Nghịch Thủy Hàn

Chương 66: Chương 66: Mai táng






Thích Thiếu Thương nhíu mày hỏi: “Phao Phao ư?”

Lưu Độc Phong kể rõ: “Phao Phao là đệ tử đắc ý của Cửu U lão quái, học được không ít bản lĩnh của lão. Trong trận chiến vừa rồi, ban đầu kẻ âm thầm hóa thành ‘lục mang’ là Cửu U lão quái, sau đó là do Phao Phao phụ giúp, hắn biến thành chiếc áo choàng màu tro trùm lấy ngươi. Cũng do ‘Thi cư dư khí vô tâm hương’ của Phao Phao mà ngươi mất hết sức phản kháng. Lão quỹ cho rằng ta vẫn đang ở nơi xa, không về kịp nên mới hiện thân ra tay, nên trúng một kiếm Phong Lôi của ta bị thương.”

Lão nói đến đây thì bế Liêu Lục đến chỗ cao hơn, đặt nơi bùn đất tương đối mềm. Lão bắt đầu dùng đôi ngân câu rơi trên đất đào một cái hố.

Thích Thiếu Thương biết ý của lão.

Lưu Độc Phong muốn chôn cất Liêu Lục.

Thích Thiếu Thương cũng có ý đó.

Y luôn cảm thấy năm người trong số sáu người mà Lưu Độc Phong đem theo đều bị y gián tiếp hại chết.

Y chẳng có cách nào trả lại mạng sống cho những người này, nhưng thầm quyết tâm không để Liêu Lục phải phơi thây nơi chốn núi hoang rừng thẳm.

Nên y cũng đút kiếm lại vào bao, nhặt lấy một thứ binh khí được gọt đẽo như cán cây búa rồi ra sức đào cùng Lưu Độc Phong.

Lưu Độc Phong bỗng lên tiếng: “Cây gậy trên tay ngươi là một trong những binh khí thuận tay của Cửu U lão quái, được gọi là Âm Dương Tam Tài Đoạt. Xem ra Hồ Chấn Bi đã đến rồi. Trên mặt đất còn có mấy viên thiết tật lê, vậy nhất định Thiết Tật Lê cũng đã qua nơi này. Khi giao thủ ngươi cần phải để ý, trên tay Cửu U lão quái còn có một cành Âm Đoạt, có thể đánh ra chín chiêu, phát ra bảy loại cơ quan. Cần phải cẩn thận.”

Thích Thiếu Thương nhìn thanh Ngốc Bổng (gậy nhẵn nhụi) trên tay, dựa vào ánh trăng ngắm kĩ nó một chốc rồi bảo: “Ta thấy nó có gì lạ đâu. Thanh binh khí này bị gọt thành hình dạng kì quái như vậy thì cũng chẳng có gì là đặc biệt.”

Lưu Độc Phong hừ lạnh: “Đó là vì nó gặp phải thứ binh khí khắc tinh: Xuân Thu bút.”

Thích Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn lão, nghiêm trang: “Bút tắc bút, tước tắc tước, Xuân Thu chi bút, nghiêm như phủ việt.”

(Bút ra bút, gọt ra gọt, bút Xuân Thu còn bén hơn búa rìu.)

Lưu Độc Phong gật đầu: “Xuân Thu bút nằm trong tay Trương Ngũ.”

Thích Thiếu Thương hỏi: “Như vậy Trương Ngũ cũng đã đến nơi này rồi sao?”

Lưu Độc Phong nhẹ thở dài: “Liêu Lục gặp nạn làm sao Trương Ngũ không tới cứu được? Sáu thuộc hạ của ta là loại gặp nguy hiểm vẫn trượng nghĩa, không có kẻ tham sống sợ chết!”

Thích Thiếu Thương sợ khơi lại mối thương tâm của lão nên vội chuyển sang chuyện vui hơn: “Có lẽ Trương Ngũ thoát được rồi, nhưng không biết là đang ở đâu?”

Lưu Độc Phong lấy chiếc câu chỉ chỉ trên mặt đất, nhẹ hất hàm, bảo: “Ngươi xem!”

Đôi câu bị lão dùng lực đào đất, va phải đất đá, lưỡi câu cong queo. Lưu Độc Phong hận nó là một trong những hung khí giết chết Liêu Lục nên khi đào chẳng giữ gìn gì.

