Đêm hôm đó ta sốt li bì, cả người nóng ran vô cùng khó chịu. Trong mơ màng, ta cảm thấy dường như mình rơi vào một vòng tay rắn chắc mềm mại. Một lúc sau, trên trán ta có cái gì đó lành lạnh đặt lên, xoa dịu đi cơn nóng bừng bừng của thân thể…
Thật dễ chịu quá!
…
Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, bên tai đã nghe thấy tiếng thút thít quen thuộc của Mị Nhi, ta uể oải quay sang hỏi, thanh âm khàn khàn :
“ Làm sao ngươi đến được đây? Vết thương thế nào rồi?”
Mị Nhi lắc lắc đầu, có chút xúc động đáp :
“ Vết thương của nô tỳ đã khỏi hẳn rồi. Hôm qua Lãnh giáo chủ gửi thư cho Minh chủ, nói quận chúa bị thương, lại còn sốt hầm hập, y phục bụi bẩn mà ở đây lại không có ai là nữ, không thể thay y phục được nên phái người xuống núi đưa nô tỳ lên đây” Mị Nhi dừng một chút, hai tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của ta, giọng điệu trở thành trách móc “ Quận chúa người quá lắm! Vì sao lên đến tận đây mà là không nói cho Mị Nhi một tiếng, bây giờ lại toàn thân thương tích…”
Ta cười hề hề nhìn tiểu cô nương đang giận dỗi trước mặt, bĩu môi hừ một tiếng :
“ Ta tạo cơ hội cho ngươi ở cạnh nam nhân mà ngươi ái mộ, vậy mà ngươi còn mặt mũi phàn nàn ta sao!”
Nghe đến đây, bao nhiêu khí thế của Mị Nhi lập tức bị dập tắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, cuối cùng xấu hổ chạy ra ngoài. Ta ngoác miệng cười sảng khoái, nhưng ba giây sau nụ cười trên môi lập tức cứng lại, Mị Nhi đi rồi, ta một thân bị thương, ai sẽ giúp ta rửa mặt vấn tóc!??
“ Mị Nhi!! Ngươi mau quay lại cho ta!!!”
Chỉ tiếc người đã chạy xa, căn bản là không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của ta, rốt cục đành phải tự thân vận động…
Khó khăn lắm ta mới có thể bước xuống giường vắt khăn rửa mặt, súc miệng. Cũng may là Mị Nhi đã mang mấy thứ này vào sẵn, nếu không chắc chết ta mất! Tiếp theo là tóc…
Tóc của ta cũng rất mượt, vì thế chải cũng không khó khăn gì. Nhưng chính bởi vì mượt nên vấn lên rất khó, tay của ta lại đang bị thương, loay hoay một hồi vẫn chẳng thể làm gì ra hồn. Thật là quá nhục nhã, ngay cả một chuyện bé tí thế này mà vẫn làm không xong, nếu truyền ra ngoài thì quá mất mặt! Tốt hơn hết có lẽ nên quay lại giường đợi Mị Nhi trở lại thôi… Có điều, ngay lúc ta vừa xoay lại đã bắt gặp một tên nam nhân từ đầu đến chân đều một màu trắng thanh thoát, tà áo nhẹ phiêu trong gió. Cái người này… lẽ nào ta bệnh đến hoa mắt rồi chăng? Khuôn mặt này đúng là hắn không sai, nhưng cái bộ dáng tựa thiên tiên hạ phàm này…
Ta nhíu mi, nghi hoặc dò hỏi hắn :
“ Này, hôm nay ngươi uống lộn thuốc à?”
Lãnh Diễm Hàn cười đến xáng lạn đi tới, tay cầm một lọn tóc của ta lên trêu đùa trong lòng bàn tay, mắt phượng nhìn chằm chằm vào ta trong gương :
“ Không ngờ Quận chúa đỉnh đỉnh đại danh của Thiên quốc cũng có lúc chật vật như vậy…”
“ Ta là người, lẽ nào không được chật vật sao?” Ta cố gắng giữ bình tĩnh, ép mình ngẩng cao đầu lên đối diện với hắn.
“Tin này truyền ra, nhất định sẽ vô cùng thú vị” Mục đích đã rõ, hắn chắc chắn là đang công khai uy hiếp ta!
Ta im lặng trừng mắt nhìn hắn. Hôm qua rõ ràng còn giận dỗi bỏ đói ta, hại ta thê thảm thành cái bộ dạng này, vậy mà hôm nay lại có thể cười cười nói nói như thế? Nhưng theo lý, hắn làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy? Cũng nên giận thêm vài ngày chứ? Nếu là sư phụ Âu Dương Tuyết Vũ phàn nàn về việc ta ở Ma giáo bị thương khiến hắn hòa nhã với ta thì không có khả năng. Lãnh Diễm Hàn hắn là sư huynh, ngay cả một người cao ngạo như tiểu sư phụ cũng phải cúi đầu hành lễ, làm gì có chuyện hắn sẽ vì sư đệ mà nhượng bộ nàng? Vậy rốt cuộc là vì cái gì?
“ Ngươi đừng vòng vo nữa, điều kiện của ngươi là gì?”
“ Thúc thúc ép ta đi xem mắt. Ta muốn ngươi phá hỏng nó”
Ta trợn trừng mắt nhìn hắn. Hắn vừa nói cái gì? Đi xem mắt? Thúc thúc ép ư? Hóa ra hắn vẫn còn người thân à… Nhưng quan trọng ở đây là, Lãnh Diễm Hàn hắn thế nhưng cũng biết sợ! Ha ha ha!
Ta cao hứng hất mặt nhìn hắn, oai phong đi tới trước mặt hắn, làm ra bộ dạng kiêu ngạo nhìn hắn đầy trêu chọc lẫn khinh bỉ :
“ Không ngờ Ma giáo chủ đỉnh đỉnh đại danh cũng có ngày này, ha ha ha!”
“ Ngươi còn cười nữa, ta sẽ cho người loan tin khắp thiên hạ, thêm mắm dặm muối khiến ngươi cả đời không thể ngóc đầu lên được!” Lãnh Diễm Hàn lạnh lùng phun ra một câu, thành công dập tắt lửa mừng của ta. Ta ỉu xìu đáp ứng, ủ rũ ngồi lại trước gương.
Lãnh Diễm Hàn cũng tiến lại gần, cúi xuống giật lấy chiếc lược gỗ trong tay ta, không nói không rằng giúp ta vấn tóc. Ta kinh ngạc nhìn bàn tay thon dài của hắn rất điêu luyện chia tóc, vấn lên thành kiểu Song Đao kế, dường như vẫn cảm thấy còn quá sơ sài nên rút từ trong tay áo rộng ra một cây trâm ngọc màu trắng ngà hình phượng cắm lên ngắm nghía ta hồi lâu trong gương rồi mới lên tiếng :
“ Tiểu quận chúa, không ngờ ngươi cũng là một đại mỹ nhân! Ngay cả khi không trang điểm…” Hắn dừng lại, cười tà nắm lấy cằm ta vuốt khẽ “ Cũng xinh đẹp thế này”