Không ngoài dự liệu, giữa trưa hôm sau Nhan Tiêu mới tỉnh, cả người như bị xe cán, eo mỏi đau lưng, trong đầu nghĩ bình thường tập luyện cường độ cao cũng không đau như vậy, không biết tại sao người vận động là anh mà người mệt như chó thì lại là mình.
Bởi vì dậy muộn nên Nhan Tiêu nói dứt khoát muốn xuống lầu ăn cơm, Hoắc Trạch Tích mặc quần áo tử tế đi ra, nói chờ lát nữa qua nhà ba mẹ anh rồi cùng nhau đi ăn cơm.
Mặc dù mỗi lần nhìn thấy ba mẹ anh cô đều khủng hoảng nhưng vẫn không từ chối, trả lời một tiếng.
Chẳng qua vì tối qua mệt quá nên bây giờ ra ngoài không có chút hưng phấn nào.
Rửa mặt xong, Nhan Tiêu đem mấy bộ quần áo của mình dọn tới tủ quần áo của Hoắc Trạch Tích, trong đó có mấy bộ lolita, còn có bộ đồ thủy thủ, bình thường không hay mặc, chỉ dùng khi ra ngoài chụp hình nhưng bác sĩ Hoắc có vẻ rất hứng thú, nhìn thêm mấy lần, lại đột nhiên nghĩ tới cái gì nên quay đầu hỏi cô: “Sao em lại thích đóng vai nhân vật?”
Bình thường đều dùng từ “cosplay” để gọi, bây giờ đột nhiên dùng từ “đóng vai nhân vật” nghe sao có chút bất lương, Nhan Tiêu không biết giải thích thế nào, suy nghĩ hồi lâu: “Bởi vì mấy nhân vật đó là giả tưởng, thử nghiệm đóng vai có vẻ thú vị.”
“Vậy lúc khiêu vũ tại sao phải mặc cái này?” Nói xong chỉ cái váy thủy thủ.
Thật ra thì cái vấn đề này Nhan Tiêu cũng không biết, thấy mọi người đều mặc nên mình cũng mặc, không suy nghĩ nhiều.
Cô hàm hồ trả lời: “Nhìn đẹp.”
“Bởi vì đàn ông thích xem?” Giọng anh khi hỏi không lên xuống gì cả, vốn là câu hỏi nhưng lại nghe như đang uốn nắn dạy bảo cô.
Nhan Tiêu còn chưa phản ứng kịp, lại bắt đầu tức giận, thả quần áo xuống hỏi anh: “Anh nói như vậy là ý gì? Ý anh là em mặc quần áo như vậy là để cho đàn ông nhìn à?”
Đấy vốn là vấn đề Hoắc Trạch Tích nghi ngờ trước giờ, nhưng là thứ Nhan Tiêu thích nên chưa từng can thiệp, nhưng cũng không phải là không để ý, lần này khơi mào nên dứt khoát nói thẳng:
“Em không biết mấy người đó thấy gì, nói như thế nào à?”
“Em không quan tâm họ nghĩ như thế nào, em thích là được!”
“Nhưng mà anh không thích.”
Nhan Tiêu nói không ra lời, nhìn anh, “Tại sao anh không thích?”
“Anh tin không có bất kỳ người đàn ông nào hy vọng bạn gái mình bị người đàn ông khác công khai chỉ trỏ.” Hoắc Trạch Tích vừa nói vừa nhíu mi.
Bình thường quả thật trên mạng có nhiều bình luận không đứng đắn, nhưng Nhan Tiêu không muốn giải thích, tự cô cảm thấy không có gì, nhưng không ngờ Hoắc Trạch Tích lại để ý.
Cô tận lực muốn cho anh hiểu, nói: “Giống như anh cũng có rất nhiều fan nữ, có người kêu anh là “chồng”, nói là bạn gái của anh, cái này cũng như vậy mà. Anh có hiểu không?”
Nghe cô nói như vậy, Hoắc Trạch Tích không nhịn được: “Có giống nhau sao?”
“Làm sao không giống nhau?”
