Nghiêm Trình lái xe đưa Hàn Uyển Đình đến nơi diễn ra bữa tiệc. Mọi người cũng dần có mặt đông đủ và yên vị ở chỗ ngồi đã được sắp xếp từ trước.
Nghiêm Trình xuống xe, cùng cô tiến vào bên trong. Đây là lần đầu tiên Nghiêm Trình công khai tay trong tay với một người con gái nên khiến cho khách mời ở đây một phen bất ngờ về sự xuất hiện của Hàn Uyển Đình.
Anh đưa cô đi vào khu vực bên trong, nơi có Khải Minh đang đứng. Nhìn thấy hai người bước vào, Khải Minh liền lên tiếng.
“Giám đốc Hàn hôm nay thật xinh đẹp.”
Hàn Uyển Đình mỉm cười, cũng không quên hỏi ngược lại Khải Minh.
“Thế bình thường tôi không đẹp?”
“Giám đốc Hàn thật biết đùa, cô lúc nào cũng xinh đẹp.”
“Cảm ơn Tổng giám đốc Khải đã khen.”
Nghiêm Trình nghiêng đầu về phía cô, hỏi nhỏ.
“Em dùng gì, anh đi lấy cho em.”
“Em đi với anh nhé.”
“Được.”
Khải Minh nhìn một màn thân mật của hai người liền xị mặt, khó chịu lên tiếng.
“Hai người có thôi đi không hả? Ông đây còn độc thân đó, đừng có suốt ngày phát cơm lung tung. Ông đây không có nhu cầu.”
“Vậy tổng giám đốc Khải cũng mau mau có người yêu để không phải cảm thấy khó chịu mỗi khi chúng tôi thể hiện tình cảm nhé.” Hàn Uyển Đình cất lời.
Cả hai rời khỏi trước khi Khải Minh có thể phản bác lại lời nói của cô. Nghiêm Trình đưa cô đến quầy nước để cô chọn cho mình. Hàn Uyển Đình cũng không chần chừ lâu mà chọn luôn cho mình một ly nước ép.
“Bên đây có đồ ăn nhẹ, anh lấy cho em nhé.”
“Anh dùng gì?”
“Em chọn cho mình đi, không cần lấy cho anh đâu.”
“Anh cũng ăn một xíu đi, không lát nữa uống rượu lại xót ruột.”
“Lo cho anh à?”
“Nói thừa.”
“Được rồi, ý bạn gái là ý trời, anh không dám cãi.”
“Ngoan, em lấy đồ ăn cho anh.”
“Được.”
Sau khi Hàn Uyển Đình lấy thức ăn xong, Nghiêm Trình đưa cô vào phòng chờ của anh để cô dùng.
Tất cả hành động của Nghiêm Trình dành cho Hàn Uyển Đình đều lọt vào mắt của Tuệ Nghi, cô ta đứng một góc chăm chú nhìn hành động của hai người, trong lòng nổi lên sự đố kị và ghen ghét đối với Hàn Uyển Đình.
Mọi người đã có mặt đầy đủ, buổi lễ cũng được tiến hành. Nghiêm Trình dõng dạc tiến về phía sân khấu phát biểu.
“Kính thưa quý vị quan khách, cảm ơn quý vị đã bớt chút thời gian quý báu của mình để tham gia đêm gala kỉ niệm thành lập của tập đoàn JACCS.”
“Tôi là Nghiêm Trình – chủ tịch tập đoàn JACCS, tôi xin tuyên bố khai mạc buổi tiệc tối ngày hôm nay, hy vọng mọi người sẽ hết mình với JACCS đêm nay. Xin cảm ơn.”
Một tràng pháo tay vang lên, mọi người ai cũng háo hức bởi đây chính là cơ hội để mọi người có thể tìm kiếm cơ hội kinh doanh cho bản thân mình.
Nghiêm Trình phát biểu xong, anh nhanh chóng rời khỏi sân khấu, tiến về phía về phía Hàn Uyển Đình.
“Giám đốc Hàn thấy sao?”
“Thật hoành tráng.”
Nghiêm Trình cùng Hàn Uyển Đình cùng nhau tiếp các vị khách mời của mình. Đi được một lúc, anh thấy cô cỏ vẻ mệt nên để cô ngồi lại với Mặc Chi, còn mình thì tiếp tục công việc.
Trước mặt anh là vị chủ tịch của tập đoàn tài chính AM, cũng chính là bố của Tuệ Nghi, mối quan hệ giữa ông và nhà họ Nghiêm xưa nay đều rất tốt, cũng là chỗ làm ăn lâu năm có thể nói là từ đời của ba của anh.
Tuệ Nghi đứng bên cạnh ba mình, thấy anh đang đi đến liền mỉm cười. Ông Trần biết con gái mình có ý với Nghiêm Trình nên hết lần này đến lần khác đều gán ghép với anh nhưng đều bị anh từ chối khéo.
“Trần tổng, cảm ơn bác đã có mặt ngày hôm nay.”
“Con không cần phải khách sáo, mối quan hệ giữa hai nhà xưa nay rất tốt, có thể nhìn thấy con thành đạt như ngày hôm nay, bác sao có thể không đến chúc mừng con chứ.”. Truyện Thám Hiểm
“Cảm ơn bác.”
“Vẫn lẻ bóng sao? Con cũng sắp 30 rồi, cũng nên có bạn gái cho mẹ con yên tâm.”
“Dạ vâng ạ.”
Ông Trần thấy anh không không lảng tránh như mọi khi, tưởng anh đã nghĩ thông suốt về mối quan hệ với con gái mình liền cân nhắc lên tiếng.
“Con với Tuệ Nghi có thể đến với nhau. Dù sao hai nhà chúng ta trước nay vẫn luôn mong muốn hai đứa có thể về chung một nhà.”
“Dạ, cháu hiểu ý bác nhưng cháu xin lỗi, cháu đã có bạn gái rồi ạ.”
Anh là vậy, mỗi khi nhắc đến cô đều dùng mang đầy vẻ nhẹ nhàng cưng chiều dành cho cô.
Tuệ Nghi nghe anh nói liền bấu chặt tay, cô chưa bao giờ thấy sự dịu dàng, ấm áp trong lời nói của mình khi nói về một người con gái như vậy.
“Ba với anh Nghiêm ở lại nói chuyện nhé, con xin phép đi dạo một chút.”
“Ừ, con đi đi.”
Tuệ Nghi rời khỏi, cô đưa mắt nhìn một lượt xung quanh như đang tìm kiếm gì đó. Một lát sau, cô ta đi về phía Hàn Uyển Đình đang đứng.
“Chào cô.”
Hàn Uyển Đình nghe tiếng cũng quay đầu lại, chỉ mỉm cười rồi gật đầu xem như đáp lại lời chào của Tuệ Nghi.
“Cô là người yêu của Nghiêm Trình?”
Nghe giọng điệu này, Hàn Uyển Đình cũng nhận ra ý đồ của cô ta, dù cô không biết cô gái trước mặt kia với anh có mối quan hệ gì nhưng cô biết chắc cô gái này thích anh.
“Phải, là tôi. Xin hỏi cô có ý kiến vì với chúng tôi?”
“Người tôi có ý kiến chính là cô, Hàn Uyển Đình.”