Nghiêm! Bên Trái, Quay!

Chương 57: Chương 57




Khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Tống Mộ Thanh lo lắng. Bởi vì xem ra Lận Khiêm tuyệt không giống như là muốn tính sổ với cô, thậm chí ngay cả một tia bất mãn cũng không biểu lộ ra. Không biết có phải anh giấu quá sâu, cô đạo hạnh nông không thể nhìn thấu, hay là vì anh cái gì cũng không biết. Có thể cô rất hiểu rõ Tam Tử, cậu ta không có khả năng là người thấy tiện nghi mà không lấy.

Chẳng lẽ căn bản Lận Khiêm không đặt việc này ở trong lòng?

Nghĩ như vậy, vốn dĩ cô phải an tâm, nhưng tỏng lòng ngược lại lại không thoải mái. Anh lại không quan tâm?

Tống Mộ Thanh không cảm xúc nhìn anh một cái, lắc mông đi qua trước mặt hắn, vào phòng bếp vừa mới trang hoàng, xem ra đều là đồ làm bếp mới tinh.

Trần Mặc Mặc là tri kỷ khó có được, khi tới còn mua đồ ăn. Chỉ là… cô dùng đầu ngón tay cầm hộp thuốc tránh thai được giấu ở một góc túi ny lon, liếc nhìn hộp TT này, cái đồ vật này cũng không giống như Trần Mặc Mặc có thể nghĩ tới mà chuẩn bị.

Cô quay đầu nhìn hoàn cảnh hỗn độn không dễ dàng giải quyết, liếc mắt nhìn Lận Khiêm đã bắt đầu bắt tay vào dọn dẹp phòng khách. Quay lưng lại, lấy hai viên thuốc rồi ném vào trong miệng, không cần nước liền nuốt xuống. Viên thuốc bị vướng ở cổ họng, không trên không dưới, cô ho khan hai tiếng, chảy cả nước mắt.

“Làm sao vậy?” Lận Khiêm ở trong phòng khách hỏi qua.

“Không có việc gì, uống nước bị sặc.” Cô đưa lưng về phía anh đáp.

“Đã lớn như vậy, vẫn không cẩn thận như thế.” Anh buông vật gì đó trong tay xuống, vừa nói vừa bước nhanh đi tới phía cô.

Tống Mộ Thanh nghe được tiếng bước chân, thả vật trên tay xuống, thuận thế lấy túi che đi, quay về phía anh.

“Thật sự không có việc gì, uống vội một chút. Anh đi ra ngoài chính là mua những thứ này?” Cô miễn cưỡng tựa vào trên bồn rửa, nắm lấy áo sơ mi anh hỏi.

Lận Khiêm cau mày vuốt vuốt hốc mắt ửng hồng của cô, tránh cứ nhưng không nói ra: “Anhcó cuộc họp quan trọng, những thứ này là chị họ mua giúp, nếu không hài lòng hay thiếu gì đó, có thời gian thì tự em đi chọn.” Suy nghĩ một chút, anh còn nói: “Hôm nay có một cuộc họp quan trọng, anh phải đi.”

Tống Mộ Thanh hiểu gật đầu trước ngực anh một cái: “Em hiểu, hôm nay anh… không làm chậm trễ chính sự của anh chứ?”

Lận Khiêm xoa xoa đầu của cô, để cho cô yên tâm. Mặc dù tới trễ một lát, nhưng cũng chỉ là bỏ lỡ mấy cuộc nói chuyện theo lệ cùng với mấy vị lãnh đạo, trừ bỏ việc cậu anh trừng mắt không hài lòng liếc anh đúng lúc khi anh chạy vào trong hội trường, cũng không có ảnh hưởng tới chuyện khác.

“Mấy ngày nay anh sẽ ở lại thành phố để họp, buổi tối không cần trở về doanh trại.” Anh ôm bờ vai cô, ngón tay vuốt ve xương quai xanh cô.

“Hả? Không trở về doanh trại, vậy anh về đâu?” Cô hiểu nhưng giả vờ không hiểu. Như vậy anh có thể có thời gian cùng cô nói chuyện… Nói mịt mờ như vậy, nếu như muốn dụ anh nói ra lời ngon tiếng ngọt, chỉ sợ là khó hơn so với việc khiến anh đen mặt.

“Em hiểu là được.” Anh vân vê bờ bai của cô.

Tống Mộ Thanh muốn biểu diễn tài nấu nướng, Lận Khiêm lại kiên trì muốn gọi đồ ăn bên ngoài.

“Anh ghét bỏ em làm đồ ăn khó ăn?” Tống Mộ Thanh nhìn chằm chằm anh, bộ dáng giống như anh dám nói “Đúng” cô lập tức nhào tới cắn anh một cái.

“Không phải.”

“Vậy thì vì cái gì?”

“Em quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi.”

Lận Khiêm đứng đắn vào kiêu ngạo như đang nói ở hội diễn, nhưng Tống Mộ Thanh cũng không cảm thấy anh đứng đắn, ngược lại là cảm thấy trong mắt của anh chợt lóe lên tia sáng ý vị sâu xa, cảm thấy anh đang có âm mưu gì đó.