Thích Thiếu Thương thấy trước mặt mình có vết hai hàng bánh xe, bị đứt đoạn bởi đá sỏi nhưng lại tiếp tục trên mặt bùn cách đó không xa. Vết bánh xe này đặc biệt thấy rõ trên đám rêu mọc trên đá.

Thích Thiếu Thương ngạc nhiên: “Kẻ đến đây ngồi trên xe kiệu có bánh gỗ sao?”

Lưu Độc Phong nhíu mày, nhận xét: “Ta vẫn thấy lạ một điều. Cửu U lão quái bị tật đã nhiều năm phải đi bằng xe nên xuất hiện vết bánh xe cũng chẳng có gì lạ. Nhưng lão đã tập kích chúng ta ở ngôi miếu cũ, sao lại có thể phân thân đến đây đánh Liêu Lục được. Điều này thật kì lạ.”

Thích Thiếu Thương hỏi: “Kẻ nơi miếu có đúng là Cửu U lão quái không?”

Lưu Độc Phong hừ nhẹ: “Nếu không phải Cửu U lão quái tự mình đến, công lực như vậy sao lại để hai kẻ bọn ta sống tới giờ được?” (*)

(*): Câu này khá tối nghĩa! :tetua:

Khi tìm được bản in, chúng tôi sẽ kiểm tra lại.:grin::grin:

Thích Thiếu Thương biết Lưu Độc Phong tuy tuổi đã lớn, đức cao vọng trọng nhưng vẫn còn rất hiếu thắng. Nhưng lời lão nói cũng có lý, nên y tóm tắt lại: “Tấm áo choàng màu tro nơi miếu đổ - Cửu U lão quái - đã bị trúng một kiếm của ngươi, rõ ràng là đã hóa thành một làn khói xanh, bị ngươi chặn đường lui, sao lại…?”

Lưu Độc Phong đáp: “Ngươi trúng phải thuốc mê Thi Cư Dư Khí (hơi thở cuối cùng) nên bị vừa như mơ hồ, vừa như ảo giác. Nếu là người khác thì gục rồi, nhưng nội lực của ngươi không tệ, lại đã trải qua trăm đắng ngàn cay, nên mới có thể giữ được nguyên khí. Không sai, Cửu U lão quái bị trúng một kiếm của ta. Vì cho rằng lão âm thầm hóa thành tấm Lục sa, rồi chuyển thành làn khói xanh trốn mất nên ta muốn thừa cơ đuổi theo. Không ngờ làn khói xanh là trò yêu của tên đệ tử Phao Phao, còn lão thì trốn sau tấm rèm, thừa lúc ta bị bức tượng sơn thần do đệ tử Long Thiệp Hư của lão hóa thành tập kích, lão cũng đánh ta được một chiêu.”

Lão cười khổ, nói tiếp: “Nếu không phải là ta đã đánh lão bị thương không nhẹ, lại thêm pháo hoa bắn lên ra hiệu có biến thì Cửu U lão quái với Long Thiệp Hư, Phao Phao đã không vội vã chạy trốn.”

Thích Thiếu Thương thắc mắc: “Pháo hoa ư? Báo hiệu sao?”

Lưu Độc Phong phán đoán: “Cửu U lão quái nhất định còn có đệ tử khác ở bên ngoài canh gác. Phát pháo hoa đó hiển nhiên là ám hiệu cho lão biết ta đã vội đến đây, ý là muốn thúc giục lão động thủ. Phát pháo hoa thứ hai có lẽ là để báo động, ngoài ra còn có ý nghĩa gì khác thì ta cũng không biết. Trước khi rút lui lão vẫn không cam tâm, còn toàn lực phản công, hai bên cùng đối chưởng. Ha ha, chẳng ai có kết quả tốt cả.”

Thích Thiếu Thương hơi trầm ngâm: “Có điều tin tức do phát pháo thứ nhất truyền đi không tránh khỏi sai lầm. Căn bản ngươi không hề rời khỏi miếu.”

Lưu Độc Phong không hề ngừng tay, bảo: “Ừ, ta cũng thấy kì quái.” Chợt lão cong người ôm bụng, rên một tiếng.

Thích Thiếu Thương biết lão bị thương không nhẹ, lo lắng vội hỏi: “Ngươi có sao không?”

Lưu Độc Phong lập tức thẳng lưng lại, kiên quyết: “Ta không sao.” Cặp lông mày nhanh chóng giãn ra, lão thở sâu một hơi, hỏi ngược lại: “Còn ngươi thì sao?”

