Tối nay mẹ Hoắc bảo Hoắc Trạch Tích và Nhan Tiêu ở lại, Hoắc Trạch Tích không từ chối, nhìn cô, cô cũng gật đầu đáp ứng.
Sau khi ăn xong Nhan Tiêu và Hoắc Bình Quả cùng đi tản bộ, cô nhớ lại chuyện hôm nay, mặc dù đã qua nhưng vẫn không nhịn được mà đi hỏi Hoắc Bình Quả: “Em cảm thấy anh em là dạng người gì?”
“Anh em là người tốt mà.” Hoắc Bình Quả qua loa lấy lệ trả lời.
Nhan Tiêu suy nghĩ, còn nói: “Không phải, thật ra thì chị muốn hỏi có phải có lúc anh em rất gia trưởng không?”
Hoắc Bình Quả nghe ra vấn đề, “Hôm nay chị và anh em bất hòa là vì vấn đề này hả?”
Nhan Tiêu do dự một chút, nói đại khái nguyên nhân, không ngờ Hoắc Bình Quả nghe xong thì rất bình tĩnh: “Anh ấy có lối nghĩ hơi cổ hũ, chắc là do từ nhỏ đã như vậy, có tật xấu là hơi cố chấp với ý kiến của bản thân, nhưng mà bởi vì quan tâm chị nên mới quản nhiều như vậy đó.”
Cô không trả lời, Hoắc Bình Quả còn nói: “Nói là gia trưởng thì cũng không hẳn, chỉ là anh em hơi truyền thống, chuyện nào cũng có nguyên tắc, anh ấy rất quan tâm chị, huống chi chị còn là bạn gái của ảnh mà, loại chuyện này mà lấy ánh mắt của đàn ông xem xét thì sẽ nghĩ bạn gái mình bị xâm phạm, tóm lại đàn ông muốn chiếm lấy làm của riêng rất đáng sợ...”
Yên lặng nghe cô ấy nói, Nhan Tiêu bước chậm lại.
Khi về đến nhà nhìn thấy Hoắc Trạch Tích ôm Gia Gia đứng trong vườn hoa xem bể cá vàng, Nhan Tiêu chỉ mỉm cười im lặng bước tới sau lưng anh.
“Cậu, cậu có thích con cá lớn kia, toàn thân đều màu vàng không?”
“Cậu thích con cá Tiểu Hồng bên cạnh...”
Nghe được đoạn đối thoại của hai người khiến cô mém cười ra tiếng.
“Cá Tiểu Hồng là cá gì vậy?” Nhan Tiêu đột nhiên mở miệng.
Hoắc Trạch Tích xoay người, Gia Gia cũng xoay qua: “Dì Nhan Tiêu tới rồi!”
Cô sờ mặt Gia Gia: “Đúng vậy, hai người đứng đây làm gì vậy?”
“Nhìn cá, có thật nhiều cá, con thích nhất con cá rô đen kia.” Gia Gia vừa nói vừa kích động chỉ chỉ.
Nhan Tiêu học theo người bạn nhỏ ngây thơ hỏi: “Tại sao vậy?”
“Bởi vì nó rất lớn, thịt rất nhiều, ăn chắc ngon lắm.”
“.....”
Câu trả lời này thật không ngờ tới, Nhan Tiêu nghi ngờ nhìn Hoắc Trạch Tích, anh hiểu ánh mắt của cô, lên tiếng chối: “Không phải anh nói.”
Nhan Tiêu không tin, cố ý lớn tiếng: “Hoắc Bình Quả mau đến đây xem anh em dạy con em nè, quá hung tàn!”
...
Đây là lần đầu tiên ở lại nhà ba mẹ anh, cô rất thong thả, như ở nhà mình, trong đầu nghĩ mình gặp nhà trai thân thiện như vậy thật là may mắn.
