Vào lúc này, Lôi Quyển cưỡi ngựa đi phía trước, Đường Vãn Từ thúc ngựa phía sau. Cả hai một trước một sau bảo vệ cỗ xe ngựa do Thích Thiếu Thương điều khiển.
Lưu Độc Phong xuất thần một lúc, rồi thở dài một hơi.
Vô Tình gọi: “Lưu đại nhân...”
Lưu Độc Phong vỗ vỗ mu bàn tay Vô Tình, nói: “Đã đến tình thế này, phải đồng sinh cộng tử, còn gì mà cứ đại nhân với không đại nhân! Nếu ngươi không rẻ bỏ, cứ gọi ta ‘đại ca’ là được.”
Vô Tình không đồng ý: “Gia sư là Gia Cát tiên sinh. Mặc dù do người đã thu phải một tên đồ đệ đại nghịch bất đạo, nên đã từng lập thệ với trời đất, vĩnh viễn không bao giờ thu đồ đệ nữa, nhưng người coi chúng tôi chẳng khác gì con đẻ. Người với ngài là mệnh quan đồng triều, là đồng liêu của nhau, tiên sinh còn phải gọi ngài bằng ‘huynh’, làm sao ta có thể vượt vai vế cho được.”
Vô Tình hỏi: “Khi đến đây dường như Cửu U lão quái cũng đã bị thương?”
Lưu Độc Phong cười khổ nói: “Lần đầu ở trong miếu, ta bị trúng một đòn của lão vào hông nhưng ta cũng đâm được lão một kiếm. Cuộc chiến thứ nhì ở bên ngoài miếu, tranh thủ thế lửa ta phách cho lão một chưởng. Ở trước sườn núi, lão giả trang là ngươi dụ ta mắc bẫy, Trương Ngũ bị trúng phải độc thủ của bọn chúng, nhưng lão cũng bị Xạ Dương tiễn của ta bắn bị thương. Trước giờ giao chiến với nhau, lão chưa bao giờ chiếm được thượng phong...”
Nói đến đây ông lại than thở: “Đều là tại ta hồ đồ, ba mươi năm giao chiến cùng ác phỉ cường địch, không ngờ vẫn bị rơi vào tròng của lão yêu. Lần thứ ba đụng độ trong miếu sơn thần, lão bày mưu giết được Liêu Lục, nhưng không tính được ta vẫn phục ở trong miếu. Khi lão đang định hạ độc thủ với Thích trại chủ, ta đánh lão bị thương, nhưng thủ hạ của lão đông, ta cũng bị trúng một đòn của lão, coi như là hòa. Sau đó, bởi vì lão có Bình Loạn ngọc bội cùng với bút tích của ngươi, liền bày mưu trốn trong quan tài, khiêu chiến với ta ở bên ngoài miếu, nhưng cũng không chiếm được chút thượng phong nào, chỉ dẫn dụ ta đến trước rừng tùng đầu núi. Lão lại chuẩn bị một chiếc kiệu giống như của ngươi, đột ngột tấn công bọn ta rồi chạy trốn, dụ ta thừa thắng truy kích, bởi vậy ta mới lỡ tay làm ngươi bị thương, rồi cùng ngươi trúng ám toán của lão.” Lưu Độc Phong lắc đầu cười lạnh nói: “Lão yêu đó thật giỏi nhẫn nại, ta cũng phải phục lão.”
Vô Tình áy náy: “Nếu không phải là ta muốn tránh hiềm nghi, sớm gặp thẳng ngài bẩm báo thì đã không xảy ra chuyện như thế này.”
Lưu Độc Phong đáp: “Nếu không phải là ta cố chấp muốn bắt Thích Thiếu Thương thì cũng sẽ không xảy ra hàng loạt chuyện như thế này!”
Ông cười tự trào rồi nói tiếp: “Xem ra, bây giờ lại chính là y đang bảo hộ cho chúng ta.”
Vô Tình khẽ nhíu mày hỏi: “Thương thế của ngài?”
Lưu Độc Phong thở dài một hơi: “Hết rồi!”
Vô Tình áy náy: “Ba đao đó của ta... Quả tình...”
Lưu Độc Phong đáp: “Ba đao của ngươi đánh ta bị thương, nhưng ta cũng chém trả ngươi một kiếm, hơn nữa, còn đả thương kinh mạch ở tay phải của ngươi. Bằng không, ngươi cũng không đến nỗi bị ‘Không Kiếp thần chưởng’ của Cửu U lão quái đánh trật khớp cổ tay trái!”
