khó nói, xin cứ nói thẳng.”

Cao Kê Huyết phân trần: ”Tại hạ phụng mệnh Hoàng thượng tới đây, thiết lập thiên la địa võng để truy bắt nghịch tặc Thích Thiếu Thương. Đại nhân đem người vào trong, chả phải đã phá hỏng cục diện mà tại hạ đã cực khổ bố trí hay sao? Có nhất thiết phải làm vậy không?”

Hoáng Kim Lân cân nhắc một lúc rồi chắp tay đáp: ”Cao huynh, hạ quan cũng là thân mang quân lệnh, không thể không thi hành công vụ, cần phải vào trong khám xét.”

Cao Kê Huyết nhướng mày: ”Hoàng đại nhân không nể mặt tại hạ sao?”

Hoàng Kim Lân vội đáp: “Cao lão bản quá lời rồi!”

Cao Kê Huyết hỏi: ”Không thể làm khác được sao?”

Hoàng Kim Lân giải thích: “ Hạ quan cũng hy vọng có cách khác để không làm tổn thương hòa khí hai bên. Nếu trong quán không giấu khâm phạm, sao Cao lão bản không để cho hạ quan đem bảy mươi tinh binh vào lục soát?”

Cao Kê Huyết cười đáp: “Nói cũng có lí.”

Y ung dung nói tiếp: “Tại hạ thì không vấn đề gì, đáng tiếc là có một vị bằng hữu sẽ không đồng ý.”

Hoàng Kim Lân chăm chú nhìn hai tay Cao lão bản, thần sắc không thay đổi nhưng toàn thân cảnh giác, hỏi: “Chẳng hay là vị bằng hữu nào? Ta có thể mời ra gặp mặt một chút.”

Chợt nghe từ xa có tiếng vọng lại: “Là ta!”

Chỉ nghe một loạt thanh âm lộc cộc vang lên, trong đêm tối có một thớt ngựa xám từ xa chạy tới.

Tốc độ của thớt ngựa này không thể xem là nhanh, nhưng tư thế lại rất đặc biệt. Bọn Hoàng Kim Lân người đông thế mạnh, song vẫn có cảm giác lông tóc dựng lên.

Ngựa nhanh chóng tiến lại gần, trên lưng ngựa không có người.

Đám cung thủ lập tức nhắm vào bụng ngựa. Dưới bụng ngựa cũng không có ai.

Ngựa không có người cưỡi, sao lại có thể nói chuyện?

Chẳng lẽ kẻ nói chuyện không phải là người mà là ngựa?

Sắc mặt Hoàng Kim Lân, trong ánh lửa chập chờn, có chút không cười nổi.

Cao Kê Huyết hỏi: “Bằng hữu ta đến rồi, ngươi không nhận ra sao?”

Tay Hoàng Kim Lân đặt trên chuôi kiếm.

Chỉ nghe một thanh âm kì quái, chậm rãi: “Nghe nói là sau khi thăng quan phát tài rồi, hắn không còn nhận lão bằng hữu nữa.”

Âm thanh đúng là từ miệng ngựa phát ra. Đèn đuốc, cung tiễn lẫn đao thương đều nhắm vào quái mã.

Quái mã vỡ ra như một bức tượng thạch cao bị đập nát. Từ đó hiện ra một người.

Người này xuất hiện, khí ổn thần nhàn, là một kẻ gầy gò.

Hoàng Kim Lân vừa thấy, lập tức mặt mày giãn ra, quát lớn: “Không được động thủ.”

Sau đó hắn tiến lên mấy bước, thân thiết ôm vai chào đón: “Ngài đến rồi, Vưu đại sư.”

Trên giang hồ, trong võ lâm, Vưu đại sư chỉ có một. Ngài cũng chính là Vưu đại sư nơi triều đình, chốn quan trường.

Vưu đại sư là duy nhất.

Vưu đại sư có danh hiệu đầy đủ là: “Vưu đại trù sư Vưu Tri Vị.” (trù sư: đầu bếp)

Vưu Tri Vị, người này cũng không có gì đặc biệt, võ công cao thấp chẳng ai biết, thực lực thế nào cũng không ai hay, tính tình của hắn ra sao người ta cũng không thể biết. Thứ duy nhất mà mọi người biết chính là hiện nay Hoàng thượng chỉ thích ăn những món do hắn nấu. Còn điều gì quan trọng hơn nữa?