Thích Thiếu Thương biết lão hiếu thắng nên đáp: “Vẫn còn hơi lơ ngơ một chút. Nếu không phải bộ thần đến nhanh thì ta mê mang đến độ có bị người ta xẻ thành tám mảnh cũng chẳng biết gì.”

Lưu Độc Phong vỗ vỗ vai Thích Thiếu Thương, cười: “Làm sao mà tệ thế được! Ta năm đó cũng bị trúng mê hương, chỉ dựa vào một hơi chân khí để chế ngự bảy tên cướp, sau đó mới gục ngã, hôn mê đến một ngày một đêm. Khi tỉnh lại thì bảy tên kia vẫn chưa giải khai được huyệt đạo, còn làm gì được ta? Ha ha …” Lão cười mấy tiếng, không biết là do vậy mà đụng đến vết thương hay đột nhiên nhớ đến nỗi đau trong lòng mà lại vỗ ngực nhăn mặt, ho khan mấy tiếng.

Thích Thiếu Thương lái câu chuyện sang hướng khác: “Có vẻ như Cửu U lão quái bị thương lần này cũng cần phải một thời gian nữa mới hồi phục được.”

Lưu Độc Phong sắc mặt càng lúc càng xấu đi. Dưới ánh trăng, Thích Thiếu Thương thấy lớp sương trắng trên đầu lão càng lúc càng đậm, nhìn kỹ thì còn thấy sắc đen ẩn hiện. Tim y không khỏi nhảy lên một nhịp lo sợ.

Lưu Độc Phong đào mạnh thêm vài cái nữa, lại rên lên vài tiếng, chợt hỏi: “Ngươi đang lo lắng cho vết thương của ta phải không?”

Thích Thiếu Thương không trả lời mà lại bảo: “Trời sắp sáng rồi. Trương Ngũ không biết có quay về miếu tìm bọn ta không nữa? Chi bằng việc chôn cất Liêu Lục cứ để ta làm, Lưu đại nhân về miếu trước nghỉ ngơi đi.”

Lưu Độc Phong giải thích: “Ngươi chỉ thấy ta đào đất, nhưng thật ra là ta đang dùng lực chấn khi đào đất để trị thương, điều khí. Ta bị thương nơi thận, trong Ngũ hành thì thủy thuộc về màu đen, trên đầu ta đang có sắc đen, đó là do ta muốn để vết thương trong thận phát tán đi mà thôi. Chính là ta đang tản khí đi trong khi đào đất, đưa dòng chảy của nước trong cơ thể về lại trạng thái bình thường. Ngươi bảo ta về miếu trị thương, khác nào bảo ta bỏ nơi gần, tìm nơi xa.”

Thích Thiếu Thương giờ mới tỉnh ngộ. Lưu Độc Phong nói tiếp: “Trương Ngũ nếu có thể quay về miếu, cũng sẽ đến đây tìm chúng ta thôi, chỉ e hắn…”

Thích Thiếu Thương vội ngắt lời: “Trương Ngũ ca cơ trí hơn người, hơn nữa trên tay ca ấy còn có Xuân Thu bút do ngươi đích thân truyền lại. Chỉ cần không phải là Cửu U lão quái ra tay thì ai cũng khó làm gì được ca ấy!”

Lưu Độc Phong thở dài: “Ta biết ngươi nói vậy chỉ để an ủi ta. Liêu Lục chết rồi, hắn cũng có Hiên Viên Ngô Thiên kính, mà giờ cũng không cánh mà bay. Có lẽ ngoài Cửu U lão quái ra còn có thêm cường địch nữa.” Thích Thiếu Thương nghe vậy chợt nhớ ra: “Giang hồ đồn đại rằng ngươi truyền cho sáu vị thuộc hạ sáu món pháp bảo, tất cả đều là vũ khí lợi hại bá đạo, có đúng thế không?”

Lưu Độc Phong nhẹ mỉm cười: “Ngươi có biết sáu loại vũ khí đó tên gọi là gì không?”

Thích Thiếu Thương khiêm nhường: “Chỉ có nghe người ta nói qua.”

Lưu Độc Phong khuyến khích: “Cứ kể ra thử xem.”