Vô Tình giải thích: “Bản thân ta vốn không có nội công. Ta tu luyện nội kình chỉ để phát ám khí, khác xa so với các loại nội công khác. ‘Không Kiếp thần công’ của Cửu U lão quái gặp mạnh càng mạnh, gặp kháng cự càng lợi hại, do đó nếu không gặp phải kình địch, lão không dễ gì thi triển Không Kiếp thần công. Một chưởng đó chỉ có thể khiến tay trái của ta không dùng được lực, chứ không đả thương được ta.”
Lưu Độc Phong vui mừng hỏi: “Mất bao nhiêu thời gian ngươi mới có thể khôi phục được?”
Giữa đôi mày của Vô Tình không khỏi lộ nét buồn rầu: “E rằng cũng phải đến sáng mai mới có thể chuyển động, một ngày một đêm mới có thể dùng lực. Muốn khôi phục hoàn toàn, sợ rằng phải mất hai ngày hai đêm.”
Lưu Độc Phong nhẹ lắc đầu, than: “Kiếp số! Kiếp số! Còn tay phải thì sao?”
Vô Tình đột nhiên hỏi lại: “Vừa rồi giao thủ trên cây, khi ta phát ra đao thứ ba, ngài có thể dùng ‘Phong Lôi kiếm pháp’ chặt đứt một tay của ta, nhưng đột nhiên lại đổi, dùng một thứ binh khí ngắn đâm vào. Theo lý thì cánh tay đó của ta không giữ được mới đúng!”
Lưu Độc Phong cười nhẹ: “Tuy Cửu U lão quái võ công cao cường, nhưng chưa bao giờ lão sử dụng thứ ám khí quang minh lỗi lạc như thế, cho nên ta mới phát hiện được có thể đó chính là ngươi.”
Vô Tình biết ơn: “May mà ngài hạ thủ lưu tình, nếu không thì cánh tay này của ta...”, đột nhiên chàng nhớ đến cánh tay cụt của Thích Thiếu Thương, bèn nín lặng.
Lưu Độc Phong áy náy cười nói: “Binh khí ta dùng là ‘Thu Ngư đao’, bất kể bộ phận nào bị nó chạm vào đều tê liệt mệt mỏi, ít ra cũng phải ba ngày ba đêm mới có thể hồi phục.”
Vô Tình kinh ngạc hỏi: “’Thu Ngư đao’ là một trong sáu món bảo bối của Thần Bộ, tại hạ đã từng nghe qua, nhưng sao lại...?”
Lưu Độc Phong đáp: “Thực ra ‘Thu Ngư đao’ không phải là đao, mà là cá.”
Vô Tình càng thêm vô cùng kinh ngạc: “Cá?”
Lưu Độc Phong giải thích: “Đó là một loại cá có thân thể trong suốt ở trong ao Thiên Trì trên đỉnh núi thánh của Thiên Trúc. Những người lặn xuống nước nếu như chạm phải nó, toàn thân liền bị tê liệt. Loại cá này vốn có tên là ‘Thu Kí Thanh Minh’, có nghĩa là điện thần, gọi tắt là Thu Ngư, chỉ xuất hiện trong những ngày mùa thu, số lượng cực kỳ ít, nghe đồn là đã tuyệt chủng. Xương sống của loài cá này trong suốt, chỉ ở trong nước mới có thể nhìn thấy xương sống của nó. Loại cá này rất khó bắt, được coi là thần vật ở vùng đó. Hơn nữa tuổi thọ của nó rất ngắn, chỉ gần được ba tháng là chết. Một khi chết đi, lực lượng khiến người ta tê liệt hoàn toàn biến mất, nó trở thành thức ăn cho các loại cá khác tranh giành. Chỉ có con Thu Ngư trong tay ta, nghe nói đã sống hơn ba trăm năm, rốt cuộc nuốt phải một thanh dao thần sắc bén dưới hồ mà chết. Vây lưng nó cùng với lưỡi dao hỗn hợp thành một thể, trở thành thanh Thu Ngư đao. Cũng nhờ có cơ duyên xảo hợp ta mới có được nó.