“Nam và nữ có phương thức suy nghĩ khác nhau, bọn họ nhìn chân em, kêu em là vợ, không lẽ em không hiểu?”
Tâm tình anh có vẻ không tốt lắm, vừa nói vừa khống chế.
Lời nói đem Nhan Tiêu vào trạng thái xấu hổ, cô không biết nói gì cho đúng, muốn bảo vệ thứ mình yêu thích, lại thẹn quá hóa giận: “Vậy ý anh là bọn họ muốn lên giường với em? Vậy sao anh biết được người kêu anh là “chồng” có muốn lên giường với anh không? Anh dựa vào cái gì mà nói không giống nhau?”
Hoắc Trạch Tích thở dài nhìn chỗ khác, ánh mắt lại chuyển về, con ngươi đen nhánh, “Không biết có phải như vậy hay không, đối với anh không có chút ảnh hưởng, bởi vì anh là đàn ông, em hiểu không?”
Nghe anh nói xong, Nhan Tiêu vứt quần áo và móc treo đồ qua một bên, giọng cao lên: “Cho nên anh thấy là đàn ông thì không ảnh hưởng, có lên giường hay không cũng không quan tâm đúng không? Tư tưởng anh sai lệch! Anh kì thị giới tính!”
Nhan Tiêu quá kích động, Hoắc Trạch Tích dần cụp mắt, bình tĩnh nhìn cô: “Giống như việc xâm phạm tình dục, người yếu thế là nữ, điều này không thể chối, hơn nữa lời của anh không liên quan gì tới kì thị giới tính.”
Anh nói xong thì dừng một chút, lại tiếp tục: “Nếu như em muốn nhấn mạnh nữ quyền thì trước tiên nên làm rõ người không tôn trọng em là những người nghị luận về tướng mạo vóc dáng của em ngoài kia, hay là anh.”
Anh duy trì trấn tĩnh, chuyên chú nhìn cô.
Nhan Tiêu cảm thấy anh tỉnh táo nói chuyện, không có cách nào phản bác, chỉ có thể giận dữ: “Tại sao anh lại quan trọng hóa những câu đùa giỡn như vậy?”
Hoắc Trạch Tích nói: “Đùa giỡn? Anh không cảm thấy buồn cười chút nào.”
Không đáp trả được, Nhan Tiêu cúi đầu gảy móng tay, mặc dù biết anh nói không sai nhưng cô vẫn cảm thấy không nghiêm trọng tới vậy, nghĩ tại anh là người theo chủ nghĩa nam tử nên làm quá.
Bởi vì chuyện này nên hai người đều không vui, lúc lên xe cô không nói chuyện, Hoắc Trạch Tích cũng không mở miệng, mỗi người mang tâm sự riêng suốt cả quãng đường.
Đến nhà ba mẹ anh, Nhan Tiêu thoáng buông lỏng tâm tình, thấy mẹ Hoắc mặt mày vui vẻ, tiến lên ôm một cái.
“A Tiêu sao càng ngày càng đẹp ra?” Mẹ Hoắc kéo Nhan Tiêu nhìn kỹ, lại sờ sờ mặt cô.
Hoắc Bình Quả ở một bên cắn hạt hướng dương, nói một câu “Tình nồng ý đậm.”
Nhan Tiêu nghe thấy thì nổi cả da gà, cố ý nhìn Hoắc Trạch Tích, anh giống như không nghe thấy, đang hỏi Hoắc Bình Quả Gia Gia đâu rồi.
“Gia Gia ở trên lầu, không biết đang làm gì nữa.” Hoắc Bình Quả tiếp tục cắn hạt hướng dương xem phim Hàn.
Hoắc Trạch Tích nhìn lên lầu, “Sao em không trông con?”
“Tự nó chơi ở trên lầu, chơi mệt thì ngủ, ngoan lắm.” Dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Bên này Nhan Tiêu im lặng nghe hai người nói chuyện, trong đầu nghĩ lâu rồi không thấy Gia Gia, vì vậy mở miệng: “Vậy chị đi lên xem thử.”