Thích Thiếu Thương bèn đáp: “Diệt ma đạn Nguyệt Loan, Hậu Nghệ xạ Dương Tiễn, Thu Ngư đao, Xuân Thu bút, Nhất Cửu thần nê, và Hiên Viên Ngô Thiên kính.”

Lưu Độc Phong gật gật đầu, bảo: “Không sai. Sáu người bọn họ võ công không cao, ban đầu ý ta là đưa cho bọn họ để phối hợp với nhau, cho dù đối phương có là cao thủ cũng khó mà ứng phó nổi.”

Thích Thiếu Thương hỏi: “Trương Ngũ ca sống chết chưa biết thế nào, Hiên Viên Hạo Thiên kính của Liêu Lục ca có lẽ đã rơi vào tay địch, ba món vũ khí còn lại không biết có phải ở chỗ Lưu đại nhân không?”

Lưu Độc Phong ánh mắt khác lạ, đáp: “Nhất Hoàn Thần Nê đã bị Chu Tứ dùng hết. Lúc Lam Tam và Lý Nhị chết, Liêu Lục có nhặt lại Thu Ngư đao và Hậu Nghệ xạ Dương Tiễn đem về giao cho ta, hiện ta vẫn giữ.” Lão ngừng một chút, trầm giọng hỏi: “Ngươi vì sao không hỏi bốn món mà chỉ nói ba món?”

Thích Thiếu Thương giải thích: “Đó chính là điều ta muốn đề cập đến. Ngày đó, Chu Tứ bắn Nhất Hoàn Thần nê về phía ta và Tức đại nương. Trong trận đó, nàng cũng đã tiện tay đem Diệt Ma đạn Nguyệt Loan theo. Về chuyện này ta cảm thấy nên nói với ngươi một tiếng.”

Lưu Độc Phong xua xua tay : “Không sao, không sao, có cũng được, không có cũng chẳng sao. Nhìn thấy sáu bảo vật ấy chỉ thêm đau lòng mà thôi. Ta thường dùng sáu thanh kiếm là Hoàng Vân (mây vàng), Hồng Hoa (hoa đỏ), Bích Đài (lục bích, xanh rêu), Lam Ngọc (xanh dương), Hắc Sơn và Bạch Thủy, giờ chỉ còn lại Hoàng, Thanh, Hồng ba kiếm. Thật ra trên thế gian này có cái gì là vĩnh viễn đâu. Kiếm báu rồi cũng chỉ là thứ vũ khí tạm bợ mà thôi.”

Lúc này lão đã đào được một cái hố khá to rộng. Lưu Độc Phong rút thanh thiết xoa (xiên sắt) trên lưng Liêu Lục ra, máu tuôn đẫm ướt cả tay lão. Lão bình thản nói: “Liêu Lục, ta biết kẻ giết ngươi là Hồ Chấn Bi và Thiết Tật Lê, mấy thứ này đều là ám khí độc môn của bọn chúng. Ta nhất định sẽ báo thù, ngươi cứ yên lòng mà nhắm mắt.”

Nói xong, lão đặt xác Liêu Lục vào hố, bắt đầu phủ đất bùn lên.

Thích Thiếu Thương ở bên cạnh cũng phụ lão một tay.

Lưu Độc Phong chẳng nói lời nào.

Tay chân lão dính đầy bùn đất.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Thích Thiếu Thương chợt cảm thấy vị đại nhân tôn quý luôn sống trong nhung lụa này lại như một ông lão cô độc không nơi nương tựa, đau khổ, đáng thương.

Lưu Độc Phong đang cố sức đắp đất, hình như quên chính bản thân mình dính đầy bùn đất.

Bên cạnh lão không còn có người hầu hạ.

Bỗng nhiên Lưu Độc Phong run nhẹ, quay mặt đi, chòm râu trắng như cước của lão cũng nhẹ rung rung.

Thích Thiếu Thương rất muốn đến bên dìu đỡ lão.

Lưu Độc Phong cảm nhận được ngay.

Lão đứng thẳng dậy.

Cả người lão như bức tường thành kiên cố, không địch nhân vào phá nỗi.

Phía trên hố đã phủ đầy đất, lão đập đập thêm vài cái cho bằng phẳng rồi bảo: “Cửu U lão quái chẳng thế nào tha cho bọn ta, trên đường khó tránh khỏi nọ kia.”

