Nghịch Thủy Hàn

Chương 67: Chương 67: Thương – Mâu - Kích






Tỉnh lại, Trương Ngũ phát hiện mình đang ở trong tòa miếu hoang, nơi mũi hơi đau. Gã đưa tay sờ thử thì phát hiện mũi đã được băng bằng miếng vải thô màu trắng.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê mò mẫm, Trương Ngũ thấy như trên ngực có một vật nhẹ giống một mảnh lụa. Trong miếu tối om nên gã lui cui đánh lửa để soi, đột nhiên một vật như con dơi bay vào, lướt vút qua người gã.

Thần trí chưa tỉnh, Trương Ngũ cố sức né tránh nhưng chân trụ không vững, ngã nhào xuống đất.

“Vật thể bay” kia chỉ nhoáng lên rồi biến mất, trong đêm tối cái gĩ cũng không thấy rõ, nhưng cũng không có đợt tấn công tiếp nữa.

Khi Trương Ngũ đứng lên được thì mảnh lụa cũng không còn thấy đâu.

Gã đốt lửa lên soi tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy.

Đốt to đống lửa, Trương Ngũ nhớ tới Liêu Lục đã chết, sáu anh em chỉ còn lại một mình mình, gã chợt cảm thấy bi thương.

Đang lúc buồn đau, đột nhiên cửa miếu bị đá tung. Trương Ngũ cho rằng có kẻ địch tấn công nên vội chụp lấy một thanh củi cháy dở, đâm thẳng tới trước.

Nhưng không phải địch, người xông vào là Lưu Độc Phong!

Trương Ngũ chỉ biết đến thế.

Thậm chí gã chẳng biết bằng cách nào mà mình lại về được ngôi miếu hoang.

Lưu Độc Phong vỗ vỗ vai y, an ủi: “Không sao! Thế là tốt rồi, tốt rồi!”

Trương Ngũ rơi nước mắt: “Nhưng mà Lục đệ, y…”

Lưu Độc Phong gắng gượng gật đầu: “Ta biết. Ta đã mai táng y rồi.”

Trương Ngũ không kìm được nước mắt: “Lục đệ cũng đã mất rồi, chỉ còn lại một mình thuộc hạ. Năm xưa, còn nhớ sau khi bắt được Hiển đạo thần Lý Hóa nơi núi Trung Điều, lập được đại công, bọn thuộc hạ được Binh bộ tâu với thánh thượng, người hoan hỷ mà giáng chỉ sắc phong cho. Vân Đại mới nói: ‘Hôm nay chúng ta được vinh hoa như thế này, tất cả là nhờ lão gia đề bạt.’ Huynh khác nói: ‘Chúng ta vĩnh viễn cũng không được quên ân điển của lão gia.’ Một huynh khác thêm vào: ‘Chúng ta vĩnh viễn không chia lìa.’ Thuộc hạ cũng góp lời: ‘Đúng, hợp lại cùng nhau mới là sức mạnh.’ Tứ ca nói, đại khái: ‘Chúng ta phải phục vụ lão gia cả đời. Người đối với chúng ta ơn nghĩa như núi, chúng ta có cố gắng suốt đời cũng khó có thể đền đáp.’ Lý Nhị ca bảo: ‘Không có lão gia, chúng ta không biết thế nào là tốt. Lão gia mất chúng ta, có lẽ cũng sẽ đau lòng và gặp nhiều bất tiện.’”

Gã nói thêm: “Lần trước thấy lão gia có ý nghỉ ngơi an dưỡng tại Kinh thành, sáu người thuộc hạ đều tưởng rằng tuy phải trải qua mưa máu gió tanh trên giang hồ, nhưng cuối cùng cũng có thể cáo lão quy ẩn tại Kinh sư... Ngờ đâu, mới chỉ được vài tháng... bọn họ... bọn thuộc hạ... chỉ còn lại một mình thuộc hạ.”

Dứt lời, gã khóc không thành tiếng.