Mẹ Hoắc đi chuẩn bị phòng, mặc dù biết hai người họ ở chung nhưng vẫn không biết rõ lắm nên hỏi ý kiến Nhan Tiêu có muốn ngủ một mình một phòng hay không.
Nhan Tiêu không suy nghĩ nhiều lắm, chỉ sợ làm phiền mẹ Hoắc, “Không cần đâu ạ, con ở cùng phòng với Hoắc Trạch Tích là được rồi, không cần dọn dẹp nữa đâu ạ.”
Mẹ Hoắc nghe xong cười đầy ẩn ý, ngược lại Gia Gia ở cạnh bên ồn ào hỏi bà ngoại: “Con có thể ngủ chung với dì Nhan Tiêu được không ạ?”
Nhìn thấy Gia Gia kéo vạt áo mẹ Hoắc khẩn cầu, Nhan Tiêu có hơi bối rối, Hoắc Bình Quả vội ngăn lại, “Tại sao con phải ngủ với dì Nhan Tiêu? Con đã sớm ngủ một mình rồi, chẳng lẽ còn sợ?”
“Bởi vì con thích dì mà, con có thể chia sẻ bí mật nhỏ với dì.” Gia Gia vừa nói vừa kéo tay cô, nói nhỏ bên tai.
Mình có nên từ chối hay không? Nhan Tiêu tiến thoái lưỡng nan.
Bác sĩ Hoắc bên cạnh không yên lặng nữa: “Giường con nhỏ như vậy hai người ngủ sao vừa?”
Gia Gia phản ứng: “Vậy cậu và dì cũng ngủ một cái giường làm sao mà vừa?”
Người bạn nhỏ à...
Nhan Tiêu muốn từ chối nhưng sợ Gia Gia thất vọng nên nhìn Hoắc Trạch Tích tìm kiếm cứu giúp.
Anh đặt sách trong tay xuống, đi tới, “Lục Tư Gia, tối hôm nay con ngủ một mình.”
Cuối cùng bác sĩ Hoắc cũng đóng vai ác...
Gia Gia miệng mếu muốn khóc, Hoắc Bình Quả không yên lòng an ủi: “Gia Gia, chờ sau này con có vợ đi thì không cần ngủ một mình nữa.”
Mọi người nghe thấy thì cười nhưng Gia Gia càng thương tâm: “Vậy con muốn dì Nhan Tiêu làm vợ con.”
Lời vừa nói ra Hoắc Bình Quả vừa muốn mắng vừa buồn cười, Nhan Tiêu thì cười không nổi.
Đồng ngôn vô kỵ.*
*Đồng ngôn vô kỵ: Chỉ những việc trẻ nhỏ nói chuyện, không cần cố kị, kiêng dè do tâm tư còn khờ dại.
Bị cháu mình tuyên thệ chủ quyền, Hoắc Trạch Tích thu lại nụ cười, làm vẻ nghiêm túc: “Tới lúc đó dì Nhan Tiêu đã là vợ của cậu rồi.”
Tựa như sấm sét giữa trời quang, Gia Gia không dám tin nhìn cậu mình, nấc một tiếng òa khóc.
Một lần nữa vào phòng Hoắc Trạch Tích, Nhan Tiêu nhớ lần trước mình vào đây còn đặc biệt lúng túng, lúc đó anh đang thay quần áo, mà bây giờ thì đã có thể quang minh chính đại nhìn rồi.
Nhan Tiêu vừa dùng kem dưỡng ẩm vừa nhìn anh cười ngây ngô suy nghĩ, Hoắc Trạch Tích nhìn thấy dáng vẻ của cô, sững sốt rồi cũng bật cười.
Lau mặt xong, Nhan Tiêu lại tủ quần áo tìm đồ mặc, tròng vào một cái áo sơ mi trắng, vạt áo che kín nửa bắp đùi xong rồi lại nhảy lên giường lục lọi đầu giường.