Nói xong cô đi lên lầu, nghe căn phòng nào đó có tiếng vang, đến gần cánh cửa, cố ý gõ một cái.
Nghe bên trong có tiếng bước chân tạch tạch của con nít, khóe miệng cong lên.
Lúc Gia Gia mở cửa nhìn thấy Nhan Tiêu thì sững sốt, cao hứng tiến lên ôm chặt chân cô: “Dì Nhan Tiêu.”
Tốc độ lớn của trẻ con nhanh kinh người, Nhan Tiêu phát hiện đứa nhỏ lại cao thêm một chút, sờ đầu nó: “Gia Gia còn nhớ dì Nhan Tiêu, dì vui lắm nha.”
“Con dĩ nhiên là nhớ dì Nhan Tiêu rồi... Vậy dì chơi đua xe cùng con có được không?” Gia Gia vừa nói vừa kéo tay Nhan Tiêu vào trong phòng.
Ngồi trên ghế, Gia Gia đưa cái hộp điều khiển từ xa cho cô, “Dì là xe việt dã màu xanh lá cây, con là xe thể thao màu đỏ.”
Nhan Tiêu không có lý do cự tuyệt, nhận lấy xe nhỏ, trong đầu nghĩ xe việt dã và xe thể thao thì có gì so tài, không phải hai xe đều cùng trọng lượng à?
Nhan Tiêu cầm xe việt dã xanh lá đặt ở vạch xuất phát, sau khi Gia Gia hô một tiếng thì hai xe cùng chạy, Nhan Tiêu cầm điều khiển không thành thạo, kỹ thuật rất kém cỏi, một lúc là đụng vào lan can, kết quả dĩ nhiên Gia Gia thắng.
Màn thứ hai Gia Gia nói để cho cô đi trước năm giây mình mới xuất phát, Nhan Tiêu hơi kinh ngạc, nhỏ như vậy mà đã rất phong độ rồi?
“Ai dạy con như vậy?” Nhan Tiêu hỏi.
“Mẹ dạy, bởi vì lúc trước con chơi với mẹ lúc nào mẹ cũng thua, mẹ nói cho con biết phải ưu tiên phái nữ.”
Nhan Tiêu: “...”
Hoắc Bình Quả làm mẹ rồi mà vẫn bắt con trai nhường mình!
Có thể tưởng tượng được chồng và con trai em ấy bực bội cỡ nào...
Chơi mấy lần Nhan Tiêu mới để ý có một bóng người thật cao đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn qua là Hoắc Trạch Tích, cũng không biết anh đứng đó bao lâu rồi.
Ánh mắt giao nhau, Nhan Tiêu chợt nhớ hai người vẫn còn đang chiến tranh lạnh, lại cúi đầu tránh tầm mắt.
Gia Gia kích động đứng lên, ngay cả xe cũng không chơi nữa, nhào qua ôm cậu.
Hoắc Trạch Tích đón lấy nó, ung dung ôm lên đặt bên cánh tay, cười nhìn nó: “Chơi vui không?”
“Dạ vui.”
Một cánh tay khác sờ soạng vào tóc Gia Gia, “Sao ướt vậy?”
“Mồ hôi.”
“Ai mặc nhiều áo cho con như vậy? Cởi ra đi.”
....
Trong mắt anh đều là nhu hòa, vẫn giống như lúc trước, lúc ôm con nít nhìn rất hấp dẫn. Nhan Tiêu nhớ, anh rất thích trẻ con.
Gia Gia ôm bả vai anh, ủy khuất vặn hỏi: “Sao mấy ngày trước cậu không tới chơi với con?”
Hoắc Trạch Tích vô tình nhìn cô, cô vội vàng nhìn chiếc xe mình đang cầm, anh chậm rãi nói: “Bởi vì cậu phải ở nhà chiếu cố một người bạn nhỏ khác.”
Trong bụng Nhan Tiêu khẽ động đậy, Gia Gia tò mò truy hỏi: “Là bạn nhỏ của ai vậy cậu?”