Mãi cho đến khi cơm tối kết thúc, Tống Mộ Thanh cũng tâm thần thấp thỏm, thậm chí mấy lần thiếu chút nữa mất kiên nhẫn chủ động hỏi: “Anh cũng không có gì hỏi em sao?”, nhưng khi chống lại vẻ mặt không biết gì thì lại kiềm chế lại kích động. Nhiều chuyện không bẳng bớt một chuyện, nếu nhưng anh cái gì cũng không bết, cô chẳng phải là tự mình đưa tới cửa, không đánh đã khai?

Phòng ngủ không có bố trí, Tống Mộ Thanh vừa đổi ga giường vừa lên kế hoạch đem dổi rèm cửa thành rèm dày hơn, màu sắc ấm hơn, để ghế sô pha một người nằm thoải mái ở cạnh cửa sổ, đầu giường còn cần một chiếc đèn ngủ nhỏ.

Tưởng tượng căn phòng ấm áp sau khi được bày trí, càng nghĩ càng không hài lòng với màu sắc trang nhã đơn giản của hiện tại.

Động tác trong tay hơi chậm lại, vẻ mặt từ hưng phấn bừng bừng trở nên ấm ức. Mặc dù hiện ại cô ở tạm chỗ này, mặc dù Lận Khiêm đã ngầm cho phép cô tùy ý có thể bày trí theo ý thích của cô, nhưng trong lòng lại không có cảm giác sở hữu với ngôi nhà này.

Khi cô muốn ôm gối sang phòng cách vách ngủ, đúng lúc Lận Khiêm quấn một chiếc khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra. Tống Mộ Thanh sững sờ, không tự chủ dời mắt đi.

“Em là đang muốn làm gì?” Lận Khiêm nhìn lướt qua trên giường chỉ còn một chiếc gối cô đơn một mình.

“Cô nam quả nữ sống chung một phòng không tiện lắm, anh sang phòng bên cạnh ngủ!” Ném gối qua, nện vào người anh.

Tống Mộ Thanh trong người khó chịu, vừa nghĩ tới anh đang tính toán gì về cô, mà cô một chút đối sách cũng không có liền sợ hãi, càng thêm khó chịu. Vốn là muốn chính mình sang phòng bên cạnh ngủ, hai người tách ra, khóa cửa, anh có âm mưu quỷ kế gì cũng không động chạm đến người cô được. Lại bị câu hỏi vừa rồi của anh, nghĩ đến sáng sớm anh giày vò mình như thế nào, cô dùng mọi cách lời ngon tiếng ngọt cầu xin tha thứ cũng không thả cô. Lửa giận trong lòng liền bốc len, tại sao cô lại phải sang phòng bên cạnh ngủ?

“Nửa đêm trèo qua cửa sổ càng không thuận tiện.” Lận Khiêm nhận lấy gối đầu, thuận thế ném về trên giương, lơ đễnh nói. Trong ánh mắt hung ác của Tống Mộ Thanh, thần thái tự nhiên bước chân ung dung đi tới bên giường, còn nhiệt tình vẫy tay với Tống Mộ Thanh: “Ngủ.”

Ngủ cái đầu anh! Tống Mộ Thanh trừng anh, nghe người này nói cái gì đi, thì ra bộ dáng có tiếng không có miếng ban ngày của anh đều là giả vờ, đến buổi tối mới lộ ra bộ mặt thật.

Lận Khiêm đợi trong chốc lát, thấy cô chẳng những không tới lại có ý chuẩn bị rời đi, bất đắc dĩ thờ dài, bước tới trước khi cô thét lên muốn chạy trốn, liền một phen ôm lấy cô. Sau khi Tống Mộ Thanh tỉnh hồn lại đã thấy bị quấn ở trong chăn, còn bị một cánh tay anh đè ép.

Cô từ chối một lát, Lận Khiêm híp mắt, ôm cô chặt hơn, mặt dán lên trước ngực cô. Ngước mắt nhìn anh có vẻ hơi mệt mỏi, nghe tiếng tim đập bịch bịch của anh, cô dần dần an tĩnh lại, không nhuc nhích cuộc tròn trong ngực anh, chỉ sợ ầm ĩ anh.

Nghe người ta nói quân nhân trong công việc không thể nói lộ ra bên ngoài, người càng thân càng không thể tùy ý đàm luận một số vấn đề trong doanh trại. Nếu không tốt sẽ bị mang ra toàn án quân sự, cho nên khi hai người nói chuyện cô tận lực tránh những đề tài này.

Trước khi biết Lận Khiêm, Tống Mộ Thanh chưa từng có tiếp xúc với sinh hoạt cùng quân nhân, cô không rõ ràng lắm công tác cụ thể của anh là cái gì, thậm chí đối với chức trách của anh cũng chỉ là một khái niệm mơ hồ, nhưng cô biết anh cực khổ, thậm chỉ khi thi hành nhiệm vụ sẽ gặp nguy hiểm. Nếu như sau này cô nhất định phải ở cùng anh, như vậy khẳng định cô phải chịu đựng thời gian dài ở hai nơi với anh, thậm chí có một ngày mất đi anh, một mình sinh hoạt trong nguy hiểm.

