Nghịch Thủy Hàn

Chương 72: Chương 72: Thuận Nghịch Thần Châm






Thích Thiểu Thương cũng phi thân lên cây. Đột nhiên nghe tiếng Ngân Kiếm gọi thất thanh “Công tử!”, y mới phát hiện tình thế nghiêm trọng hơn mình tưởng nhiều.

Trên người Lưu Độc Phong trúng ba mũi phi đao: ngực trái, ngược phải, giữa bụng.

Ba mũi đao vẫn còn đính trên ngực lão.

Từ mũi Lưu Độc Phong ứa một vệt máu nhỏ.

Lưng Vô Tình bị kiếm chém rách một vết, máu thấm đỏ cả chiếc áo trắng.

Trên người chàng không còn vết thương nào khác.

Thích Thiểu Thương, Đường Vãn Từ, Lôi Quyển phóng lên ngọn cây còn Ngân Kiếm chuyền từ cành này sang cành khác lên theo. Lúc này Vô Tình từ từ mở mắt, nói: “Chúng ta không thể ở lại đây!”

Tiểu đồng Ngân Kiếm tuân lệnh: “Dạ” nhưng có vẻ rất mù mờ.

Đường Vãn Từ bảo: “Chúng ta lên xe ngựa đã rồi bàn tiếp.”

Thích Thiểu Thương hơi ngập ngừng: “Nhưng, chỉ có hai con ngựa…”

Hai con ngựa kéo một chiếc xe bảy người, e rằng không thể đi nhanh, huống chi đây là đường núi gập gềnh.

Lôi Quyển đáp: “Chỉ cần vượt qua khe núi này. Không quá nửa dặm đường, bọn ta còn hai con ngựa giấu ở đằng đó.”

Thích Thiểu Thương hiểu hai người Lôi Quyển, Đường Vãn Từ không muốn kinh động kẻ địch nên đã bỏ ngựa khi đến gần chốn này. Khi y muốn rút đao để bôi thuốc, Lưu Độc Phong xoay mình, mở mắt, cản tay Thích Thiểu Thương, lắc đầu bảo: “Không được rút ra!”

Vừa nhìn thấy ánh mắt Lưu Độc Phong, lòng Thích Thiểu Thương lạnh buốt, bởi vì đôi mắt luôn luôn sắc bén của lão nay đã mệt mỏi vô thần.

Lưu Độc Phong nói tiếp “Không nhổ đao ra, ta còn có thể giữ được hơi thở, lên xe rồi nói tiếp. Vết thương thực sự của ta không phải ở ba mũi đao này đâu.”

Lão nói lời này để cho Vô Tình nghe. Cũng có thể là do lão cao ngạo, cũng có thể là lão muốn trấn an Vô Tình.

Vô Tình không đáp, chỉ nhắc lại: “Chúng ta không thể ở lại đây!”

Đường Vãn Từ hỏi Lôi Quyển: “Chúng ta nên đi đâu?”

Lôi Quyển cũng chưa có chủ ý. Lão tự lượng sức không phải là đối thủ của Cửu U thần quân, nhưng không biết Cửu u lão quái bị thương ra sao? Rốt cuộc là nên chống cự hay là nên tìm cách chạy trốn?

Vô Tình bảo: “Cửu U lão yêu sẽ trở lại đó. Chúng ta cần phải tìm tới chỗ đông người gần nhất, tìm đến đình viện của một người dòng dõi vương công quí tộc nào đó, đi!”

Lôi Quyển cùng Thích Thiếu Thương đều lưỡng lự. Vùng này không thuộc phạm vi thế lực của Giang Nam Phích Lịch đường cũng như của Liên Vân trại. Cho dù có phải đi chăng nữa, tin tức về chuyện này đã lan truyền khắp nơi, còn ai dám liều cả gia đình để chứa chấp bọn họ?

Lưu Độc Phong giận nói: “Đi đến phủ của Hi tướng quân!”

Thích Thiểu Thương hỏi: “Y ư?”

Lôi Quyển nhạy bén: “Sao?”

Lưu Độc Phong bảo: “Trong vòng mười dặm quanh đây, chỉ có chỗ của gã là thích hợp nhất.”

Thích Thiểu Thương đáp: ”Điều này sẽ đáp ứng được lòng mong mỏi của Hi Tuấn Tài rồi.”

Vô Tình hỏi Ngân Kiếm: “Kim nhi ra sao?”

Trong mắt Ngân Kiếm lấp lánh ánh lệ.