Chòm râu bạc khẽ rung, Lưu Độc Phong bảo: “Đều tại ta! Lẽ ra phải sớm rửa tay gác kiếm, không nên mang theo bọn ngươi vào chuyện rắc rối này. Vân Đại từng khuyên ta…”

Đột nhiên lão không kềm được, lệ già tuôn rơi, run run: “Thật ra, các ngươi đều đã khuyên ta. Nếu như lòng ta không hiếu thắng như thế, muốn trước khi buông tay qui ẩn để tiêu dao vãn cảnh, lại làm thêm một vụ án, khoe tài thêm một lần, thì các ngươi… đâu đến nỗi này!”

Trương Ngũ rơi nước mắt: “Lão gia, đều do bọn thuộc hạ thường ngày chây lười, ham thích mấy trò bàng môn tả đạo mà không chịu rèn luyện võ công, mới gặp phải kiếp nạn này.”

Lưu Độc Phong thở dài sườn sượt: “Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma (*), giang hồ có mấy người được kết cục tốt đẹp. Ta đã thấy đường đến suối vàng không còn xa. Các huynh đệ của ngươi không còn đợi lâu nữa đâu.”

Nghe vậy lòng Trương Ngũ đau như bị dao cắt, chỉ biết gọi một tiếng: “Lão gia!”

Thích Thiếu Thương cũng thấy sợ hãi trong lòng. Mặc dù chàng biết rõ Lưu Độc Phong đối đãi với thuộc hạ như cha con. Thường ngày lão ăn ngon, mặc đẹp, nhà cao cửa rộng, mà lần này gặp biến cố liên tiếp, mất luôn mấy thuộc hạ thân tín, chí mỏi, lực suy, lại long đong vất vả, nhưng lão vẫn một lòng kềm nén nỗi bi thương. Nay gặp được Trương Ngũ từ cõi chết trở về, lão không còn kiềm chế được, mới bộc bạch hết nỗi lòng. Nhưng lời vừa rồi của Lưu Độc Phong lại có điềm bất tường, cường địch còn đó, sao lão lại mất hết đấu chí?

Thích Thiếu Thương không khỏi khẩn trương trong lòng.

Khóc được một lúc, chợt Lưu Độc Phong bảo: “Ngươi lắng nghe cho kỹ, có người đến đấy.”

Thích Thiếu Thương giật mình.

Mặc dù đang lúc buồn đau, nhưng tai mắt Lưu Độc Phong vẫn tinh tường, phản ứng vẫn bén nhạy.

Thích Thiếu Thương nghiêng vai, ghé tai sát đất.

“Tiếng chân của bốn người”

Lưu Độc Phong ừ nhẹ.

“Chúng còn mang theo một vật.”

Lưu Độc Phong gật gù.

“Một vật nặng, là một người.”

Lưu Độc Phong tự hỏi: “Làm sao mà lão ta hồi phục nhanh như thế?”

“Đã đến trước cửa!” Thích Thiếu Thương chợt báo.

Là do những kẻ mang vác đó đột nhiên tăng tốc.

Cửa miếu vẫn khép hờ.

Bên ngoài vẫn không hề có động tĩnh gì.

Trương Ngũ cầm sẵn Xuân thu bút trong tay.

Lưu Độc Phong nắm lấy cổ tay Trương Ngũ, tỏ ý gã đừng hành động bừa bãi.

Từ bên ngoài vang đến một giọng nói từ tốn: “Lưu bộ thần, mời ngài ra ngoài nói chuyện.”

Trên con đường lớn, dưới ánh trăng hiện lên bốn người đang khiêng một chiếc quan tài.

Cả bốn người đều đứng ngay đơ như xác chết, sắc mặt nhợt nhạt, trơ như gỗ, không lộ chút tình cảm gì. Mỗi tên đều mang chéo sau lưng một bao giấy dầu lớn, mùi hôi thối bốc ra nồng nặc, không biết là chứa thứ gì.

Ba người Lưu Độc Phong, Trương Ngũ, Thích Thiếu Thương mở rộng của miếu, cùng bước ra.

Chú ngựa cột bên cạnh miếu ngửa đầu hí vang.

Ba người hiên ngang tiến tới trước.