Hoàng Kim Lân còn biết nhiều hơn người khác một điều.

Chẳng những Vưu Tri Vị khống chế dạ dày của Hoàng thượng, mà hắn còn là thân tín của Phó thừa tướng, người có quyền lực cao nhất hiện nay trong thiên hạ.

Chỉ bằng hai điểm trên, Hoàng Kim Lân cũng thừa hiểu rằng trên đời này, quyết không thể đắc tội với loại nhân vật như thế.

Hoàng Kim Lân là một người thông minh.

Dù sao, hắn đã gặp mặt Vưu Tri Vị ba lần. Gặp nhân vật trọng yếu như vậy, hắn chỉ cần nhác thấy qua lập tức sẽ ghi nhớ, lần sau gặp lại liền biến thành người quen. Đôi lúc, “người quen” của Hoàng Kim Lân là người căn bản hắn còn chưa từng gặp mặt.

Vưu Tri Vị lạnh nhạt hỏi:” Ngươi muốn vào kiểm tra?”

Hoàng Kim Lân giật mình đáp: “Việc này…”

Vưu Tri Vị ngắt lời: “Trước khi ngươi vào, tốt nhất hãy xem qua phong mật hàm này đã!” Dứt lời, hắn lấy từ trong ngực ra một phong công văn, vừa nhác thấy, thần sắc Hoàng Kim Lân liền tỏ ra cung kính.

Vưu Tri Vị đợi hắn xem xong mới hỏi: “Thế nào?”

Trán rịn mồ hôi to như hạt đậu, Hoàng Kim Lân nhỏ nhẹ: “Hạ quan không biết Phó đại nhân phái người khác tiếp quản việc này…”

Vưu Tri Vị cười lạnh: “Các ngươi làm việc bất lực, lao sư động chúng mà chỉ bắt được có mấy tên phản tặc tầm tầm. Cả bọn đều là loại vô tích sự, tướng gia rất không vừa lòng.”

Hoàng Kim Lân mồ hôi ướt đầm: “Vâng, vâng… Bọn hạ quan đã dốc hết sức, mong Vưu đại sư trước mặt tướng gia nói đỡ mấy lời.”

“Việc này… ta sẽ xem xét.” Vưu Tri Vị chắp tay sau lưng, ra vẻ trầm ngâm.

Hoàng Kim Lân tiến lên một bước, nói nhỏ: “Đại sư, ở phía nam thành bên cạnh đồi Long Phượng, có một ngôi nhà lớn. Đó đúng là nơi rồng cuộn hổ ngồi, sơn thanh thủy tú, mùa hè thì mát mẻ, mùa đông lại ấm áp, hạ quan và tiện thê đã mua từ lâu. Nơi phong thủy tốt như vậy, chỉ có quý nhân mới có thể hưởng. Không bằng mời đại sư lần sau về kinh đến chỗ đó xem thử. Chẳng biết ý đại sư thế nào?”

“Việc này…” Thần sắc hòa hoãn, Vưu Tri Vị hỏi: “Lễ hậu như thế là có ý tứ gì?”

Hoàng Lim Lân vội nói: “Đó là nơi cư ngụ quyền quý song toàn, sao tại hạ dám hưởng thụ? Cũng chỉ có Vưu đại sư mới xứng đáng ở chỗ đó, nếu đại sư từ chối, quả thật là không cho hạ quan tí thể diện rồi.”

Vưu Tri Vị nói: “Cái này… để khi chúng ta hồi kinh sẽ nói sau… Thế ngươi còn muốn lục soát chỗ này nữa không?”

“Không lục soát, không lục soát.” Hoàng Kim Lân vội đáp: “Có lệnh của tướng gia, hạ quan có mấy cái đầu mà dám kháng lệnh. Tìm cái gì nữa chứ? Hạ quan sẽ y lệnh, lùi xa mười lăm dặm…” Rồi hắn lập tức cúi sâu người vái Cao Kê Huyết, cao giọng nói: “Cao lão bản, tại hạ đã đắc tội, xin ngài bỏ qua cho, đừng để bụng.”

