Hàn Uyển Đình cũng không quá ngạc nhiên khi cô ta biết tên mình, bởi một khi cô ta đã xuất hiện trước mặt cô hẳn là trước đó đã điều tra về cô không ít.
“Ý của cô là...” Hàn Uyển Đình điềm tĩnh hỏi lại.
“Cô không xứng với anh ấy.” Tuệ Nghi nhấn mạnh từng chữ một.
“Vây cô xứng? Cô xứng thì sao anh ấy lại chọn tôi?”
“Cô...”
“Cho tôi hỏi cô lấy quyền gì để ở đây lên tiếng chất vấn tôi về việc tôi xứng hay không xứng với anh ấy? Là người yêu, là vợ hay chỉ là một kẻ yêu đương phương nhưng không được đáp lại? Đừng tự cho mình cái quyền phán xét người khác. Tôi xứng hay không chưa đến lượt cô lên tiếng.”
Hàn Uyển Đình cực kỳ điềm tĩnh đáp trả, cùng là phụ nữ, Hàn Uyển Đình không muốn làm tổn thương Tuệ Nghi nhưng với thái độ ngang ngược kia, cô không hề có ý định để Tuệ Nghi bắt nạt mình. Tuệ Nghi đã bị mấy lời này của Hàn Uyển Đình mà mất bình tĩnh.
Hôm nay là lễ kỉ niệm của JACCS, Hàn Uyển Đình không muốn ồn ào nên cô liền cầm lấy túi xách rời khỏi nhưng Tuệ Nghi nào chịu buông tha cho cô.
“Cô đứng lại đó. Tôi chưa nói hết.”
Hàn Uyển Đình dừng chân nhưng không hề có ý định trả lời cô ta.
“Chia tay anh ấy đi, cô không xứng với anh ấy, cô chỉ cản con đường phát triển của anh ấy mà thôi. Một kẻ tập đoàn của gia đình mình còn không giữ được thì có tác dụng gì cho sự nghiệp của anh ấy.”
“Cô vẫn luôn ra điều kiện với người khác như thế này sao? Từ bao giờ mà tình yêu lại lấy những thứ này ra cân đo đong đếm? Rất tiếc, những gì thuộc về tôi thì tại sao tôi phải nhường?”
“Cô...”
“Còn nữa, nếu cô tự tin mình có thể làm cho anh ấy yêu cô thì cần gì ở đây đôi co với tôi?”
Tuệ Nghi thật sự đã bị những lời nói kia của Hàn Uyển Đình làm cho tức giận, cô ta đưa tay hất ly rượu trên bàn về phía Hàn Uyển Đình. Mảnh ly vỡ ra đâm vào tay cô, bàn tay trắng nõn của Hàn Uyển Đình hiện rõ vết sướt do mảnh thủy tinh kia để lại.
Mọi người xung quanh vì hành động của Tuệ Nghi mà một phen nháo nhào, bàn tán xôn xao. Nghiêm Trình từ bên kia nhìn thấy đám đông đang ồn ào liền nhanh chân chạy đến.
“Uyển Đình, tay em làn sao bị như thế kia?” Nghiêm Trình nhìn thấy vết thương trên tay cô liền lo lắng hỏi.
“Em không sao.”
“Ai làm?”
Nghiêm Trình cất tiếng hỏi, câu nói này không chỉ dành cho Hàn Uyển Đình mà dường như anh đang hỏi tất cả những người có mặt tại đó. Giọng anh lúc này cực kỳ lạnh lùng khiến cho mọi người đều khiếp sợ, tất cả đều né sang một bên, không muốn mang phiền toái vào người.
Tuệ Nghi nhìn thấy anh liền dè dặt lên tiếng.
“Nghiêm Trình.”
Nghiêm Trình nhìn thấy sự xuất hiện của cô ta ở đây cũng đôi ba phần hiểu ra, anh khó chịu nhìn về phía Tuệ Nghi, gằn giọng hỏi.
“Là cô làm?”
“Em... em...”
“Tuệ Nghi, nếu cô còn có những hành động thiếu suy nghĩ với bạn gái của tôi thì đừng trách Nghiêm Trình này không nể tình mối quan hệ bấy lâu nay của hai nhà. Cô nhớ lấy.”
Nghiêm Trình quay sang Hàn Uyển Đình, giọng điệu lúc nãy đã biến mất, thay vào đó là một giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng, ôn nhu dành cho cô.
“Anh đưa em đi xử lý vết thương.”
“Dạ.”
Nghiêm Trình đưa cô vào phòng nghỉ của mình, anh lấy hộp y tế để xử lý vết thương cho cô.
“Đau, anh nhẹ chút.”
“Anh xin lỗi.”
“Sao lại xin lỗi?”
“Là anh bảo vệ em không tốt, để em chịu ấm ức là lỗi của anh.”
“Em không sao mà, chỉ là một vết thương nhỏ thôi. Còn những lời nói của cô ta, em không để ý đến, anh yên tâm”
“Cảm ơn em.”
“Nhưng chỉ một lần này thôi, nếu có lần sau em sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Được.”
Nghiêm Trình chăm chú xử lý vết thương cho cô. Vết thương không sâu nhưng dưới làn da trắng sáng của cô càng nhìn càng nhức mắt. Nghiêm Trình chậm rãi thoa thuốc cho cô như thể sợ sẽ làm đau cô.
“Xong rồi.”
“Cảm ơn anh.”
“Chỉ cảm ơn suông như vậy thôi sao?”
Hàn Uyển Đình đã quá quen với lời này của anh, cô liền đặt lên má anh một nụ hôn để cảm ơn anh đã giúp mình xử lý vết thương.
“Rồi ạ.”
“Anh đưa em trở về nhé?”
“Còn bữa tiệc thì sao ạ? Anh không thể vắng mặt được.”
“Nhiệm vụ của anh đã xong rồi, còn lại đã có Khải Minh lo, giờ anh bận rồi.”
“Anh bận chuyện gì?”
“Bận chăm bạn gái.”
“...”
Hàn Uyển Đình nhìn về chiếc túi sách rồi lại nhìn Nghiêm Trình.
“Phiền Nghiêm tổng cầm túi xách giúp em nhé?”
“Uyển Đình?”
“Dạ?”
“Đến nhà anh ở đi, anh chăm sóc cho em.”
“Anh đừng dung túng em như thế mà.”
“Nhé?”
Hàn Uyển Đình thoáng suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý với anh. Nghiêm Trình nói gì đó với Khải Minh một lúc rồi đưa cô về nhà. Cô ngồi trên xe nhìn ngắm đường về nhà. Được một lúc, cô nhận ra hình như đây không phải đường về nhà họ Nghiêm.
“Anh đưa em đi đâu vậy?”
“Về nhà.”
“Nhưng đây đâu phải đường về nhà họ Nghiêm.”
“Ai nói chúng ta sẽ về nhà họ Nghiêm.”
“Hửm?”
“Về nhà anh.”
Hàn Uyển Đình nhất thời không thể theo kịp ý tứ trong lời nói của anh, liền thôi không đáp lại, chỉ im lặng ngắm nhìn đường phố. Lái xe được một lúc cũng về đến căn biệt thự riêng của anh. Nghiêm Trình đậu xe, mở cửa cho cô bước ra.
“Đây là nhà riêng của anh, kể từ giờ phút này cũng sẽ là của em. Sau này, chúng ta sẽ sống ở đây.”