“Hoắc Hoắc, nhìn anh khi còn bé thật dễ thương quá, lớn lên rồi khác hoàn toàn.” Nhan Tiêu nhìn thấy một tấm hình khi còn bé của anh kẹp vào quyển sách.
Hoắc Trạch Tích bưng ly sữa bò tới, đưa cho cô, “Anh bây giờ thì sao?”
Nhan Tiêu nhận lấy uống một hớp, lại quan sát anh: “Không dễ thương nữa.”
Hoắc Trạch Tích cười không nói lời nào, cô lại bổ sung: “Rõ ràng chỉ mới hai lăm tuổi mà đã tự biến mình thành ông lão cố chấp! Không dễ thương chút nào!”
Hoắc Trạch Tích nghe xong cũng không đáp lại, chỉ hơi hí mắt nhìn cô.
Nhan Tiêu nói xong lại uống sữa, Hoắc Trạch Tích biết cô đang nói bóng nói gió chuyện cãi nhau sáng nay, yên lặng một hồi, hơi cúi đầu nói: “Thái độ hôm nay của anh không tốt lắm.”
Nhan Tiêu không lên tiếng, chậm chạp uống hết ly sữa, anh lại tiếp tục: “Anh sẽ không can thiệp vào việc em yêu thích nữa, nhưng anh hy vọng em có thể tôn trọng ý kiến của anh.”
Dừng mấy giây, Nhan Tiêu chậm rãi giãn khóe miệng, nói ra lời vừa chuẩn bị xong: “Vậy em hứa với anh, sau này lúc em khiêu vũ, quần áo qua đầu gối, không mặc đồng phục.”
Mỗi người lùi một bước, trời cao biển rộng.
Hoắc Trạch Tích tựa vào đầu giường suy nghĩ, ừ một tiếng, cô lại dịch lại gần, ghé vào tai anh nói: “Chỉ cho một mình anh nhìn.”
Anh bật cười, giơ tay nhẹ nhàng xoa tóc cô, Nhan Tiêu thuận thế nằm trong ngực anh, lại nghĩ tới: “Bộ lolita có phải cũng không nên mặc không...”
“Đừng suy nghĩ, anh không có nhiều quy tắc vậy đâu.” Hoắc Trạch Tích khoác tay lên bả vai Nhan Tiêu, nhẹ nhàng vuốt ve.
Ở trong ngực anh cà một cái, Nhan Tiêu lại ngẩng đầu, “Anh muốn thấy em mặc cái gì?”
Chống lại ánh mắt chớp chớp của cô, Hoắc Trạch Tích không biết nói gì, cái câu hỏi này...
Anh tránh nặng tìm nhẹ: “Mặc đồ bình thường là được rồi, sáng sáng một chút.”
“Không phải lúc bình thường, là lúc chỉ có hai chúng ta.” Nhan Tiêu đưa hai ngón tay ra, bắt chước hai cái chân, đi tới đi lui ở ngực anh.
Hoắc Trạch Tích dứt khoát trả lời: “Mặc gì cũng được, không mặc cũng được.”
Không mặc...
Ngón tay cô dừng lại, đánh anh một cái: “Có phải là người nguyên thủy đâu!”
Hoắc Trạch Tích cũng cười, cô ngồi dậy: “Có nhiều đàn ông thích xem hóa trang thành mèo, anh thấy có được không?”
Khác với lúc trước trốn trốn tránh tránh, hôm nay cô có vẻ thấy hứng thú với phương diện này, Hoắc Trạch Tích có chút nghi ngờ nhưng không hỏi, cười trả lời: “Có thể thử một chút.”
“Có phải kêu meo meo, gọi anh là “Chủ nhân” không?” Nhan Tiêu thăm dò.
“....”
Anh không đáp lại, cô hồ nghi: “Anh cảm thấy hơi trẻ con hả?”
“Cái này hơi khó.”
“Sao vậy?”
Anh hí mắt nhìn: “Em muốn chơi S.M hả?”
