Nghiêm! Bên Trái, Quay!

Chương 56: Chương 56




Lúc Tống Mộ Thanh thay quần áo xong xuống lầu, phòng khách lầu dưới đã thay đổi hình dạng.

Ba người tới trước đó cùng với chủ nhân của phòng này vẻ mặt khác nhau ngồi ở trên ghế sa lon, tốp năm tốp ba công nhân mặc quần áo lao động đang ở phía sau đảm đương công việc bày trí, như chỗ không người, bố trí điện nước trong nhà ở vị trí thích hợp.

Trần Mặc Mặc bứt rứt rụt cổ ở một góc trên ghế sa lon, cơ thể hơi nghiêng về một bên, phát hiện tình thế không đúng liền lập tức có khuynh hướng tráng ở phía sau Triệu Nghị. Triệu Nghị thu đôi tay đặt ở phía trước, tư thái dẫn dắt mà đợi phát, vẻ mặt ấm áp như gió xuân như cười đểu, nhưng gió xuân tháng hai này phát sáng như được kéo được mài đến sáng loáng, ai cũng không biết hắn lúc nào sẽ bất ngờ cho ai một cây kéo đó. Trên mặt Tam Tử là sự hài lòng và ánh mắt khiêu khích ngay cả người mù cũng nhìn ra được, nhưng tứ chi cậu lại cố làm ra một bộ “tôi rất là rộng lượng, tôi không so đo với anh”.

Khi Tống Mộ Thanh xuất hiện ở cầu thang, chính mắt thấy Tam Tử như người huynh đệ tốt vỗ vỗ bả vai Lận Khiêm, nói một câu gì đó mà cô không nghe rõ.

Chứng kiến thời điểm bàn tay cậu ta vỗ vai Lận Khiêm, lòng của cô liền dâng lên đến tận cổ họng rồi. Cũng không phải sợ Lận Khiêm không nhịn được kích thích trong lời nói của cậu ta, lần nữa làm ra chuyện tình quá khích đối với cậu ta, ví dụ như, để cho cậu ta hiểu chiến thuật cận chiến của quân đội tuyệt diệu như thế nào. Mà là sợ Tam Tử đem tình cảnh vừa rồi thêm dầu thêm mỡ nói cho Lận Khiêm, Lận Khiêm không có biếu hiện gì với cậu ta nhưng lại đem món nợ này ghi lại trên đầu cô.

Vừa mới có hành động thân mật với một người đàn ông, đảo mắt lại ôm ôm ấp ấp với thanh mai trúc mã. Cô không cảm thấy Lận Khiêm có thể dễ dàng tha thứ hành động như vậy, nhưng nếu như một lần nữa, cô vẫn sẽ nói những lời đó với Tam Tử, bởi vì đó là thật lòng. Điều thay đổi duy nhất chính là cô sẽ chọn thay quần áo chứ không phải là bọc ga giường.

Người đầu tiên phát hiện cô xuống lầu là Lận Khiêm.

Anh ngồi đưa lưng về phía cầu thang, xoay đầu lại, lập tức chống lại ánh mắt lo lắng của cô. Anh bình tĩnh nhìn cô một cái, hình như là đang phân biệt trong ánh mắt cô đến tột cùng là loại tâm tình nào. Sau đó dời tầm mắt xuống dưới, rơi vào trên cổ cô.

Tống Mộ Thanh biết anh nhìn cái gì. Lúc thay quần áo cô mới phát giác ra, trên cổ, gần tai có một dấu vế màu đỏ sậm. Vừa rồi trong tình thế cấp bách, cô không có lo lắng nhiều như vậy. Nhưng sau đó mới lúng túng phát giác được, nhưng dấu vết sau khi hoan ái kia cứ như vậy không có che giấu, tùy tùy tiện tiện rơi vào trong mắt của người khác.

Cô bị anh nhìn đến sống lưng tê dại, nhắm mắt sau đó trợn mắt nhìn anh. Nhưng mà thực sự không có tác dụng uy hiếp Lận Khiêm, ngược lại có chút phong tình của cô dâu mới liếc mắt đưa tình. Tâm hơi đau, lập tức nhớ lại cảnh tượng kiều diễm mấy giờ trước, tâm thần nhộn nhạo.

Tống Mộ Thanh càng cảm thấy ánh mắt của anh nhìn mình có gì đó không đúng, liền hiểu rõ anh đang nghĩ cái gì. Trắng xanh đỏ mặt, theo bản năng nhìn phản ứng của ba người kia, cùng với của mấy người thợ mặc quần áo bảo hộ. Cũng may, mặc dù là nhìn thấy cô, nhưng cũng không phát giác được sự bất thường của Lận Khiêm. Chỉ có Tam Tử nhìn Lận Khiêm với ánh mắt cuồn cuộn lửa ghen. Vẻ mặt Trần Mặc Mặc nhìn chằm chằm Tống Mộ Thanh như nhìn thấy một bát thịt kho, bổ nhào về phía cô, lại bị Triệu Nghị xách cổ áo kéo lại.

“Lận, Lận tiên sinh, tất cả đồ điện đều đã được trang bị tốt lắm. Ngài… có muốn kiểm tra một chút không?” Một công nhân lớn tuổi bị người đẩy ra, xoa xoa bàn tay thô ráp, lắp bắp nói một câu.

Lận Khiêm nghe vậy không đáp, lại nhìn sang Tống Mộ Thanh, để cho cô quyết định.