Thử hỏi tất cả các loại vũ khí sắc bén trên thế gian này, nếu không phải là làm thế nào giết người cho nhanh, thì cũng là làm thế nào cọng tóc thổi qua cũng đứt, chém sắt như chém bùn. Còn võ khí trên tay ta lại có thể chế ngự người mà không cần giết người. Ta cho rằng đó mới thực sự là bảo đao.”
Vô Tình nói: “Xem ra sáu thần vật của ngài đều có lai lịch!”
“Ta còn có sáu thanh bảo kiếm nữa!”
Đang đắc ý, đột nhiên Lưu Độc Phong nhìn thấy Trương Ngũ đang mất hết thần tính bên cạnh, liền đau lòng nói: “Nhưng sáu người vốn giữ sáu bảo vật đó, nếu không phải là đã chết thì cũng bị thương thành ra thế này!”
Vô Tình ngắt lời: “Nhưng cũng chính nhờ ‘Thu Ngư đao’ mà cánh tay của tại hạ mới giữ được!”
Lưu Độc Phong đáp: “Nhưng đến lúc quan trọng này, hai tay của ngươi không thể phát lực, còn ta...”, Nói đến đây, trong lòng lão đã quyết, bèn vội cười một tiếng, nói tiếp: “Không ngờ mạng của ta lại mất trong tay Cửu U lão quái!”
Vô Tình biết lão bị thương nặng, nhưng không biết là lão bị nặng đến mức nào, chỉ đành ân cần hỏi: “’Không Kiếp thần công’ càng gặp phải nội lực cao thâm thì lực phản chấn càng lớn. Vãn bối thấy ngài bị trúng một chưởng vào lưng.”
Lưu Độc Phong ngắt lời: “Ta bị thương không nhẹ. Tuy nhiên, nhờ vào Lôi Lệ Phong Hành đại pháp ta khổ luyện ba mươi lăm năm nay, gặp phải thương thế càng nặng càng dễ áp chế”. Ông cười ha hả rồi nói tiếp: “Vừa rồi ta nói ‘hết rồi’, thực là quá nản chí. Đợi đến khi Cửu U lão quái trục được Thuận Nghịch thần châm của lão đệ, không chừng thương thế của chúng ta đã hồi phục được bảy tám thành rồi!”
Kỳ thực Lưu Độc Phong chỉ miễn cưỡng gượng cười. Cửu U lão quái đã tính toán cẩn thận, trăm phương ngàn kế, không tiếc ba lần đem thân mình dẫn dụ, mục đích chính là phế một tay của Vô Tình, đánh vào lưng lão một chưởng. Tất nhiên chưởng đó không tầm thường!
Tuy chưởng đó dùng ‘Không Kiếp thần công’, nhưng khi lực từ tay áo quét đến, chưởng lực từ tay lão quái còn tiềm phục nội kình của Lạc Phong chưởng và Ngọa Long trảo. Hai loại nội công này, một loại chuyên đoạt nguyên âm của thiếu nữ để luyện thành, một loại hấp thu nguyên dương của đồng tử để tu được. Hai phương pháp luyện công đều vô cùng tàn độc khiến người ta căm hận, hai loại công lực này đều chuyên nhằm phá cương khí hộ thể nội gia. Cho dù là tuyệt thế cao thủ, một khi trúng phải, nếu như may mắn kịp thời bảo vệ kinh mạch thì không lập tức vong mạng nhưng cũng phải mất trên ba tháng vận công khổ tu, tĩnh tọa hành công mới có thể loại bỏ hoàn toàn âm kình dương sát đó.
Thế nhưng trong hoàn cảnh này, trong thời điểm này, thử hỏi Lưu Độc Phong còn bao nhiêu cơ may để có thể hành công vận khí?
Lưu Độc Phong sợ mình làm Vô Tình nản lòng, liền hỏi lại: “Ngươi xem với công lực của Cửu U lão quái, nếu lão muốn bức hết ba mũi Thuận Nghịch thần châm thì cần bao lâu?”
Vô Tình đáp: “Nhanh thì một ngày, chậm thì ba ngày.”
Lưu Độc Phong lắc đầu nói: “Như thế, ba người ta, ngươi và Cửu U lão quái đều tạm thời mất năng lực chiến đấu.”
Vô Tình khẽ nhướng mày, nói: “Đáng tiếc là kiệu của vãn bối đã bị hỏng nên các cơ quan đều không còn sử dụng được nữa.”