Dứt lời, hắn quay mình điều động binh mã, trong chốc lát một lũ hung thần ác quỷ bỏ đi sạch sẽ.

Cao Kê Huyết nhìn theo đám quân đã như mây bay gió cuốn đi xa, cười nói: “Hoàng Kim Lân thật sự xứng là bằng hữu tốt.”

Vưu Tri Vị cũng cười: “Ít ra hắn là bằng hữu rất hữu dụng.”

Cao Kê Huyết quay về phía Vưu Tri Vị, cười nói: “Hữu dụng là cái danh hiệu của ngươi.”

Vưu Tri Vị phất tay đáp: “Thật ra, người hữu dụng nhất là sư đệ bảo bối của ngươi, Vi Áp Mao, với bản lĩnh viết chữ đẹp và khắc con dấu giả!”

Cửa lớn khách điếm An Thuận mở rộng, Vi Áp Mao cùng Vũ Toàn Thịnh bước ra. Vi Áp Mao hỏi: “Bây giờ làm thế nào? Ta đã khắc giả con dấu, nhưng không thể lừa chúng mãi được.”

Vưu Tri Vị đáp: “Bây giờ, dứt khoát không thể mạo hiểm đi ra ngoài được. Ngoài kia còn có thiên la địa võng, lại còn có Lưu Độc Phong, kẻ nguy hiểm này vẫn còn chưa đến.”

Cao Kê Huyết có chút lo lắng hỏi: “Gã Cố Tích Triều đâu? Không thấy mặt hắn trong đám quân lúc nãy.”

Không trả lời, Vưu Tri Vị ra vẻ đắc ý: “Dù sao ta cũng phải đi gặp Tức đại nương cho thỏa tâm nguyện.” Hắn nhìn mười ngón tay thon dài trắng muốt của mình, nói tiếp: “Có lẽ, ta đột nhiên nổi hứng, thấy mọi người mãi chạy đến đói bụng nên trước tiên ta sẽ nấu một bữa thật ngon đã.”

Vũ Toàn Thịnh cao hứng cơ hồ muốn nhảy lên, vỗ tay đôm đốp: “Hay quá, có thể ăn món ăn do Vưu đại sư tự tay nấu, phúc phận đó chỉ vương thân quốc thích mới có thôi!”

“Nói bậy!” Vưu Tri Vị cảm khái nói: “Kì thật, bọn hoàng thất triều thần biết ăn cái gì? Trong ngự trù, ta chỉ đem đống sơn hào hải vị chất đống lên, trình bày cho bắt mắt là được rồi. Mùi vị hả? Ai mà thưởng thức được!”

Vũ Toàn Thịnh đầy mong ngóng: “Ta hiểu, ta hiểu.”

Vưu Tri Vị cười cười nói: “Ngươi cũng không cần phải gấp. Tức Đại Nương chạy mệt, cũng đói rồi. Trước hết ta sẽ nấu một bữa thật ngon cho nàng, tự nhiên các ngươi cũng được hưởng theo.”

Vi Áp Mao cũng vui vẻ bảo: “Để ta gọi dăm ba đầu bếp phụ ngươi.”

“Cũng được!” Vưu Tri Vị nói: “Mặc dù ta cũng có người hỗ trợ, nhưng để bọn họ giúp ta nhóm lửa thái rau cũng tốt hơn là không có ai giúp. Giờ ngươi hãy nói cho ta biết: Tức Đại Nương ở đâu? Nhà bếp ở chỗ nào?”

Tức đại nương cùng Thích Thiếu Thương ra gặp mặt Vưu Tri Vị.

Các vết thương trên người Thích Thiếu Thương và Tức đại nương đã được thủ hạ của Cao Kê Huyết băng bó cẩn thận.

Vưu Tri Vị gặp Tức đại nương, âm trầm nhìn Thích Thiếu Thương thật kỹ, khẽ hừ: “Nàng thiếu ta một món ân tình.”

Tức Đại Nương đáp: “Bọn ta còn chưa thoát hiểm.”

“Ta biết,” Vưu Tri Vị nói: “Không phải là ta muốn nàng trả ân bây giờ.”

Hắn cười gượng: “Lúc này, ta chỉ muốn mời các người ăn cơm, thưởng thức cháo Tư Vị của Vưu Tri Vị đại trù sư.”

