Nằm trên giường Nghiêm Minh Nguyệt không ngừng lăn qua lộn lại, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên trầm tư, cái tay trắng nõn đặt trên trán không ngừng suy nghĩ.
Lưu Hạ An? Cô ta rốt cuộc là người thế nào nhỉ?
Trong thì có vẻ yếu đuối, nhu nhược, thiện lương.
Nhưng ai mà biết được nội tâm cô ta như rắn rết thì sao? Cái ánh mắt lúc nãy cũng là do cô ta diễn trò?
Nếu thật như vậy cô nhất định phải khiến cô ta lộ ra bộ mặt thật của mình.
Nghĩ đến đây Minh Nguyệt như tìm ra được chân ái liền bật người ngồi dậy.
Đôi chân trắng nõn xỏ vào đôi dép bông rồi chạy xuống lầu.
Đảo mắt nhìn một vòng cuối cùng cô cũng bắt gặp thân ảnh nhỏ nhắn kia.
“Lưu Hạ An”
Hạ An đang tưới hoa bị kêu cả họ lẫn tên khẽ giật mình, quay lại liền phát hiện ra Nghiêm đại tiểu thư ngang ngược kia.
“Vâng?”
“Theo tôi”
Minh Nguyệt không nói nhiều trực tiếp chạy đến nắm lấy tay Hạ An kéo đi, đồ tưới nước trên tay cô cũng rơi xuống vô tình đè chết mấy cây hoa oải hương xinh đẹp.
Hạ An nhìn nơi tương giao của cả hai trong lòng lại nảy ra lo lắng.
Cô ấy muốn làm gì cô nữa đây?
Một hồi hì hục, Nghiêm Minh Nguyệt đã kéo Hạ An đến chỗ mà cô muốn đến.
Đứng trước thư phòng của Cố Chi Quân cô mạnh bạo mở cửa ra.
“Rầm” Lực đạo quá lớn làm cánh cửa va vào tường tạo ra âm thanh khó nghe. Mà loại âm thanh này khiến cho cái người ngồi bên trong cực kỳ không thích
Cố Chi Quân đang tập trung xử lý công việc đột nhiên bị làm phiền liền bất mãn, ấn đường đã sớm đen xì.
“Nghiêm Minh Nguyệt, lần sau em còn dám như vậy anh chặt tay em”
Lời lẽ đáng sợ nhưng rơi vào tai Nghiêm Minh Nguyệt lại như gió thoảng qua tai, đối với cô ông anh họ này chính là con cọp giấy, trước giờ chỉ dọa có chưa bao giờ dám làm gì cô.
Nhếch lên môi trên cô thông báo một câu.
“Em mang Lưu Hạ An đi mua sắm, đến chiều sẽ về”
Cố Chi Quân lúc này mới bắn ánh mắt sắc lạnh qua Hạ An, thấy cô sợ hãi đứng khép nép một góc anh lại khó chịu trong lòng.
“Không được”
Nghiêm Minh Nguyệt lại bày ra bộ mặt khinh thường.
“Em là đến thông báo chứ không có hỏi ý anh, anh không cho em vẫn mang cô ta đi”
“Em...”
“Rầm” Còn chưa đợi anh nói hết câu, cánh cửa đã bị tàn bạo đóng lại lần nữa.
Trên trán anh rất nhanh đã nhìn thấy gân xanh.
Cái con nhóc này thật muốn kí đầu búng lỗ tai nó a.
Vươn tay bắt lấy điện thoại anh ấn nhanh vài số.
Đầu dây bên kia vừa thông anh liền nói.
“Các cậu âm thầm đi theo đại tiểu thư, bảo vệ nó và cả Hạ An, theo dõi tình hình, cách 10 phút báo lại với tôi một lần”
Anh vừa dứt lời bên kia đã vang lên giọng nói trầm đục của người đàn ông.
“Vâng”
Giao xong lệnh anh lập tức tắt máy, trong lòng cứ cảm thấy lo lắng.