Vừa sải bước, Lưu Độc Phong vừa nhỏ giọng dặn dò Trương Ngũ: “Bốn kẻ khiêng quan tài kia đều đã uống phải độc dược ‘Áp Bất Lư’ của dãy Phong Ma vùng Lĩnh Nam nên mất hết bản tính, bị kẻ khác khống chế hoàn toàn, không còn màng đến tính mệnh. Khi cùng chúng giao thủ, cho dù giết hết cả bọn cũng chẳng có ý nghĩa gì, ngươi phải biết rõ điều này.”

Lão vừa nhỏ giọng dặn dò, vừa đưa cho Trương Ngũ một cây cung cùng năm mũi tên. Thân tên nhẹ nhàng thanh tú còn mũi tên lại loáng ánh kim quang.

Nhưng thanh âm hiền hòa lúc nãy đột nhiên biến thành một tràng cười cuồng ngạo: “Lưu bộ thần, ngươi bị thương tại vùng tam tiêu (nơi bụng dưới), thái dương và thận. Đều không nhẹ!”

Lưu Độc Phong khen: “Nghe âm thanh biết thương thế, đủ thấy là người cao minh!”

Lão đột ngột dừng lại.

Thích Thiếu Thương bên trái, Trương Ngũ bên phải cũng nhất loạt dừng bước.

Giọng nói kia bắt đầu có chút thô lỗ: “Ngươi nói đúng! Những ‘dược nhân’ này đều là nô lệ của ta, mặc ta điều khiển, nghe hiệu lệnh của ta. Bản thân bọn chúng không còn tính mệnh, tính mệnh của chúng là của ta.”

Lưu Độc Phong bật thốt: “Không có người nào mà tính mệnh thuộc về kẻ khác cả!”

Giọng nói kia dừng một lát, đoạn bật cười: “Nhưng tính mạng của họ đều thuộc về ta. Ngươi biết bọn họ là ai không? Bọn chúng đều bị ta giết sạch cả nhà hoặc bố mẹ, tàn hại sư môn hoặc cả giòng họ. Còn lại là những kẻ quyết chí báo thù rửa hận, ta tha không giết, cho bọn họ uống ‘Áp Bất Lư.’ Nam thì cả đời nghe lệnh ta, nữ để mặc ta làm nhục. Ngươi nói thử xem khoái chí hay không, có thích hay không?”

Sắc mặt Trương Ngũ tái mét.

Lưu Độc Phong đáp: “Khoái chí!”

Thích Thiếu Thương gằn giọng: “Quá thích!”

Giọng nói đó tiếp: “Đúng thế! Hơn nữa, khi đã uống phải loại thuốc này của ta thì không còn cách nào chữa trị được. Chỉ có thể làm cho chúng điên loạn chứ không thể hồi phục được bản tính của chúng. Ngươi xem, bọn chúng còn hy vọng gì phục thù, còn ý nghĩa gì để sống?”

Giọng nói dừng lại một chút, biến thành giọng điệu khuyên nhủ chân thành: “Làm kẻ địch của ta, sẽ nhận hậu quả không tốt đâu! Tuy phu nhân Lưu bộ thần mất đã lâu, nhưng vẫn còn một cô con gái chưa xuất giá… Thích trại chủ còn vị Tức đại nương hình như đang phải trốn tránh khắp nơi.”

Lưu Độc Phong chợt hỏi Thích Thiếu Thương: “Khi trước, cũng có một nhân vật võ lâm chuyên chế tạo dược nhân để sử dụng, sau này y phải nhận hậu quả như thế nào?”

Thích Thiếu Thương đáp ngay: “Việc này ta cũng nghe qua. Kẻ khiến người ta mất hết bản tính là Cơ Diêu Hoa. Sau này ả bị Vô Tình trong Tứ Đại Danh Bộ giết chết, thiêu rụi, cả hài cốt cũng chẳng còn.”

Lưu Độc Phong hỏi: “Thật ư?”

Thích Thiếu Thương đáp: “Đúng thế!”

Lưu Độc Phong bảo: “Đó chính là ác giả ác báo.”

Thích Thiếu Thương đáp: “Sớm muộn gì cũng bị quả báo.”