Lưu Độc Phong cúi đầu.

Vô Tình hít một hơi dài: “Nhớ kỹ phải mang theo cùng.”

Ngân Kiếm bi thương đáp: “Công tử yên tâm! Ngân nhi quyết không bỏ rơi Kim ca ca đâu.”

Chợt Lưu Độc Phong cất tiếng: “Ta…”.

Lão chỉ thốt được một tiếng, không thể nói tiếp được, trong mắt tràn đầy nỗi hỗ thẹn lẫn ân hận.

Vô Tình thấp giọng: “Chúng ta lên đường rồi nói tiếp, chần chở ở đây, chỉ e lão yêu lại đến.”

Ánh mắt Đường Vãn Từ như hai hồ nước dán chặt vào người Vô Tình: “Ngươi không sao chứ?”

Vô Tình chỉ mỉm cười.

Thích Thiểu Thương và Lôi Quyển vừa nghe đều biết hình như vết thương của Cửu U lão quái không nặng, trong lòng bắt đầu lo lắng. Cửu U lão quái không phải là loại tầm thường. Nếu là bọn “Phúc Tuệ song chu”, “Liên Vân tam loạn” thì cùng lắm bọn chúng chỉ có thể ra tay ám toán, không đáng phải lo; còn bọn Cố Tích Triều, Hoàng Kim Lân thì công lực tương đương với họ, chỉ cần đề phòng kỹ lưỡng thì cũng có thể đối phó được. Chỉ có Cửu U lão quái, không những môn đồ đã đông, vũ công lại cao, lại rành yêu pháp, thuật lạ; chỉ cần bọn họ sơ sảy một chút sẽ gặp họa ngay, cho dù có dốc hết sức cũng chưa chắc chống cự được với lão.

Đường Vãn Từ nóng lòng: “Vậy chúng ta còn chờ gì nữa?”

Lưu Độc Phong nhẹ gật đầu, gượng đứng lên, Thích Thiếu Thương đở một bên. Hai người nhảy xuống đất, lướt thẳng vào xe. Lưu Độc Phong cũng vừa dùng hết chút khí lực cuối cùng, lồng ngực phập phồng không ngớt, nói không nên lời.

Thích Thiếu Thương đưa mắt nhìn ra ngoài xe, thấy Ngân kiếm ôm Vô Tình nhảy xuống. Vì em tuổi trẻ sức yếu, cây lại cao nên giữa chừng Lôi Quyển phải phụ một tay.

Thấy thế, trong lòng Thích Thiếu Thương phát lạnh: nhìn tình hình thế này, thương thế của Vô Tình còn trầm trọng hơn của Lưu Độc Phong.

Chỉ e việc đối phó với lão ma đầu Cửu U lão quái này chỉ còn do Quyển ca, Đường nhị nương và chính mình nhận lãnh!

Lại nghe Đường Vãn Từ bảo: “Trong rừng còn có một gã nằm bất động, để ta cho gã một đao!”

Lôi Quyển gạt ngang: ”Có phải gã phóng thiết tật lê không? Không cần đâu! Gã có sống cũng không khỏe mạnh được!”

Nằm trong xe nghe thế, Lưu Độc Phong biết kẻ được tha chính là Thiết Tật Lê đệ tử của Cửu U lão quỷ, cũng chính là một trong những hung thủ giết chết Liêu Lục. Vốn lão muốn đến trả hận cho Liêu Lục nhưng lại cảm thấy trời đất quay cuồng, lồng ngực bị tắt khí, nhất thời không nói được tiếng nào.

Xe ngựa trầm xuống.

Vô Tình và Ngân Kiếm cùng vào, ngồi xuống.

Tay phải Ngân Kiếm đang đở Vô Tình với sắc mặt trắng bệch.

Trên đùi Ngân Kiếm nằm một người: đó là Kim Kiếm, áo quần đầy máu.

Bên cạnh Lưu Độc Phong cũng có một người ngồi, đó là Trương Ngũ đang như kẻ si ngốc.

Lưu Độc Phong thấy thế càng buồn lòng hơn, thu hồi ánh mắt, cũng vừa kịp thấy đôi mắt sắc bén của Vô Tình đang nhìn mình.

Tiếng ngựa hí vang, cảnh vật bay lùi về phía sau.

Tâm tình của Lưu Độc Phong cũng rối loạn như rừng tùng, cảnh núi.

