Đợi khi Cố Ngạo Thiên và Phương Di Ái rời đi, mọi sự chú ý của Cố Chi Quân đều dồn về Hạ An.
Ánh mắt anh sắt lẹm như muốn giết người, chầm chậm đứng dậy khỏi ghế, mang theo sát khí từng bước anh đi đến trước mặt Hạ An.
Hạ An cũng cảm nhận được sự tức giận của anh, trong lòng nảy ra sợ hãi, đôi mắt to tròn ngước lên nhìn anh.
“Thiếu gia... ưm”
Còn chưa nói hết câu hai má cô đã bị anh bóp chặt, lực đạo lớn đến nổi làm mặt cô biến dạng đau đớn.
“Cô hay thật nhỉ? Mới đó mà đã có thể khiến tôi phải cưới cô?”1
Hạ An nghe tới, cái đầu nhỏ nhanh chóng lắc, phủ định lời anh nói. Đôi mắt to tròn ngập lên tầng nước nhu mì.
Cô cái gì cũng không có làm, buổi sáng cô vẫn đang làm việc nhà giống như thường ngày thì ba mẹ anh đột ngột đến tìm cô, rồi nói anh phải cưới cô. Cô kỳ thực không biết gì cả.
Cố Chi Quân nhìn thấy ánh mắt ủy khuất của cô liền nghiến răng khó chịu, tay cũng mạnh bạo buông ra.
Khuôn mặt trắng nõn của Hạ An bị anh bóp đến đỏ lên, hai bên má in lên dấu tích đỏ chói, còn chưa kịp để cô phản ứng gì anh lại bồi thêm một câu.
“Giả vờ oan ức cái gì? Lên phòng thay đồ đi tôi mang cô đi làm mấy cái giấy tờ chết tiệt kia”
Sớm muộn gì cũng phải làm, thì làm sớm một chút đi, đỡ phiền phức.
Hạ An nghiêng cái đầu nhỏ khó hiểu nhìn anh.
Giấy tờ chết tiệt là cái gì vậy?
Cố Chi Quân cũng biết cô là đang không hiểu cái gì, thở dài một hơi anh lạnh nhạt gằn giọng.
“Đi làm giấy kết hôn”
Hạ An cuối cùng cũng hiểu ra rồi, chỉ là cô vẫn ngồi ở đó bên môi anh đào nhỏ giọng.
“Có nhanh quá không anh?”
Ba, mẹ anh chỉ mới nói lúc nãy thôi mà, bây giờ làm thì thật sự nhanh quá.
“Cô có quyền ý kiến à, cho cô 10 phút mau đi nhanh đi”
Nhíu lại mày kiếm anh bực tức quát nạt, cô đây là không muốn kết hôn sao?
Mà Hạ An nhận ra anh không vui liền cuống cuồng, đôi chân trắng nõn nhanh chóng từ ghế đứng lên.
“Vâng...”
Dứt lời cô liền đi lên lầu, nhìn theo bóng lưng cô anh lại bí bách trong lòng, lần nữa đặt người lên ghế, mệt mỏi xoa lấy thái dương của mình.
Lưu Hạ An sau này sẽ là vợ anh thật sao?
Chỉ trách anh không đủ tàn nhẫn, nếu là anh của một năm trước anh nhất định sẽ đủ nhẫn tâm giết chết đứa con của cô.
Chẳng qua ngày qua ngày ở cùng với cô, dáng vẻ dịu dàng của cô, dáng vẻ đáng thương của cô vậy mà lưu lại trong tâm của anh, không biết từ bao giờ đối với cô anh đã có một loại không đành lòng.
Ngồi trầm ngâm một hồi cũng đã bảy phút trôi, nhìn lên cái đồng hồ sang trọng trên tay khuôn mặt anh vẫn điềm tĩnh chờ đợi. Có lẽ cô sắp xuống rồi, trước giờ cô chưa bao giờ dám làm trái ý anh.
“Anh Chi Quân”
Đột ngột lúc này trên cầu thang bỗng có tiếng kêu của một cô gái.
Ngước mắt lên nhìn anh liền thấy Mạn Tuyết Linh.
Hai đầu chân mày anh hơi nhíu lại, chuyện đêm qua anh vẫn còn nhớ, tuy cô ta không quá xổ xàng nhưng anh vẫn nhìn ra là cô ta có ý định quyến rũ anh.
Lúc đến Mạn gia anh có gặp qua cô ta vài lần, cũng không để lại ấn tượng qua sâu sắc, chỉ biết Tuyết Liên rất yêu thương cô ta nên anh cũng không ghét bỏ.
Lần trước cô ta từ nước ngoài trở về, nói là nhà anh gần bệnh viện cô ta được mời vào nên quyết định xin ở lại nhà anh, anh cũng chấp nhận không chút do dự.
Chỉ là chuyện đêm qua thật làm anh có cái nhìn khác về cô ta, không biết là vô tình hay cô ý nhưng cô ta đã để lại ấn tượng không tốt trong lòng anh.
Không để ý một lúc cô ta đã bước đến trước mặt Cố Chi Quân.
“Anh Chi Quân, sao giờ này rồi anh còn chưa đi làm?”1
Giọng nói cô ta thật nhỏ nhẹ, âm thanh tựa như nước chảy qua vách đá, vừa dịu dàng vừa êm tai.
Chẳng qua Cố Chi Quân không để ý cho lắm chỉ qua loa trả lời vài câu.
“Hôm nay anh có việc khác cần xử lý”
“À, vậy sao? Anh ăn sáng chưa em nấu cho anh”
Cô ta lại luyên thuyên nói tiếp bộ dạng như mèo con lấy lòng chủ nhân.
“Không cần đâu, một chút nữa anh đi rồi”
Mạn Tuyết Linh nghe câu này của anh hơi hụt hẫng chẳng qua rất nhanh cô ta đã xốc lại tinh thần bên môi nói tiếp.
“Anh...”
Chỉ là cô ta còn chưa nói xong đã có âm thanh dịu nhẹ cất ngang lời cô ta.
“Thiếu gia”
Hạ An từ phía sau xuất hiện trên người chỉ mặc chiếc váy trắng tinh khiết, khuôn mặt chỉ miễn cưỡng đánh lên ít son đã xinh đẹp đến rạng ngời.
Cố Chi Quân cũng bị cô thu hút sự chú ý, gạt bỏ Mạn Tuyết Linh qua một bên anh liền đứng dậy hướng cửa bước đi, bên môi ném lại một câu.
“Đi thôi”
Anh nói không đầu đuôi nhưng Hạ An biết rõ anh là đang nói cô, cô liền ngoan ngoãn chạy theo.
Thấy hai người đi chung Mạn Tuyết Linh lập tức lo lắng. Chịu không được cô ta cất tiếng hỏi.
“Hai người là đang đi đâu?”
Cố Chi Quân cũng miễn cưỡng dừng bước, đôi môi mỏng trả lại cho cô ta đáp án.
“Kết hôn”