Giọng nói kia ngừng một hồi lâu mới hỏi: “Người các ngươi vừa nói đến có tên là gì?”

Lưu Độc Phong cùng Thích Thiếu Thương đều không biết lão quái hỏi như thế là có dụng ý gì. Trương Ngũ giành đáp: “Đó là Vô Tình, đại lão gia Vô Tình!”

“Vô Tình? Thành Nhai Dư?”

Đột nhiên giọng cười the thé trỗi lên. “Bình,” nắp hòm văng ra, sương khói bốc lên. Lưu Độc Phong truyền âm: “Cẩn thận! Không được hít thở.”

Từ trong hòm nhô lên hai cánh tay.

Tay thanh tú, trắng như tuyết.

Bàn tay trắng nổi bật trong màn đêm.

Cánh tay lộ đến khủy thì đột nhiên không thấy tiếp nữa

Chỉ có hai vòng máu thâm.

Hai cánh tay cụt này do hai cánh tay gầy đét như que củi đưa lên.

Lúc này Lưu Độc Phong và Thích Thiếu Thương mới rõ: hai cánh tay trắng ngần không phải là tay của người nằm trong quan tài.

Đôi tay quỷ gầy guộc mới là tay của hắn, còn cánh tay trắng nằm trong tay quỷ.

Đôi tay trắng đã bị người ta tiện phăng.

Lưu Độc Phong hơi biến sắc: “Ngươi có ý gì?”

Giọng nói đầy quỷ khí như từ chốn ma quái vọng về chợt từ hòa: “Khống có ý gì cả. Chẳng qua chỉ muốn cho ngươi thấy đôi cánh tay này.”

Lưu Độc Phong và Thích Thiếu Thương như cùng bị đánh trúng một quyền.

Người trong quan tài lại bảo: “Yên tâm! Đôi tay này không phải là đôi tay búp măng của Lưu Ánh Tuyết, thiên kim tiểu thư của Lưu đại nhân; cũng không phải đôi tay ngọc của Tức đại nương, đây chỉ là…” Giọng nói âm u phá ra cười: “đôi tay của người đứng đầu Tứ Đại Danh Bộ, đôi tay của Vô Tình!”

Nghe vậy, Lưu Độc Phong và Thích Thiếu Thương đều chấn động.

Giọng đó cười quái dị một hồi đoạn nói tiếp: “Nếu như không tin, xin mời xem.”

Tay hắn khẽ rung, một tờ giấy trắng tà tà bay về phía ba người Lưu, Thích, Trương, giống như được một con thú vô hình nâng qua.

Lưu Độc Phong nói nhỏ hết cỡ: “Đề phòng hắn gian trá, không được chạm tay vào.”

Một mặt lão bảo: “Hay cho chiêu ‘Vô Cực Hàm Nhất Cực’. Lão huynh không những luyện tới đỉnh cao võ công tà môn mà nội công chính đạo cũng luyện tới mức tinh thông…”

Kẻ trong quan tài cười to: “Kẻ hèn được bộ thần đề cao, còn hơn được vạn người ca tụng.”

Lưu Độc Phong cắt ngang: “Tuy nhiên, ngươi bị thương ở ba vùng ‘Thiên Tông’, ‘Cách Du’, ‘Thân Trụ.’ E rằng vết thương do kiếm cũng không nhẹ.”

Giọng nói trong quan tài chợt ngừng bặt.

Kẻ trong quan tài vừa phô diễn một ngón huyền công lại khiến cho Lưu Độc Phong khám phá được thương thế của lão.

Giọng nói của lão quỷ biến hóa khôn lường, khiến người ngoài không cách nào nắm bắt được tình thế thực sự của lão. Ban đầu Lưu Độc Phong cũng tưởng lão không bị thương hoặc chỉ bị thương nhẹ. Nhưng một chiêu dùng ‘Vô Cực Hàm Nhất Cực’ đẩy tờ giấy mỏng đi đã khiến cho Lưu Độc Phong phát hiện công lực của lão quỷ khi hoàn nguyên trở lại hơi bị ngăn trở, ngưng thần phản hư có chỗ khuyết nên nhận định được thương thế của địch thủ.