Thích Thiếu Thương cúi đầu, một lúc sau mới bồi hồi bảo: “Tại hạ cảm thấy … đại nhân …”

Lưu Độc Phong mỉm cười cắt ngang: “Gọi ta bằng Lưu Độc Phong là được rồi.”

Thích Thiếu Thương ngập ngừng, rồi thốt lên: “Lưu tiền bối.”

Lưu Độc Phong kiên quyết sửa lại: “Nếu còn coi trọng ta, thì chúng ta thành bằng hữu. Cứ gọi ta là Lưu Độc Phong.”

Thích Thiếu Thương khiêm nhường: “Không được đâu.”

Lưu Độc Phong ngạc nhiên: “Sao vậy?”

Thích Thiếu Thương chỉ đáp: “Lúc này thì không được.”

“Vì sao?” Lưu Độc Phong thắc mắc.

Thích Thiếu Thương giải thích: “Bây giờ ngài đang áp giải tại hạ, nếu chúng ta là bằng hữu thì sẽ không tiện cho ngài.”

Lưu Độc Phong gạt phắt: “Sai rồi. Bạn là bạn, mà áp giải là áp giải. Cho dù ngươi là bạn của ta, nhưng nếu ngươi phạm tội thì ta vẫn bắt ngươi thôi.”

Thích Thiếu Thương phản đối: “Ta thì khác. Nếu ta làm bạn với ai đó, thì ra sẽ bảo vệ hắn, dù hắn có làm sai ta cũng bao che cho hắn. Trừ phi hắn có chết cũng không hối cãi thì ta mới đành ra tay trừng trị.”

Lưu Độc Phong gật đầu: “Cho nên khi ngươi gặp nạn cũng có rất nhiều người liều mạng vì ngươi.”

Thích Thiếu Thương đồng ý: “Chúng ta là hai con người hoàn toàn khác nhau.”

Lưu Độc Phong bảo: “Đó chỉ là về tính cách mà thôi. Giữa người với người, không nhất định tính tình giống nhau mới thành bạn được. Chỉ cần cùng chí hướng là thành tri giao được rồi.”

Thích Thiếu Thương lại bảo: “Nếu ta làm bạn của ngài thì sau khi đối phó với Cửu U lão quái, dù có cơ hội ta cũng không trốn được. Vì làm vậy là không phải với bạn bè. Ta cả đời chẳng phải là không có lúc làm những chuyện như vậy, nhưng ta luôn cố sức tránh những chuyện đó. Nhưng lần này chỉ cần có cơ hội là ta phải trốn ngay vì ta cần phải báo thù cho bằng hữu. Ta vẫn gọi ngươi là Lưu bộ thần thôi.”

Lưu Độc Phong thở dài: “Ngươi đã cố chấp như vậy, ta cũng không ép. Nhưng trong lòng ta vẫn xem ngươi là bạn.”

Hai người cùng im lặng một lúc.

Lưu Độc Phong lên tiếng trước: “Vừa rồi ngươi muốn nói gì?”

Thích Thiếu Thương bảo: “Ta cảm thấy Cửu U lão quái chính là muốn giết ta, ngươi không cần phải can thiệp vào. Nếu ta có thoát được tay lão cũng là nhờ ngươi tất cả. Cho nên ngươi đừng vì ta mà mang vạ vào thân.”

“Cái này thì ngươi nghĩ sai rồi.” Lưu Độc Phong phân tích: “Nếu Cửu U lão quái chỉ muốn dụ ta ra khỏi miếu thì đã không giết Liêu Lục rồi. Như vậy thì ta mới có thể tin mục đích của lão là lấy mạng ngươi. Lão ra lệnh sát hại Liêu Lục là đã không ngại kết thù với ta. Xem ra thì mệnh lệnh của Phó Tông Thư không chỉ là lấy mạng ngươi mà còn cái đầu của ta nữa. Vậy thì thù cũ hận mới giữa ta với lão, nhiều năm đối đầu nhau cũng đã đến lúc nên tính sổ rồi.”

Lão vuốt râu bảo: “Giờ thì ta với ngươi đã chung một thuyền, ngươi không cần lo lắng làm liên lụy đến ta. Sau khi đánh lui cường địch, ngươi cứ nghĩ cách trốn thoát, còn ta vẫn cứ áp giải ngươi.”

Thích Thiếu Thương thở dài: “Cũng đành vậy.” Y bỗng kêu lên: “Nhìn kìa!”