Vô Tình nhìn lão chăm chú, giọng yếu ớt: “Người trong giang hồ đều bảo ta là kẻ cô độc, bạc bẽo; thật ra ta không một lời oán hận.”

Lưu Độc Phong đợi chàng nói tiếp.

“Đó là do ta cũng có người thân, cũng có huynh đệ, cũng có bằng hữu.” Vô Tình nói tiếp, “Thân nhân của ta chỉ có một, đó chính là Gia Cát tiên sinh, là người ta cảm kích cả đời.”

Vô Tình cười nhẹ, khẽ xiết chặt vai gầy của Ngân Kiếm: “Còn huynh đệ của ta, mọi người đều biết, chính là Thiết thủ, Truy Mệnh, Lãnh Huyết. Ngoài ra, còn có bốn người được ta xem như em nhỏ, chính là Kim nhi, Ngân nhi, Đồng nhi, Thiết nhi.”

“Chỉ cần những người này bị bất kỳ sự bắt nạt, ức hiếp nào, ta đều không bỏ qua cho đối phương…” Cuối cùng chàng nói tiếp: “Thế nhưng hiện giờ Kim nhi đã chết.”

Chàng gằn từng tiếng: “Chính lão đã giết nó!”

Lưu Độc Phong gật đầu.

Trương Ngũ lại đang cười ngây ngốc.

Lưu Độc Phong thấy lồng ngực mình co rút, đau nhói.

Lão bảo: “Ta hiểu rõ tâm tình của ngươi.” Lão dừng một chút, đoạn nói tiếp: “Trong chuyến đi này, sáu người thủ túc của ta đã chết mất năm. Ta đã từng muốn giết Thích Thiếu Thương, Tức đại nương để báo thù cho bọn họ.”

Vô Tình đáp: “Lão hiểu được là tốt!”

Lưu Độc Phong nhẹ lắc đầu: “Nhưng ta không hiểu.”

Vô Tình cũng lắc đầu: “Ta cũng có vài điều không rõ lắm.”

Lưu Độc Phong hỏi: “Vì sao ngươi đến đây?”

Vô Tình đáp: “Lần trước, tại khách sạn An Thuận ở trấn Tư Ân, ta chưa biết đầu đuôi câu chuyện, thấy lão bắt người bèn ra tay giúp. Về sau ta rất hối hận vì chuyện này.”

Lưu Độc Phong nói: “Lần đó nếu không có ngươi, không chắc ta đã có thể bắt được Thích Thiếu Thương đang được bọn chúng liều mạng bảo vệ.”

Vô Tính hỏi: “Bây giờ ta thấy lão và chàng có giao tình không tệ.”

Lưu Độc Phong hỏi: “Như vậy, ngươi vì cứu Thích Thiếu Thương mà đến đây?”

Vô Tình đáp: “Không sai! Ta nhiều lần đi nhầm đường nên bị mất thời giờ, không tìm thấy lão. Nhưng nhờ đó ta thăm dò được nhiều chuyện liên quan đến Thích Thiếu Thương, càng khiến cho ta mong muốn cầu xin lão nới tay một lần, không nên áp giải Thích Thiếu Thương về kinh. Sau đó, đánh nhau một hồi ta gặp được Lôi đường chủ. Hai bên quyết chiến một trận mới biết có thể lão không hề rời đi, vẫn lưu lại trấn Tư Ân.”

Lưu Độc Phong đở lời: “Cho nên ngươi lập tức chạy đến đó.”

Vô Tình nói tiếp: “Ngay khi chúng ta đến đó thì lão vừa rời đi. Ta thấy phủ Hi tướng quân phái chín tên thị vệ theo gót lão, ta liền lùi lại bám theo từ xa.”

Lưu Độc Phong hỏi: “Nói như vậy, Tiểu Ngũ từng báo cho ta biết, ngay khi hắn sắp bị thiết tật lê đã thương, đã được người cứu mạng, đem đến miếu sơn thần. Chắc chính là ngươi.”

Vô Tình đáp: “Ta nhớ tới tác phong thường nhật của lão là ban đêm không di chuyển nên cố đuổi theo trong đêm để mau đuổi kịp. May gặp lúc Trương Ngũ đang bị Thiết Tật Lê và Hồ Chấn Bi vây công, ta phóng ra một loạt ám khí, ép Anh Lục Hà cùng Long Thiệp Hư phải xuất hiện. Bọn chúng không dám tham chiến mà bỏ chạy trối chết. Ta thấy Trương Ngũ cũng bị trúng vết thương dính độc nên không đuổi theo…”

Mắt Lưu Độc Phong đầy cảm kích: “Ngươi còn khoét dùm y vết thương ở mũi, cứu y mang về miếu.”

