Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em

Chương 1: Chương 1: Đây là mệnh của cô




Dưới ánh nắng yếu ớt của buổi chiều tà có cơn gió mùa thu khẽ thổi, nhẹ nhàng và đầy êm ái.

Mỗi cơn gió lướt qua lại kéo theo tiếng xào xạt của hành cây ngã vàng, chiếc lá phong màu cam đỏ dần tạm biệt cành thả mình vào làn gió mềm mại.

Lả lướt như cánh bướm rồi khẽ khàng đáp lên khung cửa sổ của căn nhà gỗ nhỏ bé, im lặng và yên ả, lại như dẫn dắt ánh nhìn của ai đó.

Thông qua khe cửa sổ có thể nhìn thấy cô gái xinh đẹp với mái tóc suôn mượt như thác xõa ngang vai, khuôn mặt ngây thơ, đơn thuần đầy vẻ tinh khiết nhưng lạ thay lại mang quá nhiều vẻ ảm đạm, phải chăng là do đôi mắt đượm buồn.

Bàn tay trắng như ngó sen cầm lấy chiếc bút bé nhỏ không ngừng vẽ thứ gì đó.

Qua một lúc sau cuối cùng bức tranh cũng hoàn thành.

Trên tờ giấy trắng tinh hiện lên khuôn mặt điển trai của người đàn ông.

Nhẹ nhàng đặt xuống chiếc bút chì cô khẽ cười.

Ánh nhìn dịu dàng dán chặt lên bức tranh vừa mới vẽ.

Ân cần vuốt lên bức tranh, cảm giác thô sần của tờ giấy lại để mắt cô lấp lánh như chứa hàng vạn ngôi sao sáng, nghiêng cái đầu nhỏ cô đưa bức tránh đặt lên lòng ngực mình.

Như muốn để thứ trên tranh tiến gần đến trái tim yếu đuối chất đầy đau thương.

“Chi Quân...”

Cô kêu rất nhỏ, âm thanh dịu dàng ấy chỉ có thể cho cô nghe thấy, cô không dám kêu to, cô sợ có người nghe được, họ đi nói với anh, anh nhất định sẽ không vui.

Lại sẽ giận cô.

Cô vẫn còn muốn chiềm đắm vào giây phút an yên hiếm có này nhiều chút.

Chẳng qua giây phút này cũng duy trì không được bao lâu.

“Hạ An, thiếu gia về rồi...”

Đột ngột ngoài cửa vang lên giọng của người ông đứng tuổi, mái tóc ông đã ngã màu bạc, đôi mắt cũng hằn lên vết chân chim.

Ông kỳ thực đã đứng đây hồi lâu, ngày nào cũng vậy, ông đều đến đây nhắc nhở cô.

Ông không đành nhưng lại không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái nhỏ chịu đau đớn.

Ngày hôm nay là ngày kinh hoàng nhất của Cố gia là ngày địa ngục của Hạ An cũng chính là ngày cô gái kia...chết đi.

Hạ An quay đầu lại nhìn ông, ngắm đi ngắm lại bức tranh thêm mấy lần sau đó mới đành lòng cất đi, giấu kỹ trong chiếc hộp nhỏ.

“Vâng, con biết rồi”

Dùng sức một tí, cô đứng lên trên môi vẫn treo lên nụ cười nhưng chỉ có cô hiểu rõ hiện tại cô đang run rẩy thành bộ dạng gì.

Cô biết con đường phía trước của cô gói gọn trong hai từ đau thương.

Muốn tránh nhưng cô lại nhớ rõ câu nói ngày đó của anh “ đây là mệnh của cô, đừng chống cự người đau nhất vẫn luôn là cô”

...

Đứng trước cánh cửa kiên cố quen thuộc lòng cô lại gợi lên sợ hãi.

Chần chừ vài giây đến cùng cô vẫn tiến vào.

Cánh cửa vừa được hé mở mùi hăng hắc của men rượu đã xộc thẳng vào chóp mũi khiến cô căng thẳng.

Người đàn ông trầm tĩnh ngồi trên giường, bàn tay hữu lực hờ hững kẹp điếu thuốc cháy dở, ánh sáng nhập nhèm của đốm lửa làm cho Hạ An có cảm giác bí bách không rõ, chiếc áo sơ mi đen trên người anh tùy tiện mở ra hai nút làm lộ ra lòng ngực rắn chắc, đầy vẻ hoang dã.

Nghe thấy tiếng động anh cũng không vội quay đầu ánh mắt vẫn gắt gao dán chặt lên bức ảnh trên đầu giường, mơ hồ có thể nhìn mắt anh hiện hữu đau thương, đầy xót xa.

Giống như nghĩ đến điều gì đó đôi môi anh nhẹ câu lên châm chọc, lạnh lùng vứt điếu thuốc xuống sàn phòng.

Từ từ nâng lên mi mắt nhìn người con gái đứng khép nép bên góc cửa.

Trong khoảng khắc hướng nhìn chạm vào thân ảnh của cô, tròng con ngươi anh hiện rõ lạnh lùng và ngập tràn thù hận.

Tựa hồ anh và chàng trai thâm tình lúc nãy là hai người khác biệt.

“Lại đây”

Âm sắc trầm ấm của anh vang lên lại như lời rù réo đối với Hạ An, đôi tay cô bấu chặt lấy gấu áo của mình.

Hồi lâu mới chầm chậm bước về phía anh, mỗi bước của cô đều rì rà như muốn kéo dài thời gian.

Mà anh thì không có kiên nhẫn với cô.

Vươn đôi chân dài hữu lực, chỉ vài bước anh đã tiến đến trước mặt cô, khoảng cách vừa đủ liền nắm chặt đầu cô mạnh mẽ kéo đi.

“Aaaa” Hạ An đau đớn giữ lấy tay anh như muốn anh vì chút cố gắng này của cô mà buông tha, nhưng tiếc thay anh vẫn vậy một mực lạnh lùng như muốn lấy mạng cô.

Tàn bạo ném cô lên giường, anh nhanh chóng cởi ra thắt lưng của mình, dùng nó như vũ khí vươn lên.

“Chát, chát, chát” âm thanh oan nghiệp vang lên trong căn phòng hiu quạnh, mỗi lần âm thanh ấy vang lên lại là một lần Hạ An co rút thân thể.

Nước mắt cũng sớm lấm lem trên khuôn mặt thanh thuần.

“Hmmm...”

Tiếng nức nở đau thắt lòng người phát ra lại làm cho Cố Chi Quân khinh miệt.

“Lưu Hạ An, cô nhớ hôm nay là ngày chứ?”

Nghe anh hỏi đến Hạ An lại nhói lòng, cô nhớ, nhớ rất rõ.

Hôm nay là tròn một năm ngày mất của người con gái mà anh yêu.

Nhưng mà anh biết gì không? Hôm nay cũng là ngày sinh nhật của người con gái anh thù hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.