Nhan Tiêu có nhìn thấy cái này trong manga Nhật Bản rồi, cảm thấy cũng được, bây giờ nghe anh nói vậy thì hơi không thích: “Vậy thì đều là cầm roi đánh phải không?”
Hoắc Trạch Tích không giải thích thêm, ôm Nhan Tiêu nằm xuống, “Ngày mai phải lên đường sớm, mau ngủ đi.”
“Ngủ ngay bây giờ?”
Hoắc Trạch Tích hỏi: “Chứ em còn muốn làm gì?”
“Bác sĩ Hoắc, cái đó... em muốn...” Nhan Tiêu không biết mở miệng thế nào, sợ anh từ chối.
Hoắc Trạch Tích nhìn dáng vẻ của cô, đoán ra gì đó, cười cười “Ừ?”
Vạn phần quấn quít, cuối cùng cũng nói ra nội tâm khát vọng: “Anh... anh kể chuyện cho em nghe đi.”
Nói xong mặt đầy khao khát nhìn anh.
Hoắc Trạch Tích: “...”
“Kể một chuyện thôi, một thôi cũng được!” Nhan Tiêu hoàn toàn không chú ý tới biểu tình hơi gồng của Hoắc Trạch Tích, tiếp tục ôm cánh tay anh uốn tới ẹo lui.
Nhăn nhó nửa ngày chính là muốn nghe kể chuyện?
Vừa rồi quả nhiên đánh giá cao cô rồi...
Thanh âm lãnh đạm: “Kể em nghe chuyện [ba con Nhan Tiêu].”
“Cái gì vậy? Anh mới là heo đó!” Nhan Tiêu không biết sao bác sĩ Hoắc lại kiêu ngạo như vậy. [có câu chuyện ba con heo, anh đổi thành tên cô nên cô mới nói như vậy.]
Bác sĩ Hoắc không ngừng công kích: “Vậy thì [công chúa Bạch Tuyết và bảy Nhan Tiêu].”
Nhan Tiêu phản kích: “Vậy em cũng có thể kể anh nghe [người đẹp và Hoắc Trạch Tích.]”
“Được, em kể đi.”
Nhan Tiêu hắng giọng: “Trước đó có một cô gái đẹp tên là Nhan Tiêu, có con dã thú gọi là Hoắc Trạch Tích...”
Nghe khúc bắt đầu Hoắc Trạch Tích liền bật cười, Nhan Tiêu đánh anh: “Cười cái gì? Hồi nãy anh kêu em là cái gì của anh?”
“Được, em kể tiếp đi.” Hoắc Trạch Tích nhịn cười.
“Anh mau trả lời, hôm nay anh nói với Gia Gia em là cái gì?”
“...Vợ.”
“Còn gì nữa không?”
“Còn cái gì nữa đâu?”
“Anh còn nói em là đứa trẻ!” Nhan Tiêu giận dữ.
Giờ phút này cảm thấy xưng hô này thật ngứa ngáy, anh hỏi: “Sao anh không nhớ?”
“Gia Gia hỏi anh chăm sóc đứa nhỏ nào, anh nói “của anh“.”
Hoắc Trạch Tích thỏa hiệp: “Được rồi...”
“Vậy anh lặp lại lần nữa.” Nhan Tiêu ôm cánh tay anh, một cái chân khác đè lên người anh.”
Hoắc Trạch Tích tắt đèn, “Ngày mai nói sau.”
“Không! Nói ngay bây giờ!” Nhan Tiêu cóc tin ngày mai anh chịu nói.
Anh đẩy chân cô xuống, yên lặng mấy giây đột nhiên né người hôn cô, Nhan Tiêu đầu tiên sững sốt rồi sau đó chủ động đáp lại, răng môi ướt át.
Cho đến khi cô sắp nghẹt thở anh mới thở dốc kêu một tiếng cục cưng, âm thanh hàm hồ không rõ, vùi lấp giữa răng môi hai người.