Vô Tình kể tiếp: “Ta biết lão và Thích trại chủ sẽ trở về nên không nán lại ở miếu, viết một mảnh giấy đặt trên người Trương Ngũ.”

Lưu Độc Phong đổi sắc mặt: “Mảnh giấy? Mảnh giấy nào?”

Vô Tình biến sắc: “Lão không hề đọc sao?”

Lưu Độc Phong kinh ngạc hỏi: “Ngươi viết cái gì?”

Vô Tình ngước mặt lên trời than dài, vuốt đầu Kim Kiếm, cố gắng kể với giọng đau đớn: “Chính là ý trời, cũng là do ta sơ ý mới thành ra kiếp nạn này.”

Lưu Độc Phong vội hỏi: “Ngươi viết một mảnh giấy? Tiểu Ngũ không hề giao cho ta, ọe! Ngươi viết cái gì?”

Vô Tình khẽ đưa tay, Lưu Độc Phong liền im bặt.

Ở bên cạnh, Ngân Kiếm không kìm được bèn kể: “Công tử của ta sợ xuất hiện quá đường đột, nên mới viết một phong thư, khẩn cầu Lưu gia buông tay, tha cho Thích trại chủ lần này, công tử cảm kích vô cùng. Bất kể là ngài đồng ý hay không, đều phiền ngài tới cửa rừng tùng Thiết Lân gặp gỡ. Do sợ ngài không tin, công tử mới lưu lại ấn giám của mình, rất mong Lưu gia quá bộ đến thương lượng... Nào ngờ”.

Lúc này Lưu Độc Phong mới tỉnh ngộ, giậm chân than dài: “Cái này… Ta…”

Vô Tình nói: “Ta hiểu rồi. Đều do ta nhất thời bất cẩn, không tính đến việc cả Cửu U lão quái cũng tham gia. Lão đoạt thư cùng ấn giám trước một bước, dùng mọi mưu kế lôi kéo ngài đến cửa rừng tùng, khiến ngài tưởng lầm bọn ta là địch!”

Lưu Độc Phong lập tức cảm thấy phát sinh đủ loại đại hận, khí tức trong cơ thể không còn kiếm chế được nên vận chuyển tán loạn. Vô Tình nhìn thấy, vội nói: “Lưu đại nhân! Khí nạp đan điền, hơi thở thông suốt, đại địch trước mặt, ngài cần bảo trọng!”

Lưu Độc Phong đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng điều hòa hơi thở, một lúc sau mới miễn cưỡng bình phục, cười thảm nói: “Ta hiểu rồi, ngươi vì không muốn liên quan đến có ân phải báo, chỉ cầu quang minh lỗi lạc, nên mới gửi thư cho ta trước, nói rõ chuyện này, rồi hẹn nói chuyện tiếp. Nhưng Cửu U lão quái đã đến sớm một bước lấy mất bức thư, đọc được nội dung, sau đó lão cố ý xuất hiện bằng quan tài và kiệu. Lão lại đưa ấn giám của ngươi làm bằng, khiến ta trong lúc phẫn nộ gây ra sai lầm lớn đó... Ta vừa nhìn thấy cỗ kiệu trên cây tùng, liền vội hạ độc thủ. Một kiếm đó phá kiệu đâm vào, giết chết tiểu ca, làm ngươi bị thương”. Nói đến đây, lão ân hận không nói lên lời.

Ngân Kiếm phẫn nộ đáp: “Công tử vừa nhìn thấy xe ngựa của ngài, liền giảm bớt đề phòng. Khi ngài vung kiếm lao lên, chúng tôi đều vô cùng kinh hoảng... Nếu như chúng tôi đề phòng trước, làm sao ngài có thể đả thương công tử, giết được Kim ca ca cơ chứ!”

Lưu Độc Phong xấu hổ nói: “Ta thực là lỗ mãng! Cửu U lão quái mấy lần nấp trong quan tài, kiệu, lại còn chấp nhận bị thương để dẫn dụ bọn ta đến đây. Ta nghĩ là lão phục kích ở bên trên, liền lẳng lặng tấn công trước, nhưng lại... lại hại chết vị tiểu ca này. Ta nhất định sẽ đền trả công đạo cho công tử nhà các ngươi”.