Nói xong hắn liền đi xuống lầu, đến gần Cao Kê Huyết hỏi nhỏ: “Sao trong tủ lại có người? Ai vậy?”

Cao Kê Huyết lập tức đem chuyện Thiết Thủ và Đường Khẳng lúc trưa tận lực chiến đấu với Vương Mệnh Quân ra kể lại, đồng thời cũng không bỏ qua chuyện Lí Phúc, Lí Tuệ đến bắt Thiết Thủ, cũng như chuyện Hỉ Lai Cẩm cùng đám nha sai làm phản, rồi đến chuyện Liên Vân Tam Loạn cùng một lũ quan binh, sau cùng là chuyện Vi Áp Mao đem thủ hạ đến bắt giữ toàn bộ.

Nghe xong, Vưu Tri Vị trầm ngâm một lúc, Vi Áp Mao bèn hỏi: “Có cần phải trước tiên hạ sát Liên Vân Tam Loạn, hoặc thả Thiết Nhị gia đi, hay là…mời bọn họ cùng ăn món cháo Tư Vị của Vưu đại sư ngài?”

Vưu Tri Vị đáp: “Không cần. Tạm thời giữ bọn họ trong chỗ bí mật đã, đợi sau khi bọn Thích Thiếu Thương thoát hiểm, rồi mới tính nên giết hay nên thả. Thế mới an toàn.”

Vi Áp Mao nói: “Đại sư nói phải!”

Vưu Tri Vị đáp lại: “Lời ta nói không phải lúc nào cũng có lí, nhưng ngược lại, ta cũng có chút tiếng tăm về nấu cơm, làm thức ăn.”

Cao Kê Huyết dang tay làm động tác mời: “Thế mới cần đại sư đại triển thân thủ.”

Vưu Tri Vị quay người mở cửa lớn, trước cửa có hai người đang đứng.

Xem ra hai người này đã đứng ở đó khá lâu rồi.

Một người đầu tóc bù xù, mặt mũi bẩn thỉu, ánh mắt lảng tránh, vẻ mặt đáng sợ; kẻ còn lại trông như công tử giới quý tộc, nhưng mắt trái bị chột, che bằng một miếng da, mắt lộ thần quang khiến kẻ khác không dám nhìn vào.

Vừa thấy hai kẻ này, Vi Áp Mao và Vũ Toàn Thịnh cũng thầm giật mình.

Càng kinh dị chính là bên ngoài đã bố trí không ít cao thủ, nhưng đều chẳng biết hai người này đã vào tới cửa.

Vưu Tri Vị lùi lại nói: “Người tóc bù xù là Thân Tử Thiển, ngoại hiệu Tam Thập Lục Tí, người chột mắt tên là Hầu Thất Kiếm, ngoại hiệu chỉ có hai chữ, Huyết Diễm.” Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nấu cơm cũng như giết người, đều cùng là động thủ, ra tay phải chuẩn phải nhanh, Thân Tử Thiển đủ chuẩn đủ nhanh. Nấu ăn không thể thiếu muối, Hầu Thất Kiếm đúng là muối của ta. Chỉ có điều người này hễ động thủ, bất kể là ở phương vị nào cũng đều chú trọng như bỏ muối vào món ăn vậy.”

Hắn vỗ vỗ vai hai người nói tiếp: “Bọn họ đều là trợ thủ đắc lực của ta.”

Nghe đến câu cuối cùng, bọn Cao Kê Huyết, Vi Áp Mao, Vũ Toàn Thịnh mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Đối thủ thâm sâu khó dò đáng sợ như vậy, bọn họ thật không muốn trêu vào. Nhưng nếu được trợ thủ như vậy, thì càng nhiều càng tốt.

Còn đối với bữa ăn ngon khó quên như món “cháo Tư Vị”, nhóm Thích Thiếu Thương, Tức đại nương, Cao Kê Huyết, Vi Áp Mao và Vũ Toàn Thịnh đều ăn rất ngon lành.

Đám hán tử giang hồ thay nhau ăn được hai bát vẫn thấy chưa đủ.

Đang vừa thưởng thức được chút tư vị, lại không được ăn nữa, càng làm cho người ta nổi cuồng.