Lưu Độc Phong thở một hơi dài, nói: “Cửu U lão quái còn có năm tên đệ tử.”
Vô Tình nói: “Thiết Tật Lê bị trúng một chỉ của Lôi lão đại, cho dù giữ được mạng thì cũng không giữ được nguyên khí. Chỉ còn Phao Phao, Hồ Chấn Bi, Long Thiệp Hư và Anh Lục Hà.”
Lưu Độc Phong nói: “Phao Phao khó đối phó, thân phận lại không rõ.”
Vô Tình đáp: “Nhưng độc môn binh khí của ả đã bị Thích trại chủ phá, người cũng đã bị thương. Ngược lại, tên Hồ Chấn Bi đã luyện thành những môn công phu âm độc như ‘Lạc Phong chưởng’, ‘Ngọa Long trảo’ mới là kẻ không thể không đề phòng.”
Lưu Độc Phong tiếp lời: “’Xá Nữ Nhiếp Dương kính’ trên người Anh Lục Hà có thể hấp thu bất cứ ánh sáng nào để chuyển thành ánh sáng chói lòa nhức mắt. Tuy nhiên ả đã bị Lôi bảo chủ phá hủy mất một tấm.”
Hai người bọn họ khi nói chuyện đều cố ý nói to hơn một chút, nhằm Thích Thiếu Thương cũng có thể nghe rõ.
Nghe được thì sẽ chú ý.
Chú ý mới có thể phòng bị.
Trường chiến đấu hiện nay không còn phụ thuộc vào Cửu U Thần Quân, Vô Tình, Lưu Độc Phong, mà lại dựa vào Thích Thiếu Thương, Lôi Quyển, Đường Vãn Từ cùng bốn tên đệ tử của Cửu U Thần Quân để phân thắng phụ. Ít nhất là trong vòng hai ngày tới, tình thế xem ra sẽ như vậy.
Tuy đau buồn về cái chết của đồng tử Kim Kiếm, nhưng nhìn thấy Trương Ngũ thần tình ngớ ngẩn, Vô Tình không dằn được hỏi: “Y bị trúng độc à?”
Lưu Độc Phong nhìn Trương Ngũ, lo buồn lắc đầu: “Trúng độc còn có thuốc chữa, chỉ sợ hiện giờ thần trí của y bị khống chế. Cởi chuông cần phải là người buộc chuông; trừ phi bắt được Cửu U lão quái hoặc Phao Phao, bằng không...”
Vô Tình vừa muốn nói, đột nhiên nghe Thích Thiếu Thương hét to một tiếng, xe ngựa đột ngột dừng lại.
Xe ngựa khựng lại bất ngờ, Trương Ngũ và thi thể của Kim Kiếm suýt bị bắn văng ra khỏi xe, Lưu Độc Phong vội vung hai tay chụp lại.
Vô Tình thò đầu ra khỏi rèm xe, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Thần sắc Thích Thiếu Thương ngưng trọng, quai hàm giật giật, y nói: “Quyển ca đã tiến vào rồi.”
Vô Tình quan sát thấy dọc đường cắm hàng trăm thân trúc bị chặt lớn nhỏ không đều nhau, kéo dài đến vô tận. Cứ cách khoảng chục thân trúc lại có một ngọn đèn leo lét treo trên đầu ngọn trúc, tỏa ánh sáng âm u. Ở phía xa còn không biết bao nhiêu thân trúc như thế, nhưng ở giữa chúng là một con đường nhỏ, vừa đủ cho một con ngựa phi qua.
Vô Tình hỏi thất thanh: “Lôi bảo chủ đã tiến vào trận rồi?”
Thích Thiếu Thương nhìn chăm chăm vào giữa đám thân trúc đó, không kìm được băn khoăn đáp: “Quyển ca vừa nhìn thấy chỉ buông một câu ‘Có thể có gian trá, ta đi xem sao!’, liền giục ngựa tiến vào.”
Lúc này Đường Vãn Từ đã thúc ngựa đến bên cạnh, nhíu mày hỏi: “Cái đống rác rưởi này để chơi trò gì vậy?”
Lưu Độc Phong lẩm bẩm: “Là trận thế.”
Sắc mặt Vô Tình cũng lạnh lẽo, nặng chịch: “Trận này trừ phi Cửu U lão quái thì không ai bày được!”
