Đi vào bên trong rồi mới thấy, không ngờ Mãn Hoa Lâu này cũng rất biết cách phung phí. Từ kỹ nam đến kỹ nữ, ai nấy đều mặc gấm vóc lụa là nhưng lại không diêm dúa, màu mè đến phản cảm như những kĩ viện khác. Cách bài trí trong Lâu cũng rất tinh tế, không khác trong Tử Minh điện là bao. Lẽ nào, Lâu chủ là người quen của Lãnh Diễm Hàn chăng?
Lãnh Diễm Hàn đưa ta đến trước một căn phòng lớn, không thèm bađã đẩy ra, cứ như vậy mà cầm tay ta dắt vào như chốn không người. Ta bị tấm lưng của hắn che mất, vì thế không thấy gì trước mắt cho đến khi hắn dừng lại, cung kính cúi người chắp tay thành quyền nói :
“ Tham kiến thúc thúc”
Ta tiến lên, tránh khỏi người hắn để nhìn xem rốt cuộc thúc thúc hắn là người thế nào mà lại khiến cho một người vô pháp vô thiên như Lãnh Diễm Hàn sợ đến mức phải nhờ đến ta? Không ngờ, thúc thúc của hắn lại trẻ như vậy, dường như chỉ hơn Lãnh Diễm Hàn có vài tuổi, khuôn mặt cũng có vài phần giống với Lãnh Diễm Hàn… chỉ tiếc, mái tóc lại có màu bạch kim. Nếu không phải luyện công thất bại dẫn đến phản phệ thì cũng là một nguyên nhân gì đó chẳng tốt đẹp gì cho cam. Xem ra người này đúng là không dễ đối phó thật.
Ta ngây người nhìn nhìn một lúc, sau đó mới sực tỉnh, vội vã nhún người hành lễ. Thúc thúc của hắn cũng quan sát ta một lượt, sau đó mới chậm rãi mở miệng, giọng điệu đều đều không rõ hỉ nộ mang theo một khí chất cao ngạo lạnh lùng :
“ Đây là cô nương mà ngươi chọn sao?”
Lãnh Diễm Hàn dứt khoát gật đầu, thưa một tiếng. Thúc thúc của hắn có vẻ không mấy hài lòng với thái độ đó, nhưng cũng không giáo huấn gì, chỉ quay sang ta hỏi :
“ Cô nương, tên ngươi là gì?”
Là người giang hồ, làm sao lại có kiểu hỏi danh tính kiểu này cơ chứ?
Ta nhíu mày, có chút không vui hỏi vặn :
“ Thứ cho ta thất lễ, ngươi ít nhiều gì cũng là người trong giang hồ, lẽ nào không hiểu, một khi đã muốn hỏi danh ai, ít nhất cũng nên giới thiệu mình chút chứ? Lẽ nào là trưởng bối thì không cần sao?”
Lãnh Diễm Hàn ngây người nhìn ta, thúc thúc hắn cũng giật mình, vẻ mặt bất khả tư nghị…
Chết thật, chưa gì đã lớn tiếng thế này rồi.. chẳng phải sẽ càng khiến thúc thúc hắn ghét ta hay sao? Như vậy, lấy nửa cuốn kiếm phổ kia kiểu gì? Không được! Phải cứu vãn tình hình!
Ta còn định lên tiếng biện minh cho bản thân thì nam nhân kia đã nhếch miệng nói trước, trào phúng đáp lại ta :
“ Rất có cá tính. Được lắm, tại hạ họ Lãnh tên một chữ Nguyệt, là thúc thúc của Lãnh Diễm Hàn, không biết cô nương đây danh tự là gì?”
Ta nhẹ nhàng thở phào một hơi, cố gắng tỏ ra thân thiện nói :
“ Tiểu nữ tên Mị Nhi, vừa rồi tiểu nữ thất lễ vẫn mong người đại lượng bỏ qua”
Bởi vì sợ chuyện này bại lộ làm mọi người hiểu lầm, ta đành phải khai tên giả. Thầm nghĩ dù sao hôm nay đến cũng là để thách đấu, phá hỏng buổi xem mắt cho xong chuyện, sau đó sẽ không bao giờ gặp lại nữa, không ngờ Lãnh Nguyệt và ta lại dây dưa không dứt…
Chào hỏi xong xuôi, Lãnh Nguyệt đưa tay vỗ ba tiếng, lập tức có hai nữ nhân một người lạnh lùng một người dịu dàng tiến vào, người nào người nấy uyển chuyển yêu kiều, khuynh quốc khuynh thành. Hai người họ nhẹ nhàng tiến tới, thuần thục nhún người hành lễ. Ta âm thầm nuốt nước miếng, hai người họ đẹp như vậy… ta làm sao mới tốt đây??
Lúc này, nữ nhân mang khuôn mặt lạnh lùng lại có một sự quyến rũ không thể diễn tả thành lời lên tiếng trước :
“ Tiểu nữ Lệ Ái tham kiến giáo chủ”
“ Tiểu.. tiểu nữ … tiểu nữ là Trúc Cơ…” Nhìn thấy địch thủ đã lên trước, nữ nhân còn lại cũng không chịu thua, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng một mảng cúi xuống, e thẹn nói.
Lãnh Diễm Hàn gật đầu, lại quay sang Lãnh Nguyệt chờ đợi. Lãnh Nguyệt cũng không để hắn đợi lâu, lập tức đưa ra thử thách đầu tiên :
“ Ta sẽ đưa ra một hoàn cảnh là giáo chủ gặp nạn trong rừng, lúc đó bên cạnh không có ai, chỉ có phu nhân. Thì trong trường hợp đó, các ngươi phải cho ta thấy được cách xử lý ứng phó của các ngươi, để xem làm sao các ngươi cứu được giáo chủ trong thời gian ngắn nhất, ít thương tổn nhất. Trong thử thách lần này, ai có thể đưa người về sớm nhất, bảo vệ giáo chủ an toàn thì coi như thắng. Dĩ nhiên, để tránh các ngươi giở trò, ta sẽ đích thân vào vai ‘giáo chủ’. Ta cũng sẽ cử hắc y nhân đến mai phục, chắc chắn không tránh khỏi bị thương, nếu bây giờ rút lui vẫn còn kịp. Được rồi, bây giờ ai thi trước?”
“ Ta” Lượt đầu tiên luôn chiếm được nhiều lợi thế, không thể bỏ qua được.
Lãnh Nguyệt lia mắt nhìn ta một lượt, sau đó phi thân đi mất, chỉ bỏ lại một câu :
“ Đi thôi”