Người đàn ông trung niên kia cũng là người nhìn mặt mà nói chuyện, hiểu được ý tứ hành động của Lận Khiêm, lập tức tha thiết hỏi thăm lại Tống Mộ Thanh một lần.

Tống Mộ Thanh sửng sốt một chút, đáy lòng dâng lên một cỗ ấm áp, hồi lâu mới tìm được âm thanh của mình.

“Không cần, làm phiền các vị rồi.”

“Không sao không sao, nếu có vấn đề gì Lận phu nhân tùy thời có thể gọi điện thoại cho chúng tôi…”

Hả… Lận phu nhân?

“Cô ấy họ Tống, ông có thể gọi là Tống *****, cũng không phải là Lận phu nhân gì đó, về sau nói không chừng có thể là Triệu phu nhân.” Tam Tử lập tức bất mãn tiếp lời.

Người đàn ông trung niên trố mắt một chút, vẻ mặt lập tức trở nên sợ hãi lại nghi hoặc: “Này, chuyện này…” Chỉ sợ lại nói sai đắc tội khách hàng.

Lận Khiêm sắc mặt trầm xuống, Tống Mộ Thanh nhìn có chút lo lắng liếc mắt nhìn vẻ mặt của anh, trợn mắt nhìn Tam Tử một cái.Tam Tử lộ vẻ tức giận quay đầu, chống lại nét mặt không vui của Triệu Nghị, lại hất cao cằm lên, hừ nặng một tiếng.

Cô cũng không quan tâm xưng hô như thế nào, chỉ là một cách gọi mà thôi. Mặc dù câu “Lận phu nhân” kia khiến cho tim cô đập nhanh hơn một chút, nhưng cuối cùng sự thật không phù hợp. Giữa cô và Lận Khiêm không có bất kỳ cam kết gì, mới bắt đầu lui tới, anh chỉ nói qua anh nghiêm túc, nhưng đến tột cùng nghiêm túc như thế nào, nghiêm túc đến mức độ nào, là nghiêm túc một cuộc tình hay là nghiêm túc lui tới một đối tượng thích hợp kết hôn, những thứ này cô không biết được.

Cô sẽ không bị yêu làm cho mụ đầu, ngây ngốc đòi anh một câu cam kết, đem toàn bộ niệm tưởng của mình ký thác vào một câu nói suông không có bất kỳ một sự bảo đảm nào/ So với nghe được, cô càng muốn tin tưởng cảm nhận mà mình thấy được.

Đến tột cùng muốn xưng hô như thế nào cô cũng không cần thiết nghiên cứu, Lận Khiêm tự mình tiễn mấy người công nhân đi, đứng ở trước cửa nhưng không có ý muốn đóng cửa lại. Tay vịn trên nắm đấm cửa, tràn đầy công khai nhìn mấy vị khách không mời mà đến trong phòng/ Ý kia biểu đạt quá rõ ràng, nên nhìn không nên nhìn cũng đã nhìn, nên nói không nên nói cũng đã nói rồi, đi thong thả không tiến.

Trần Mặc Mặc khó khăn nhìn Tống Mộ Thanh, đôi mắt nhỏ ai oán cùng chu miệng, thân thiết biểu đạt tố cáo hành vi bất nghĩa qua sông rút ván của Lận đoàn trưởng, một khi rời đi, là mất đi Kim Chung Tráo của Tống Mộ Thanh đối kháng với Hàng Long Thập Bát Chưởng vô cùng đáng sợ của Triệu Nghị. Trong khi bị Triệu Nghị mạnh mẽ xách kéo đi, hết sức túm lấy tay của Tống Mộ Thanh, run rẩy đôi môi: “Thanh Thanh…,”

“Cậu cứ thoải mái đi đi, dù sao sớm muộn gì cũng là dê vào miệng cọp.” Tống Mộ Thanh lấy tay của cô xuống, cười như từ mẫu (mẹ hiền), phô bày đầy đủ “một đao dịu dàng” là như thế nào.

Triệu Nghị cho cô một ánh mắt “Không tệ” lại vỗ vỗ bả vai Lận Khiêm, đại khái truyền đạt ý “Người anh em, tôi hiểu được.” sau đó cùng với tiếng gào thét của Trần Mặc Mặc tao nhã đi ra khỏi cửa.

Tống Mộ Thanh không nghĩ ra, người bận rộn như Triệu Nghị, tại sao lại muốn chạy tới đây xem náo nhiệt. Vô luận như thế nào, hắn đều giống như giả bộ tới đây đánh đấm.

Tam Tử sống chết trên ghế sa lon, không nhìn ánh mắt “nóng bỏng” của Lận Khiêm rơi vào trên người cậu, một bộ chán đến chết, thời gian vô nghĩa cùng với bộ dáng lười biếng tự tại.

Tống Mộ Thanh nghĩ đến có thể Tam Tử đang dùng thủ đoạn giả bộ đáng thương lấy được nước mắt của cô cùng với cam kết sự kiện trên, phạm sai lầm nghiêm trọng, cô lườm cậu ta. Cái nhìn này giống như cái lườm nhìn Lận Khiêm nhưng lại hoàn toàn bất đồng về hiệu quả uy hiếp.

Không đi?

Không đi!

Thật không đi?

Không đi…

Được rồi, Triệu Nghị sẽ có biện pháp để cho cậu “Đi”.

Vì vậy Tam Tử ảo não chạy trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.