Sau khi đi cùng anh, cô ở trên diễn đàn quân tẩu vơ vét được một ít kinh nghiệm của người khác, trong đó có việc nhớ nhung chồng, khổ sở một mình một người chèo chống cả nhà, cũng có việc hối hận hàng năm không thấy người nhà, nhưng hơn nữa là ở sau lưng yên lặng ủng hộ.

Từ khi Tống Mộ Thanh hiểu chuyện tới nay, đối với khía cạnh “người vợ” chỉ có biết tới mẹ cô Tô Thanh, là mềm yếu và thuận theo. Mắt thấy Tô Thanh thất bại cùng uất ức, cô nói cho mình tuyệt đối không thể giống như bà, biến mình ở thành người phụ thuộc vào chồng. Nhưng người bên cạnh cô muốn đàn ông ác độc cường hãn như Triệu Nghị, hay là muốn giống như Tam Tử và Trần Mặc Mặc cần cô vội vàng tới bảo vệ bạn bè, không có người nào có thể nói cho cô biết, làm như thế nào trở thành một người vợ độc lập tự chủ nhưng cũng vợ chồng hòa hợp. Nhưng ở trong đôi lời tự thuật của diễn đàn quân tẩu kia, cô mơ hồ biết mình nên làm như thế nào.

Tống Mộ Thanh đang mất hồn, không phát hiện ra một cánh tay tiến vào trong vạt áo cô.

Cô không có quần áo ngủ, Lận Khiêm lấy ra một chiếc áo sơ mi để ở chỗ này trước kia cho cô mặc thành áo ngủ. Vạt áo rộng rãi không có trói buộc, lúc này càng cho anh dễ dàng hơn. Khi cô tỉnh ngộ, trận địa trên ngực đã thất thủ, anh áp chế tay chân cô, khống chế toàn cục.

“Thanh mai trúc mã… Hả?” Hơi thở ấm áp đứt quãng thổi lướt bên tai cô.

Âm cuối được nâng cao căng dây cung căng thẳng trong lòng cô, phát ra một tiếng “vụt”. Tống Mộ Thanh run lên, thì ra là anh đều biết, chẳng qua là án binh bất động, chờ cô buông xuống phòng bị rồi mới chậm rãi trừng trị cô.

“Thật ra thì…” Cô khó nhịn quay đầu, anh đuổi theo.

“Coi như rời khỏi anh, cũng sẽ không rời khỏi cậu ta… Phải không hả?”

Anh cố ý kéo dài ngữ điệu, không nhanh không chậm nói. Tay trái ấn ở phía sau, ngón tay thô ráp lại êm ái chậm rãi vòng quanh eo cô, nặng nề thở bên tai cô. Âm thanh như đao phủ chậm rãi, cố ý muốn cho phạm nhân chết chậm một chút, khó chịu một chút.

Tống Mộ Thanh sốt ruột lắc đầu, một tay đẩy lấy hai tay đặt ở trước ngực, nhưng không có chút tác dụng gì.

“Cậu ta là tay chân, còn anh là quần áo?”

Bàn tay từ sau eo dần dần dời xuống bộ phận nhạy cảm, cảm thấy Tống Mộ Thanh trong lòng anh run lên, Lận Khiêm vui vẻ cười ra tiếng.

Mắt thấy Lận Khiêm lập tức dẫn quân xuôi nam, xông phá cửa thành, Tống Mộ Thanh gấp đến độ sắp khóc, ở trong lòng liên tục mắng chửi Tam Tử. Nghĩ cô xông pha bao nhiêu năm, đột nhiên bị người nắm được chỗ yếu, uy hiếp cô đi dọc, có thể can tâm sao?

Giật giật đôi chân bị anh đè ép, tận lực dùng âm thanh mềm mại, giống như tiểu nữ nhi thẹn thùng e lệ, nói: “Em sai rồi, về sau không nói như vậy nữa không được sao? Coi như anh là quần áo, đó cũng là món đồ cả đời người ta cũng không thể vứt bỏ được.”

Lận Khiêm thoáng run một cái, cô nhân cơ hội giải phóng chân bị anh áp chế. Run run rẩy rẩy đem lòng bàn chân dán lên bắp chân của anh, chậm rãi, khều khều, trêu chọc muốn dời lên trên. Động tác không dám quá, chỉ sợ sơ ý một chút liền nhóm lửa*****.

“Cái tên kia hậm mộ cùng ghen tỵ, cố ý khích bác chúng ta, anh đừng để lời nói của cậu ta ở trong lòng.” Cô ngắt eo một cái, cọ xát anh: “Người ta, còn khó chịu hơn…”

Nói xong chính mình rùng mình một cái, len lén dò xét vẻ mặt của Lận Khiêm, thấy anh hiển nhiên đã bị xúc động bởi câu nói sau cùng của mình, lúc này mới khẽ thở dài một hơi.

“Ngủ!” Chân anh vừa dùng lực, lần nữa đè ép cô, lực lớn đem chăn phủ lên, buồn buồn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.