Nghe hết mấy lời này của anh khoé mắt Hạ An cũng dần đỏ, cái đầu nhỏ hơi cúi xuống trốn tránh.
Vốn biết anh chán ghét mình nhưng nghe chính miệng anh nói ra, Hạ An vẫn không chịu được mà sinh đau lòng.
Phương Di Ái cũng thấy được sự khổ sở của Hạ An, đôi tay ấm áp của bà liền nhẹ nhàng vuốt lên bàn tay nhỏ bé của cô, ánh mắt hiện lên khó chịu nhìn Cố Chi Quân.
“Tuyết Liên mất rồi ta cũng không muốn nói tới, nhưng Chi Quân chẳng lẽ con không nhìn ra tâm cơ của nó, Mạn Tuyết Liên không phải đứa trẻ tốt”1
Cố Chi Quân mặt mày nhanh chóng đen lại, đôi tay hơi nắm chặt lại.
“Con không cần biết, nhưng con tuyệt đối không cưới Lưu Hạ An”
Quả như mẹ anh nói, Tuyết Liên không phải cô gái tốt, anh đã rất nhiều lần bắt gặp cô quát nạt người khác, thậm chí là đánh mắng.
Anh cũng không hiểu vì sao từ khi anh hôn mê tỉnh dậy cô lại biến thành như vậy. Chẳng qua dù cho cô ra sao anh vẫn chấp nhận, vẫn yêu thương, bảo vệ cô. Anh chưa từng quên lời hứa nắm đó của mình.
Chỉ là anh không biết, lời hứa đó tuy anh không quên nhưng mà lại sai rồi.1
Phương Di Ái lần này thật sự tức giận rồi, đôi mày lá liễu cau chặt nhìn chằm chằm anh.
“Ta không nói với con nữa, hôn lễ tháng sau vẫn tổ chức, chuẩn bị kĩ càn đi”
Cố Chi Quân thấy một màn này liền phẫn nộ.
“Con...”
Phương Di Ái lại không cho anh cơ hội thốt ra cái gì, đôi môi quyền quý nhanh chóng đưa ra sát chiêu.
“Con không được từ chối, con đừng quên chứng cứ phạm pháp của Mạn gia ta giữ không xót tờ nào”
Lời này nói ra thật sự trấn áp được Cố Chi Quân anh lập tức cứng họng một từ cũng nói không ra.
Bảo vệ Mạn gia là ước nguyện cuối cùng của Tuyết Liên anh không thể phụ lòng cô.
Dằn co thật lâu trong lòng sau cùng anh đưa ra quyết định.
“Được rồi! Con đồng ý”
Nhận thấy Cố Chi Quân không còn chống đối Phương Di Ái mới dịu xuống tức giận, cũng không còn đe doạ anh nữa.
Cố Chi Quân mím môi vài lần, lạnh lùng nói.
“Nhưng con sẽ không làm lễ cưới, không công bố trước giới truyền thông”
Phương Di Ái lại chịu không được mà phản bác.
“Như vậy quá thiệt thòi cho Hạ An”
Cố Chi Quân hít sâu một hơi rồi đưa ánh mắt cương trực nhìn mẹ mình, gằn giọng nói ra từng chữ.
“Đây là giới hạn cuối cùng của con, mẹ đừng ép con”
Nếu bảo anh nhường nhịn nữa anh nhất định sẽ tức chết mất.
Phương Di Ái làm sao chấp nhận được chuyện con dâu của bà chịu thiệt thòi đôi môi mấp mấy muốn đưa ra phản bác.
Chẳng qua Hạ An lại nhanh hơn bà, giọng cô nhỏ nhẹ cất lên.
“Phu nhân, con thấy như vậy là tốt nhất rồi, con không sao đâu ạ”
Được trở thành vợ của anh đã là ân huệ rất lớn mà bà ban cho cô rồi.
Đôi môi đỏ thắm của Phương Di Ái run lên ít chút nhưng đến cùng vẫn là không nói gì nữa, chỉ có ánh mắt thương yêu nhìn qua Hạ An.
Đứa trẻ nay, hiểu chuyện đến nổi làm người ta đau lòng.1
Bà nhìn bàn tay nhỏ nhắn của cô, lần nữa bà lại nắm chặt nó, vỗ vỗ lên mui bàn tay mấy lần.
“Đứa trẻ ngoan, thiệt thòi cho con rồi”
Hạ An cũng cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của bà, trái tim nhỏ hơi dao động, cô từ nhỏ đã không có mẹ cũng không biết cảm giác được mẹ yêu thương là ra sao. Nhưng hôm nay có lẽ cô biết rồi.
Ngước đôi mắt to tròn lên nhìn bà, bên môi cô hơi run run, muốn nói cái gì những cuối cùng chỉ cười yếu ớt.
Bà thở dài một hơi sau đó từ từ đứng dậy, nhẹ giọng nói với Cố Chi Quân.
“Được, nhưng con hứa với ta nhất định không được làm tổn thương Hạ An”
Mà Cố Chi Quân cũng không có đồng ý với bà, bên môi chỉ nói một câu trầm thấp.
“Nếu không có chuyện gì nữa, ba, mẹ hai người về đi, lần sau con sẽ đến thăm hai người”
Phương Di Ái hơi mím môi nhưng đến cùng cũng không phản đối gì nữa.
“Nhớ lời ta nói”
Dứt lời bà xoay người rời đi, Cố Ngạo Thiên phía sau thấy bà đi rồi cũng đi theo, lúc đi ngang qua Cố Chi Quân anh nhẹ buông một câu.
“Con làm sao cũng được, chỉ là sau này đừng để bản thân mình hối hận”
Ông cũng muốn dạy bảo đứa con trai này, chẳng qua ông dạy làm sao đây? Khi lúc trước anh cũng là loại người giống như nó?
Ông đuổi theo vợ mình ra đến xe, ông cũng đi vào theo với bà, chẳng qua bà đến chỗ ghế phụ ngồi, bỏ ông ngồi lại phía sau một mình.
“Sao lại hắt hủi tôi vậy?”
Ông tủi thân nói, mà vợ ông lại không yêu thương gì, ngược lại còn ném cho ông cái nhìn sắc lẹm.
“Nếu không tại tính tình ông quá tồi, con trai tôi cũng sẽ không thành như vậy, hừ, đàn ông các người đều tồi tệ như nhau”
Cố Ngạo Thiên nghe xong liền hiểu rồi, bên môi bắt đầu lầm bầm.
“Nó hư thì liên quan tôi chứ, bà thiệt là...”
Đến đây Di Ái liền đen mặt.
“Thiệt là như nào?”
Cố Ngạo Thiên biết mình sai rồi lập tức rối rít đáp.
“Thiệt là đáng yêu”
“Xí, già rồi còn nhiều chuyện”
Bà trách ông một câu sau đó nhanh chóng quay mặt ra chỗ khác không muốn nói chuyện với ông nữa. Chỉ là trong lúc ông không thấy môi bà lại hơi câu lên.
Ông chồng này của bà đối với bà thật tốt.
Bà cũng thật mong đứa con trai của bà cũng sẽ đối với Hạ An như vậy.