Lưu Độc Phong biến sắc nói: “Chẳng lẽ Cửu U lão quái đã trục được ‘Thuận Nghịch thần châm’ ra khỏi người?”
Chỉ suy nghĩ một chút, Vô Tình liền khẳng định: “Trận này đúng là do Cửu U bày ra. Nhưng việc lão bố trí trận pháp lại đủ chứng tỏ lão đã không còn lực xuất thủ. Nhưng lão là người suy nghĩ chu đáo, hành động mau lẹ, có thể tiên phát chế nhân, bố trí mai phục trước. Hoặc là lão sai đồ đệ bố trí ‘Trúc Li cửu hạn trận’ nhằm chặn đường chúng ta!”
Đường Vãn Từ khẽ nhướng đôi mày xinh đẹp, hiển lộ rõ nét cân quắc anh thư, vung roi ngựa quát: “Đó là trận gì? Ta cũng muốn thử xông vào thử xem!”
Lưu Độc Phong cùng Vô Tình đồng thanh cản: “Không được!”
Đúng lúc này, một âm thanh quái dị vang đến.
Thích Thiếu Thương nghe như một tiếng kêu bi thương của Tức đại nương.
Vô Tình nghe được tiếng gầm giận dữ của Thiết Thủ.
Ngân Kiếm nghe được tiếng hét thảm của Kim Kiếm.
Lưu Độc Phong nghe được một tiếng rú khiếp hãi của Liêu Lục.
Đường Vãn Từ nghe được một tiếng gọi cầu cứu của Lôi Quyển.
Âm thanh quái dị đó đều truyền vào tai mọi người, nhưng cảm thụ của mỗi người lại mỗi khác.
Lúc này cơ mặt của Trương Ngũ co giật, nhưng không ai chú ý đến.
Mọi người đều bị âm thanh yêu dị đó chấn động.
Tuy công lực Ngân Kiếm yếu kém, nhưng em biết Kim Kiếm đã chết, không thể nào kêu lên như thế.
Mỗi người đều nghe âm thanh một cách khác nhau, nhưng đều vọng ra từ trong khu vực cắm những thanh trúc đó.
Trước mắt, trong bóng tối, con đường quanh co giữa những thanh trúc treo đèn toát ra một cảm giác kỳ dị không diễn tả được.
Đường Vãn Từ quát lên một tiếng, vung đao giục ngựa lao vào con đường trúc: “Hừ! Để ta xem đây là cái quỷ trận gì!”
Vô Tình vội vàng kêu to: “Cản cô ta lại!”
Nói thì chậm, thực tế thì nhanh, ngay khi Đường Vãn Từ giục ngựa chạy qua chiếc xe, Thích Thiếu Thương đã vung cánh tay duy nhất của mình ghìm chặt cương ngựa của nàng.
Ngựa hí vang, khiến người cưỡi đứng bật dậy.
Đường Vãn Từ tức giận quát: “Làm gì vậy?!”
Vô Tình trả lời: “Trong đó nguy hiểm, không thể tiến vào!”
Đang lúc khẩn cấp, Đường Vãn Từ vung đao chém ngược vào cổ tay Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương chỉ còn biết rụt tay lại.
Y chỉ còn có một cánh tay.
Y không đề phòng chiêu này, chỉ đành phải rụt tay. Đường Vãn Từ liền giục ngựa tiến vào giữa những thanh trúc, mái tóc búi cao của nàng lắc lư để lộ chiếc gáy trắng như ngọc.
Lưu Độc Phong giậm chân: “Cô ta tiến vào có ích lợi gì chứ!”
Thích Thiếu Thương nói: “Nhị nương tiến vào, không chừng có thể giúp được Quyển ca một tay”.
Vô Tình lập tức lắc đầu: “Không ích gì! Bao nhiêu người tiến vào trận này cũng đều giống như một người đơn độc. Trừ phi hủy được trận, bằng không cho dù có một người thoát được ra khỏi trận, những người khác cũng khó được an toàn.”
Thích Thiếu Thương rút Thanh Long kiếm ra, kiếm rung như rồng ngâm: “Chúng ta cùng nhau chém hết đám trúc này, xem thử trận này còn phát huy được bao nhiêu hiệu năng!”
Vô Tình lập tức ngăn cản: “Không được chặt! Trên những thanh trúc này đều có tẩm độc dược, dưới chân lại chôn thuốc nổ. Một khi khơi nổ, cho dù người ngoài trận an toàn, người trong trận cũng gặp tai ương.”