Trương Ngũ rút Xuân thu bút ra, dùng bút nâng ngang bức thư.

Xuân Thu bút không hề chuyển màu.

Giấy không có độc.

Đúng lúc ấy, Trương Ngũ lại cảm thấy từ tờ giấy mỏng xô đến một luồng lực đạo hùng hậu. Gã không chống nổi, phải thối lùi một bước. Nhưng dù lùi một bước, luồng lực đạo càng như vạn ngọn sóng công phá bờ đê, vẫn ầm ầm xông tới. May mà Thích Thiếu Thương kịp thời đặt tay lên vai hắn.

Cái đặt tay này khiến từ người gã phát sinh luồng lực đạo đương cự được, đứng vững trở lại.

Thích Thiếu Thương rụt tay lại.

Trước khi rút tay về, năm ngón tay của y vung lên trên vai Trương Ngũ.

Cái vung tay tay giúp cho Trương Ngũ thoát khỏi cảm giác nghẹn uất ở ngực.

Lưu Độc Phong chợt cất tiếng: “Xem ra lực kháng dương trong chiêu ‘Vô Cực Hàm Nhất Cực’ của ngươi không đủ. Đương nhiên không phải là do các hạ thiếu hỏa hầu mà do vết thương ở ‘tì du’ chưa lành. Như vậy, khi ngươi hóa thân thành màn che cuộn lấy hông của ta, ta đâm một nhát cũng hiệu quả, nhỉ?”

Cửu U Thần Quân hừ lạnh: “Thích trại chủ cũng mang thương trên mình. Thật là phong phú, muốn gì có nấy đây.”

Lúc này, dưới ánh trăng, Lưu Độc Phong và Thích Thiếu Thương thấy rõ dấu ấn đóng trên tấm giấy.

Đối với con dấu trên quan trường, Thích Thiếu Thương hoàn toàn không biết gì, nhưng Lưu Độc Phong lại biến hẳn sắc mặt.

“Chính là ấn tín của Vô Tình, do Gia Cát tiên sinh trao cho y, ‘Bình Loạn Ngọc Bội’!”

Quỷ thủ trong quan tài đưa lên một tấm ấn chương dưới ánh trăng: “Ấn tín của y hiện nằm trong tay ta, y còn có thể sống được sao?”

Lưu Độc Phong nghĩ đến tài năng của Vô tình cùng với việc chàng hỗ trợ lão bắt Thích Thiếu Thương, giận quát: “Cửu U lão quỷ! Ngươi giết Vô Tình, ta với Gia Cát tiên sinh không bỏ qua cho ngươi!”

Cửu U Thần Quân cười lớn: “Chính ta đang muốn ngươi không bỏ qua cho ta!”

Lưu Độc Phong quát: “Nói hay lắm!”

Lời vừa xong, lão như diều hâu phóng vọt lên trời cao. Từ trên cao như có tiếng sấm ì ùng vang lên, bầu trời xám xịt như sắp mưa, khí thế bức người.

Ánh xanh lóe lên, Lưu Độc Phong đã vung Bích Đài kiếm tấn công.

Từ trong quan tài đột nhiên nhô lên một thanh trường thương.

Tua thương hồng phấp phới, mũi thương ánh vàng rung vun vút, trong chớp mắt đã đâm không biết bao nhiêu thương, ra không biết bao nhiêu đòn sát thủ về phía Lưu Độc Phong đang lơ lửng trên không.

Trường thương có xuất xứ lâu đời nhất, có thể đánh địch ở xa, có thể ngăn địch ở gần, công như rồng quẫy nước, thủ như hổ vượt núi.

Năm xưa, trong chiến dịch Tứ Đại Danh Bộ Hội Kinh Sư, một người trong trong Thập Tam Sát Thủ: “Nhân tại thiên lý, thương tại nhãn tiền” (người ở ngàn dặm, thương đã ngay trước mắt) Độc Cô Uy, chính là một trong chín đệ tử của Cửu U Thần Quân. Đương nhiên Cửu U Thần Quân lại càng tinh thông thương pháp.

