3,4 người nhân viên nhìn nhau rồi lại nhìn Hạ An.
Độ mảnh khảnh này, độ nhỏ bé này thật sự có thể mang hết bao nhiêu đây đồ sao?
“Ngơ ra làm gì? Tôi nói cô ta cầm thì cô ta cầm”
“Vâng”
Nhân viên rối rít cúi đầu, chạy qua đem một đống đồ đặt trước mặt Hạ An.
Hạ An nhìn bọn chúng rồi lại nhìn Nghiêm Minh Nguyệt, ánh mắt hiện lên e ngại.
“Mau lên đi, tôi còn phải mua giày”
Hối thúc một câu, Nghiêm Minh Nguyệt đã xoay lưng bỏ đi, ngay cả cơ hội phản bác cô cũng không cho Hạ An.
Hạ An chỉ thở dài trong lòng, mang hết đống đồ đặt lên người mình.
Mà nhiều quá khiến cô loay hoay không biết phải làm sao.
Nhân viên thấy cô chật vật cũng qua giúp một tay.
Rất nhanh Hạ An đã bị biến thành cái giá treo đồ, túi giấy xếp cơ hồ còn cao hơn cả đầu cô.
“Nhanh đi, cô chậm chạp quá”
Hạ An bị kêu nhanh chóng chạy theo, mà đi được một lát cô đã cảm thấy không ổn.
Đóng đồ này nặng quá.
“Aizzz trời nắng như vậy, tôi khát rồi cô đi mua nước cho tôi đi”
Hạ An mím môi hạ người muốn đặt đóng đồ xuống.
“Cô làm gì vậy?”
Nghiêm Minh Nguyệt lập tức hỏi.
“Tôi để tạm đồ ở đây mua nước xong liền mang đi tiếp”
Hạ An vội giải thích, muốn mua nước phải lên lầu 2, nếu mang theo đóng đồ này cô sợ bản thân mình trụ không nổi.
“Cô để như vậy bọn chúng bị người ta giẫm vào thì sao, cô đền được sao?”
Khoanh hai tay trước ngược, Minh Nguyệt hách cầm lên phản bác. Cô làm sao có thể tha cho Lưu Hạ An dễ dàng như vậy chứ.
Hạ An nhìn cô không nói gì, sau đó ôm một đống đồ chạy đi mua nước.
Mua được rồi cô liền trở về đưa cho Nghiêm Minh Nguyệt mà cô ấy lại không hài lòng lắm tiếp tục nói.
“Tôi lại muốn ăn bánh ngọt rồi, phiền cô chạy đi một lần nữa a”
Hạ An lại lần nữa chạy đi.
“Tôi muốn ăn kem”
Mấy lần sau đó mỗi cái tôi muốn của Nghiêm đại tiểu thư Hạ An đều bị ép chạy đến mệt bở hơi tay.
Nơi này tuy có điều hòa nhưng trên người cô sớm đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp.
Cô muốn từ chối, cô muốn phản kháng, chẳng qua cô có thể sao?
Anh thương đứa em gái này như vậy, cô làm trái ý biết đâu chọc anh giận, anh sẽ lại đánh cô, lại mắng cô.
“Hmmm... chán chết đi được, đồ cô mua đều không hợp ý tôi”
Ném cây kem vào thùng rác, Nghiêm Minh Nguyệt lại oán trách.
Còn muốn hành hạ Hạ An tiếp nhưng quay lại thấy bộ dạng mồ hôi nhễ nhãi, ướt cả chiếc tay dài cổ cao của Hạ An, Nghiêm Minh Nguyệt liền khó chịu trong người.
Nghiêm Minh Nguyệt cô mặc đồ trước giờ là loại người mặc theo thời tiết, đông dày, hạ mỏng, ai lại như cô ta, chướng mắt chết đi được.
“Cô theo tôi”
Ngông nghêng ra lệnh Nghiêm Minh Nguyệt lại mang theo Hạ An đến khu nghỉ ngơi dành cho khách vip.
“ Đặt đồ xuống đi”
Hạ An nghe được câu này trong lòng nảy ra chút vui mừng, đem tất cả đồ đạt để xuống, vừa dứt khỏi đóng đồ kia tay Hạ An liền run lên cầm cập, thật sự là quá mỏi rồi.
Lục lọi trong đống đồ hiệu Nghiêm Minh Nguyệt lấy ra cái áo thiếu vải ném qua cho Hạ An.
“Cô thay đồ đi, đừng có mặt cái loại quần áo nóng nực đó, ngứa mắt!”
Hạ An vội lắc đầu, ánh mắt hiện lên khó xử. Thân thể của cô có chỗ nào giống người sao? Không che lại người khác sẽ càng khinh rẻ cô hơn.
Họ nhất định sẽ kéo cao khóe môi, khinh thường cô tột độ.
“Tôi thấy không cần đầu, quần áo này rất ổn rồi”
“Cô dám cải tôi, tôi mách anh họ đấy”
Hạ An nghe đến anh có chút sợ nhưng cô vẫn quyết bảo vệ cái áo của mình.
“Thật sự không được”
“Tức chết tôi mà!”
Nghiêm Minh Nguyệt ánh mắt rực lửa xoăn lên tay áo tiến đến chỗ Hạ An.
“Cho cô một cơ hội nữa, cô thay đồ không?”
Hạ An nhanh chóng lắc đầu.
Nghiêm Minh Nguyệt tiến đến cánh tay đặt trên áo của Hạ An muốn kéo ra.
“Tôi thật sự không thể”
Hạ An liền phản kháng, đôi tay nhỏ đặt trên tay Minh Nguyệt đẩy ra, cố gắng bảo vệ bản thân.
Chẳng qua đôi tay mỏi nhừ của cô làm cách nào có thể chiến thắng đôi tay khỏe mạnh của Nghiêm Minh Nguyệt.
Giãy giụa một hồi cô cũng không tránh khỏi số phận.
“Xoẹt”
Tiếng vải rách vang lên, Minh Nguyệt cũng hiểu vì sao Hạ An lại sống chết che đậy như thế.
Chiếc áo bị xé rách, hai cánh tay chứa đầy vết bầm tím, vết xướt do thắt lưng đánh của Hạ An dần dần hiện ra.
Trên chiếc cổ trắng nõn lại có vô số vết cắn, vết ân ái, mơ hồ còn có thể thấy vết cào của móng tay.
Nghiêm Minh Nguyệt nhìn thấy cũng nhíu chặt mày lại, da Hạ An thuộc dạng trắng bạch, lúc này các vết bầm tím càng thấy rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cô ấy bị bạo hành!
Hạ An sợ hãi vội vàng kéo lại chiếc áo đã bị xé rách cố gắng che đậy thân thể của mình.
“Tôi thật sự không thể mà”
Giọng nói cô có chút run run, không cần nhìn cô cũng có thể biết Nghiêm Minh Nguyệt đang nhìn cô với ánh mắt gì.
Chắc chắn là khinh miệt cô rồi.
Chẳng qua Hạ An cũng không có phát hiện trong đôi mắt ngọc của cô gái phía trên đã sớm lóe lên thứ gì đó mà chẳng ai biết được.