Lưu Độc Phong trầm ngâm một hồi lâu rồi bảo: “Mục đích của Cửu U lão quái là muốn vây khốn rồi tiêu diệt một vài người của chúng ta. Ta cho rằng lão sẽ còn có những đòn lợi hại hơn để đối phó với những người xông vào trận!”
Vô Tình nói: “Do đó không thể chậm trễ, đành phải lập tức phá trận!”
Thần quang trong ánh mắt của Lưu Độc Phong bạo phát, nhưng rồi lập tức ảm đạm trở lại. Lão tập trung toàn bộ tinh thần vào suy tư: “Quỷ thần khó đoán là mấu chốt, thiên địa sáng tạo là thần diệu. Nhất hạn chín biến, chín hạn tám mươi mốt biến. Đáng lẽ đây phải là biến hóa và sinh khắc của tám cửa : Hưu, Sanh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai, tại sao lại có cửa thứ chín?”
Nghe được điều này, Vô Tình bừng hiểu: “Đúng rồi! Đây không phải là sinh khắc kỳ môn, mà là bàng môn tà đạo đón thần sai quỷ câu hồn nhiếp phách. Cửa cuối cùng chính là vạn đoan pháp môn, theo ma mà sinh chướng ngại!”
Ánh mắt Lưu Độc Phong lại sáng lên: “Đúng!”
Vô Tình lập tức hạ lệnh cho Ngân Kiếm: “Dựa vào bốn mùa, biến hóa theo ngũ hành, phối hợp tam tài, bố trí cửu cung. Ngươi nhớ hết được không?”
Ánh mắt trong suốt của Ngân Kiếm lóe lên, em khẳng định: “Nhớ hết!”
Vô Tình nói: “Dựa theo lục đinh độn giáp, tham khảo kỳ môn bát quái, gặp ba thì nhổ, gặp sáu thì chém, gặp chín hủy đèn, hoặc có thể phá đi.”
Ngân Kiếm rút kiếm, vươn vai đáp: “Dạ!”
Vô Tình căn dặn tiếp: “Hãy nhớ, trận này xảo đoạt tạo hóa, dễ sinh ra ảo tượng. Lúc phá trận cần bình tâm không nhìn, không lo không nghĩ, không được nảy lòng lo lắng, sợ hãi. Phải nhớ tay không được chạm lửa, chân không được dính trúc!”
Ngân Kiếm lại đáp: “Vâng!”
Vô Tình phất tay: “Đi nhanh, về nhanh!”
Ngân Kiếm lắc mình, lập tức xông vào trận.
Thích Thiếu Thương kinh hãi, lo lắng nói: “Trận này hung hiểm, chi bằng để ta tiến vào!”
Vô Tình đáp: “Để phá trận này cần kiêm tu ‘điên đảo độn giáp’ và ‘thái cực huyền môn pháp’. Rõ ràng Ngân nhi xông trận là hợp lý.”
Thích Thiếu Thương vẫn chưa yên tâm: “Ta...”
Lưu Độc Phong nói: “Những người ở đây còn gặp phải những gian nan kỳ lạ khó vượt qua hơn, còn dựa vào ngươi...”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên Thích Thiếu Thương quát to một tiếng, vung kiếm đâm ngập xuống đất.
Từ dưới mặt đất, mười ngón tay vừa thô vừa ngắn vừa mới nhô lên, lập tức lại rụt vào đất.
Cả ba người nhìn thấy một kẻ kêu rên đau đớn, phá đất chui lên, ôm ngực lảo đảo vài bước, đôi mắt oán độc chằm chặp vào Thích Thiếu Thương, chính là Hồ Chấn Bi.
Thích Thiếu Thương đột nhiên xoay người lại.
Một bé gái đáng yêu với khuôn mặt bầu bĩnh xuất hiện.
Vẻ trẻ trung và đầy đặn của cô ta tràn đầy sự mềm mại, nhu nhuyễn.
Thích Thiếu Thương vừa nhìn thấy ả lại giống như một thợ săn giàu kinh nghiệm đột nhiên gặp phải một con cọp.
Thiếu nữ đó than một tiếng, cau mày ai oán: “Ngươi phá hỏng bong bóng của ta, còn đánh ta bị thương.”