Bất kể trường thương đâm cắt thế nào, tấn công mãnh liệt ra sao, đều bị Lưu Độc Phong vung kiếm hóa giải, tung hoành giữa trời.

Nhưng Lưu Độc Phong cũng không tấn công được đến quan tài.

Hai người, một trong quan tài, một ở trên không, giao chiến sáu mươi bảy chiêu. Lưu Độc Phong dùng kiếm cản lực tấn công của trường thương, duy trì trạng thái lơ lửng trên không, chẳng hề rơi xuống.

Tiếng sấm sét càng lúc càng lớn!

Ánh đỏ lóe lên, sắc lục càng hùng hậu.

Mũi thương đã bị chém gãy!

Hai tay hai kiếm, Lưu Độc Phong ép thẳng xuống quan tài.

Đột nhiên, từ trong quan tài lại xuất hiện một mâu một kích điên cuồng đâm về phía Lưu Độc Phong.

Mâu là binh khí dài, mũi nhọn, hình dẹt, hai cạnh sắc uốn khúc như rắn. Đòn đâm này như hổ nhập bình nguyên.

Kích gần giống như mâu, nhưng mũi gắn dao, phang thẳng, đâm ngang, móc ngược cắt xiên, là chủ lực phá vạn quân, thế không thể cản.

Thần Nha tướng quân Lãnh Hô Nhi vốn thiện dụng mâu, kích; mà hắn cũng là một trong những đệ tử của Cửu U Thần Quân.

Vốn mâu với kích đều là binh khí dài và nặng, dùng rất tốn sức, nhưng Cửu U Thần Quân lại sử dụng mâu kích một cách dễ dàng khiến cát bay đá chạy, kình phong ào ạt. Mỗi chiêu tấn công đều mang theo luồng gió rít gào, khiến thế phong quyển lôi hành của Lưu Độc Phong cũng phải kém sắc.

Thích Thiếu Thương cùng Trương Ngũ lập tức tấn công.

Bọn họ muốn chế ngự bốn tên dược nhân, như vậy không lo gì người trong quan tài không chịu nhảy ra.

Bọn họ cũng muốn xem thử tên đại ma đầu khiến người ta nghe danh phải hồn kinh đáng tởm, từng hoành hành trên giang hồ năm mươi năm nay là nhân vật như thế nào?

Thân hình bọn họ vừa động, trong bóng tối lập tức có bốn người lao ra.

Trương Ngũ giận dữ gầm lên: “Chính bọn hắn đã giết Lục đệ!”

Hai trong bốn kẻ vừa xuất hiện chính là Hồ Chấn Bi và Thiết Tật Lê.

Bọn chúng vẫn mặc y phục hóa trang, vẫn là một kẻ làm “Hồng Phóng”, một kẻ giả “Trương Ngũ”.

“Hồng Phóng” đương nhiên là Thiết Tật Lê, còn “Trương Ngũ” chính là Hồ Chấn Bi.

Còn hai kẻ kia, một kẻ nhìn giống như một pho tượng sơn thần bằng sắt.

Gã chính là “Sơn Thần,” hùng vĩ uy mãnh, oai phong lẫm liệt nhưng ánh mắt có phần si ngốc.

Kẻ còn lại là một phụ nữ.

Người phụ nữ này giống như cô gái nhỏ đánh phấn.

Thiếu nữ khi cười, gương mặt như hồ nước mùa xuân. Nhưng nước mùa xuân thì thanh khiết vô cùng, còn ả này thì có vẻ đẹp như hoa, lẳng lơ quen nết.

Đó chính là Long Thiệp Hư và Anh Lục Hà.

Cả bốn người đều là bốn đại đệ tử của Cửu U Thần Quân.

Hồ Chấn Bi, Long Thiệp Hư, Anh Lục Hà, Thiết Tật Lê đều đã đến.

Còn Phao Phao ở đâu?

Chú thích:

(1) Nguyên văn: Ngõa quán bất ly tĩnh thượng phá, tướng quân nan miễn trận tiền vong (lọ sành vỡ không xa miệng giếng, tướng quân khó tránh khỏi cái chết trong khi lâm trận), ý nói cái gì cũng có cái lý của nó, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.