Lưu Độc Phong nhìn theo hướng tay y chỉ, chỉ thấy một mảng tối đen. Nhưng nhìn kĩ thì lờ mờ cảm thấy nơi chân trời tối đen hình như có ánh sáng vàng le lói.

Lưu Độc Phong lấy làm lạ: “Ánh lửa à?”

Thích Thiếu Thương đã nhiều năm giữ chức trại chủ ở Liên Vân trại, nên biết rất rõ về lửa và khói. Y hỏi: “Lúc chúng ta đi, đống lửa trong miếu đã tắt chưa?”

Đúng là kúc bọn họ rời miếu đã dập tắt đống lửa vì e lửa trong rừng sẽ gây ra họa.

Lưu Độc Phong hiểu ý, xác nhận lại: “Là lửa nơi miếu phải không?”

Thích Thiếu Thương nhìn về hướng chân trời, thẳng người đón gió, y mím chặt môi khẳng định: “Trong miếu có người.”

Trong miếu có người.

Là địch hay là bạn?

Lưu Độc Phong và Thích Thiếu Thương đều không có ý định tránh đi.

Nếu là địch có tránh cũng không được. Nếu là bạn thì cần gì phải tránh?

Cho nên cả hai cùng nhau lướt về phía có ánh lửa.

Ngọn lửa cũng đượm dần.

Bên cạnh việc hai người đang dần dần tiếp cận với ánh lửa, tự bản thân ngọn lửa cũng đang được quạt thêm.

- Người quạt lửa dường như có chỗ dựa nào đó nên không biết sợ!

Lúc Lưu Độc Phong và Thích Thiếu Thương đến gần cửa miếu thì đột nhiên chia nhau ra. Thích Thiếu Thương như cánh vạc đêm phóng lên gờ ngói, treo mình nhảy xuống nhẹ nhàng như bông, động tác nhanh hơn cả khỉ vượn.

Lưu Độc Phong một tay cầm kiếm, tay kia vuốt râu. Lão thả hơi quát to, chân đạp tung cánh cửa miếu đang khép hờ.

Đột nhiên ánh lửa lóa mắt, một thanh củi cháy rực bay vù tới.

Lưu Độc Phong chớp mình, rướn người lên, ánh kiếm xanh lóe sáng chặt thanh củi làm hai. Đầu lửa rơi xuống đất, trúng chân của một người mũi trắng.

Gã ta đau đớn hét lên, vẫn kịp gọi: “Lão gia…”

Lời thốt ra đến đó thì ngừng, âm thanh im bặt.

Kiếm của Thích Thiếu Thương đã kề bên cổ gã.

Y đã âm thầm lặng lẽ áp sát sau lưng gã kia.

Lưu Độc Phong nghe được giọng nói đó liền quát lớn: “Chậm đã!”

Lúc này ba người mới nhìn rõ mặt nhau, đều ồ lên: “Là ngươi!”

Gã kia chính là Trương Ngũ.

Mũi của Trương Ngũ trắng toát một cục.

Là màu miếng vải băng vết thương trên mũi của gã.

Trương Ngũ không chết.

Một tay gã còn ôm Hạo Thiên kính, tay kia đang nắm chặt Xuân Thu bút, chuẩn bị quyết một trận sống mái với địch nhân.

Nhưng giờ gã đã bị chế trụ, đồng thời cũng nhận ra được đối phương.

Đó là chủ nhân mà gã luôn canh cánh trong lòng.

Trương Ngũ vẫn còn sống, nhưng ngay cả gã cũng cho rằng mình đã chết.

*****

Vật đó va chạm với thiết tật lê, rơi xuống đất. Thì ra đó là một đồng tiền.

Trương Ngũ cả người mềm nhũn. Mà vết tê rát trên mũi càng đau hơn.

Lúc gã ngã ngửa người ra cũng đã nhìn thấy Hồ Chấn Bi bắn pháo hoa lên trời, sáng chói lòa.

Gã còn thấy viên thiết tật lê vừa bị va chạm bắn ngược trở lại không ngờ đang bay về phía gã “Thiết Tật Lê”.

Tên “Thiết Tật Lê” vốn đã nắm chắc phần thắng, nhưng tình thế biển chuyển bất ngờ làm hắn nhất thời luống cuống tay chân.

Trương Ngũ cũng nghe thấy một giọng nữ kêu lên: “Đang tới đó!” Sau đó gã ngất đi không biết gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.