Không phải lo cho an nguy của Nghiêm Minh Nguyệt mà là lo Hạ An có bị cô gây khó dễ gì không.
Cô em họ này của anh từ nhỏ tính tình đã ngang hơn cua, ai bị cô “nhìn trúng” số phận chắc chắn sẽ rất thảm.
Aizzz, mà thôi đi, anh lo làm gì, không phải như vậy có thể mượn tay Minh Nguyệt để khiến Hạ An khổ sở hơn sao. Như vậy càng đúng ý anh.
Chẳng qua, không hiểu sao trong lòng Cố đại tổng tài của chúng ta vẫn cứ nao nao khó chịu.
[...]
“Két”
Chiếc xe ferrari màu hồng phấn dừng trước cửa trung tâm thương mại.
Từ trong xe, Nghiêm Minh Nguyệt bước ra, trên người cô mặt chiếc váy trắng ngọt ngào tinh khiết, ánh mắt không mấy thân thiện vẫn dán trên người Hạ An.
Cái cô gái này nên nói là ngốc hay khờ hay là khác người nhỉ?
Ở Cố gia phải mặc đồ hầu gái tay dài cổ cao thì thôi đi, hiện tại ra ngoài vẫn là loại quần áo đấy.
Bây giờ đang là mùa hè đấy. Cô ta không biết nóng sao?
Minh Nguyệt thật có chút hoài nghi nhân sinh, nhìn lên trời xác nhận lần nữa.
Không sai vẫn rất nắng, rất nóng a.
Cô ta là muốn bị ngộp chết à? Cô nhìn cô ta mà còn cảm thấy nóng nực.
Bất quá khuôn mặt cô ta xinh đẹp làm cho người khác động lòng, nếu không cô không chắc bản thân có chạy đến xé áo cô ta không.
Bị Minh Nguyệt nhìn chằm chằm Hạ An thấy có chút ái ngại khuôn mặt nhanh chóng vạch ra dấu hỏi chấm siêu lớn.
Mà Minh Nguyệt nhìn một hồi cũng chán, quyết định không quan tâm nữa.
“Vào đi”
Ném chìa khóa xe cho bảo vệ, Nghiêm Minh Nguyệt kéo tay Hạ An đi vào.
Nắng nóng như vậy vào được nơi có điều hòa như này chính là chân ái a.
Nhìn qua Hạ An cô bắt đầu chiến dịch lột mặt nạ.
Cả hai đi đến khu bán quần áo, Nghiêm Minh Nguyệt nhìn qua một lượt.
“Cái này, cái này...cái này”
“Cái này nữa”
Cô tùy tiện chọn vài bộ rồi ném qua cho Hạ An cầm.
1, 2, 3, 4, 5.
Thấy lựa đủ rồi cô liền gật gật đầu nói với nhân viên.
“Ngoại trừ mấy bộ này còn lại gói hết cho tôi”
Nhân viên nghe tới còn tưởng mình nghe nhầm, nghệch mặt ra nhìn Nghiêm Minh Nguyệt một hồi.
“Còn không mau đi”
“Dạ, vâng”
Nhân viên nghe lệnh liền làm theo. Không lâu sau đi ra đã là 3, 4 người, mỗi người mang một đống túi giấy to nhỏ.
“Nghiêm tiểu thư, đã gói xong, những thứ này chúng tôi sẽ cho người gửi về Nghiêm gia ạ?”
Nhân viên cung kính hỏi đến, đoán rằng vị thượng đế này sẽ đồng ý với ý kiến của họ. Nhiều đồ như vậy 3, 4 người mang còn không hết, bọn họ chỉ có 2 người sao mà mang về hết được.
Như thế không phải sẽ mệt chết sao?
Chẳng qua lần này họ sai rồi.
Ánh mắt Minh Nguyệt nhìn qua Hạ An, nhẹ giọng.
“Không. Để cho cô gái này cầm hết đi”