“Khốn khiếp!!! Lưu Hạ An con khốn...”
Tàn nhẫn quật chiếc roi đáng sợ lên người cô bên miệng anh lại không ngừng chửi mắng.
Làm cô đau, đau từ thân thể đến tinh thần.
Một hồi chịu đừng cuối cùng cô cũng không nhịn được bật ra tiếng cầu xin nghẹn ngào.
“Đau quá, xin anh... dừng lại”
Mà anh lần này không hiểu vì cái gì lại nghe cô, hành động tàn khốc kia chợt đình chỉ.
Chẳng qua chưa quá vài giây cánh tay to lớn đã di chuyển đến mái tóc đen nhánh của cô, tàn bạo kéo lên, đôi môi mỏng lạnh lẽo khép mở.
“Đau sao? Vậy càng đau đi”
Anh nói được liền làm được.
Như là phát đang phát điên, mỗi đòn roi anh quất lên người cô ngày càng mạnh mẽ.
“Ư... hức”
Từng tiếng kêu đau thương của cô lại bật ra, hòa vào tiếng vuôt vuốt chan chát của đòn roi tựa hồ như bản nhạc tang tâm tột cùng.
Đau đáu như muốn cào nát lòng người, nhưng khổ thân thay cho cô gái, bản nhạc này lại không động đến tâm của tên ác ma kia.
Đánh đến khi chiếc váy hầu gái trên người cô rách tươm, anh mới thật sự dừng lại, ném thắt lưng qua một góc không ai ngó ngàng nhanh chóng thay đổi cách tra tấn khác.
Tiến dần đến chỗ cô nằm, tàn bạo bắt lấy người cô.
Vươn bàn tay gân guốc mạnh mẽ xé tan chiếc váy rách nát.
Thân thể xinh đẹp của thiếu nữ liền hiện ra nhưng trên thân thể xinh đẹp ấy không nơi nào là không nhìn thấy vết thương đỏ thẫm.
Vết cũ chưa phai vết mới đã xuất hiện. Chồng chất lên nhau phá lệ tang thương.
Từng tấc từng tấc đều cho thấy một thân thể không được yêu thương không được nâng niu đây chính là thân thể tàn tạ của cô gái bị căm hận.
Nâng hai chân cô lên không một lời báo trước anh nhanh chóng đem thứ xù xì nhét sâu vào trong cô.
Dù cho cô chưa chuẩn bị, anh vẫn nhẫn tâm chuyển động.
“Đau quá...“. Google tra