Ngân Kiếm hừ lạnh: “Người đã chết rồi, ngài có thể có công đạo gì được nữa!”

Vô Tình trầm giọng: “Ngân nhi!”

Ngân Kiếm lập tức câm bặt, nhưng vẫn lộ vẻ vô cùng bi phẫn.

Im lặng một lúc, Vô Tình mới kể tiếp: “Lúc đó trăng mờ rừng rậm, ta vừa thấy có người xuất kiếm, sát khí sắc bén, không lưu đường lùi, cũng nghi không phải là ngài... nên mới toàn lực ra đòn.”

Lưu Độc Phong biết Vô Tình nói như vậy cũng để bào chữa cho ông, chỉ có thể nói: “Ta... cũng làm cho ngươi bị thương.”

Vô Tình cười ngạo nghễ: “Nhưng ngài cũng không được lợi thế”.

Thích Thiếu Thương đột nhiên tham gia câu chuyện: “Sau khi các người bị thụ thương Cửu U lão quái mới ra tay ám toán phải không?”

Nãy giờ chàng vẫn để tâm lắng nghe. Hai người trong xe nói chuyện cũng có ý để cho chàng nghe rõ. Lúc này chàng hỏi cũng có ý muốn xoa dịu đi cừu hận giữa hai bên. Hỏi xong, chàng liền quay người tiếp tục đánh xe.

Lưu Độc Phong nói: “Ta cùng Vô Tình giao đấu ba chiêu, hai người đều cho là gặp phải kình địch nên đều dùng hết sức lực, cả hai đều bị thương... Nhưng qua chiêu thức của đối phương bọn ta phát hiện có điều không ổn, trong lòng nghi ngờ, đang muốn dừng tay quát hỏi, đột nhiên Cửu U lão quái tri triển độc thủ...”

“Phần lớn thế công của lão quái đều do một mình Lưu đại nhân đón đở. Nếu không, hiện giờ ta cũng không còn mạng để ngồi ở đây”. Vô Tình kể tiếp, “Hai người chúng ta đồng tâm hiệp lực dốc sức phản kích, nhưng đã bị trọng thương nên không cản được thế công của lão. Phải nhờ Lưu đại nhân toàn lực ngăn cản công kích của lão, ta mới có thể thừa dịp thưởng cho lão ba mũi ‘Thuận Nghịch thần châm’.”

Lưu Độc Phong hỏi: “Thứ lão trúng phải chính là ‘Thuận Nghịch thần châm’ hay sao?”

Vô Tình đáp: “Nếu không phải là ‘Thuận Nghịch thần châm’ vô thanh vô tức, vô ảnh vô hình, làm sao có thể dưới chưởng phong của Không Kiếp thần công đã vang danh ‘gặp mạnh càng mạnh, gặp phải là thua’ lại có thể xuyên qua chưởng lực, bắn trúng mép tay, đầu ngón tay và tay áo của lão được?”

Lưu Độc Phong gật gù: “Chẳng trách mấy đạo ám khí nhỏ đến mức gần như không nhìn thấy gì đó chỉ dính vào ống tay áo, cũng đã có thể tiến vào bên trong quần áo, bay nhẹ như tơ, tiến thẳng vào cổ tay của Cửu U lão quái. Nghe nói ‘Thuận Nghịch thần châm’ theo máu công vào tim. Nếu như dùng nội lực đề kháng, thì lập tức châm di chuyển ngược chiều chân khí, đâm vào não, giết chết đối phương.”

Vô Tình đáp: “Đúng!”

Lưu Độc Phong nói: “Nghe nói trên thế gian này không có loại thuốc gì có thể chữa trị được Thuận Nghịch thần châm. Chỉ cần trúng một cây, thì không bị thủng tim cũng bị lủng não, không chết cũng tàn phế!”

Vô Tình đáp: “Đúng!”

Lưu Độc Phong nói: “Như vậy...”

Vô Tình thở dài một hơi: “Đáng tiếc lão lại là Cửu U lão quái.”

“Đúng là không có thuốc gì cứu chữa được Thuận Nghịch thần châm. Nhưng lại có thể dùng nội lực cực kỳ thâm hậu ép nó ra ngoài. Người có nội lực cao cường như vậy, cả thế gian này chỉ được vài người. Cửu U lão quái lại là một trong số vài kẻ như vậy”.

Y dừng lại một hồi rồi nói tiếp: “Còn ám khí của ta, từ trước đến nay chưa bao giờ tẩm độc”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.