Hoắc Trạch Tích im lặng bằng một cái chớp mắt, trả lời: “Của cậu.”
Nhan Tiêu ở một bên yên lặng không nói, mặt đỏ rần, bị lời nói của anh làm rung động.
Không phải anh đang giận sao? Nói những lời này kêu cô phải phản ứng thế nào?
Chỉ có Gia Gia không nghe rõ: “Cậu nuôi con nít lúc nào?”
“Đi, chúng ta xuống lầu ăn kem.” Hoắc Trạch Tích nói sang chuyện khác, ôm Gia Gia xoay ngưởi.
Gia Gia vẫn còn truy hỏi, Nhan Tiêu nhếch mép lên, thấy bóng lưng anh xa dần. Chờ anh biến mất ở cửa cầu thang rồi mới phát hiện... Tại sao mình bị bỏ lại rồi?
Ngọa tào không phải anh tìm mình định làm lành à?
....
Nhan Tiêu cũng đi theo sau, cách Hoắc Trạch Tích hai bước xa, đi sau lưng anh, hơi cúi mặt, do dự không biết có nên bắt chuyện với anh hay không?
Không ngờ đang hạ quyết tâm thì lại bị mẹ Hoắc kéo ra chỗ khác làm bánh ngọt, cô bất đắc dĩ bỏ đi.
Bỏ lỡ một cơ hội tốt Nhan Tiêu không biết làm sao mở miệng nữa, trong đầu nghĩ mình hiểu ý muốn tốt cho mình của anh, nhưng mình cũng đâu có làm gì sai, nhiều lắm là lỡ nặng lời mấy câu, nghĩ vậy nhưng vẫn không có mặt mũi nói ra.
Hai người cả một buổi chiều không nói chuyện, ngay cả mẹ Hoắc và Hoắc Bình Quả cũng nhìn ra có gì đó không đúng, Hoắc Bình Quả không nhịn được kéo cô lên sân thượng hỏi: “Hai người hôm nay làm sao vậy?”
Nhan Tiêu: “Đâu có sao.”
“Có phải anh em ức hiếp chị không?”
“Đâu có, sao em hỏi vậy?”
Hoắc Bình Quả trầm ngâm mấy giây, còn nói: “Nếu có chuyện gì thì em về cùng một phe với chị.”
“Sáng sớm này có cãi nhau mấy câu, không có gì đâu.” Chuyện của hai người cô không muốn kể cho người khác nghe.
Hoắc Bình Quả cũng không hỏi nữa, sau đó cả nhà cùng ra ngoài đi ăn tối, trên bàn cơm mẹ Hoắc nhắc tới chuyện của bà nội, nói bà bị suy tim, cần phải phẫu thuật, xuất viện liền lên núi tịnh dưỡng, sức khỏe đang dần khôi phục.
Hoắc Trạch Tích nghe vậy sững sốt, không biết bà nội ở trong núi, hỏi: “ Bà nội xuất viện lúc nào? Sao không nói cho con biết?”
“Mấy ngày trước, bà nội không thích ở bệnh viện, nói không khí không tốt, mẹ và ba con liền đưa bà lên núi tịnh dưỡng mười ngày nửa tháng.”
Nhan Tiêu chưa từng nghe Hoắc Trạch Tích kể về bà nội nên rất tò mò, cũng không biết có nên hỏi hay không, yên lặng vừa ăn cơm vừa nghe.
Hoắc Trạch Tích lại hỏi: “Núi nào?”
“Núi Cầu, không khí rất tốt.” Mẹ Hoắc trả lời.
Anh khẽ gật đầu, gắp một miếng thịt lợn chua ngọt bỏ vào chén của cô, vừa nói chuyện: “Vậy ngày mai con đi thăm bà.”
Nhan Tiêu nhìn chằm chằm miếng thịt sững sờ, hoài nghi có phải vừa rồi anh quen tay nên bỏ vào cho mình hay không, quên mất hai người còn đang chiến tranh lạnh.
Nhưng Nhan Tiêu rất nhanh ngẩng đầu, nhìn anh: “Em đi cùng anh.”