Có lẽ vì Vưu Tri Vị mang theo gia vị không đủ nhiều, nên cháo Tư Vị cũng không được bao nhiêu. Nhưng hắn điểm tới là dừng, nấu lượng cháo vừa đủ, khiến cho mọi người ăn xong tư vị vẫn còn, nhớ mãi không thôi.

Đặc biệt là Tức Đại Nương và Thích Thiếu Thương phải liên tục trốn chạy, làm sao có cơ hội ăn một bữa cho no? Lần này bọn họ có thể ăn uống thoải mái rồi.

Cao Kê Huyết đột nhiên nghĩ đến điều gì, liền hỏi: “Làm sao ngươi biết có người trốn trong tủ?” Bởi vì việc Thiết Thủ ở trong tủ, ngay cả Thích Thiếu Thương và Tức đại nương cũng không phát hiện ra, tuy Vưu Tri Vị võ công cao cường cũng không đến mức đó.

“Ta ngửi được.” Vưu Tri Vị cười to đáp: “Ngươi không biết sao? Người giỏi nấu ăn đều có mũi và lưỡi đặc biệt linh mẫn!”

Lúc này Cao Kê Huyết mới vở lẽ, hắn suy nghĩ một chút liền lấy một bát cháo và một ít thức ăn, bảo Vũ Toàn Thịnh: “Ngươi cũng mang một phần tới cho Thiết Nhị gia dùng đi.”

Thích Thiếu Thương nghe thế, thấy lạ hỏi: “Thiết nhị gia?”

Cao Kê Huyết đáp: “Là Danh Bộ Thiết Thủ - Thiết nhị gia.”

Thích Thiếu Thương chấn động toàn thân, hỏi lại: “Thiết nhị gia? Người đang ở đâu?”

“Hắn đến bắt ngươi đó.” Cao Kê Huyết thoải mái đáp: “Hắn đang nằm trong tay bọn ta, huyệt đạo bị phong bế, bị giam trong tủ nơi phòng các ngươi vừa mới ở. Ngươi cứ yên tâm đi!”

Thích Thiếu Thương vội đứng dậy: “Không được, Thiết nhị gia là ân nhân đã giúp đỡ bọn ta, người tuyệt đối không có ý đối địch với chúng ta.”

Cao Kê Huyết bất ngờ, “Ồ” một tiếng rồi nhìn Vưu Tri Vị. Vưu Tri Vị mỉm cười chống cằm không nói gì.

Thích Thiếu Thương đứng tại chỗ, run run nói: “Ta phải đi giải huyệt cho người…“ Vừa nói xong, y cảm thấy trời xoay đất chuyển. Tức đại nương vội đỡ lấy y, nhưng nàng cũng cảm thấy choáng váng.

Vưu Tri Vị nói: “Ồ, thì ra Thiết Thủ là người mình. Các ngươi mau đi mời hắn lại đây…”

Cao Kê Huyết biến sắc.

Hắn âm thầm vận khí, nhưng khí hoàn toàn không thông, vừa vận khởi nội tức lập tức đan điền đau nhức như xé, toàn thân cảm thấy hư thoát, vô lực.

Vừa giận vừa sốt ruột, Cao Kê Huyết liếc sang Vi Áp Mao, thấy lão ta đang vã mồ hôi đầy mặt, cũng vừa giận vừa hoảng.

Vưu Tri Vị cười hỏi: “Mời hắn tới thì thế nào? Chết sớm chút à?” Rồi hắn lại hỏi: ”Mùi vị của cháo Tư Vị thế nào?”

Cao Kê Huyết cố trấn tĩnh, hỏi: “Vưu Tri Vị, ngươi đã cho cái gì vào trong cháo vậy?”

“Ta thề là ta không hề hạ độc.” Vưu Tri Vị chìa tay cười nói: “Hạ độc không phải việc đơn giản, hơn nữa các ngươi đều là cao thủ hàng đầu, một khi bị các ngươi phát hiện, đối với ai cũng không tốt hết. Ta chỉ là cho thuốc, một ít thôi, loại dược lực phát tác chậm, khiến các ngươi ăn xong cũng không hề hay biết. Loại thuốc này khiến công lực các ngươi không thể tụ lại được trong một canh giờ…”

Hắn thu lại nụ cười, nói tiếp: “Một canh giờ đủ để bọn ta tùy ý hành động!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.