Nghiệt Duyên

Chương 10: Chương 10: Không Thể Cầm Cự Được Nữa...




Bôi thuốc xong, ta lại phải đối mặt với thử thách thứ hai. Lần này ta phải cởi y phục ra, bởi mặc càng nhiều thì càng vướng, càng dễ thất bại nên chỉ để lại một cái yếm và cái quần dài. Mấy tên nam nhân kia đương nhiên phải rời đi. Lãnh Diễm Hàn là một kẻ toan tính, đương nhiên sẽ không để lại một mình ta ở đây. Hắn nói vì để đảm bảo công bằng không gian lận, hắn sẽ phái ba nữ sát thủ đến giám sát.

Ta cũng chẳng để tâm, có người canh hay không thì cũng vậy thôi, chẳng có gì thay đổi cả. Nhìn cái hồ trong vắt trước mắt, ta siết chặt tay, chân đưa lên phía trước khẽ chạm nhẹ xuống nước. Vừa mới chạm vào ta đã rùng mình giật chân lại. Qủa nhiên là rất lạnh! Nhưng dù thế nào, cũng phải thử, đã đi đến bước đường này rồi, ta không còn động lực để từ bỏ nữa mà chỉ có thể lao tới.

Ta dứt khoát vấn tóc lên cao thành một búi lớn rồi chậm rãi, chậm rãi bước xuống, vừa bước vừa vận khí, hi vọng chút công phu mấy năm nay sẽ giúp giảm đi phần nào sự rét lạnh của nước hồ. Khi đã hoàn toàn bước xuống, nước hồ bao phủ lấy thân thể mỏng manh của ta, nội lực không ngừng đối chọi lại với cái giá lạnh của nước. Ta hít sâu một hơi rồi lấy đà bơi về trước.

Ba nữ sát thủ ở trên bờ vừa quan sát vừa trò chuyện không ngừng, trên mặt không nén nổi ngạc nhiên.

“ Này, tiểu Quận chúa này cũng thật liều mạng quá, nước hồ lạnh như vậy mà cũng dám bơi qua”

“ Ngươi nói xem, liệu nàng có thể vượt qua không?”

“ Nếu như Trục Nguyệt quận chúa có mệnh hệ gì, chỉ sợ Thái tử điện hạ kia sẽ điên mất.. Ngươi có để ý ánh mắt thâm tình hắn nhìn Quận chúa không?”



Cái hồ này có chiều rộng khoảng bốn mét. Ta mặc dù đã dốc hết sức nhưng chỉ có thể thuận lợi bơi qua hai mét, sau đó mắt dần dần mờ đi, thân thể trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Lạnh quá! Lạnh quá! Ta nên làm sao? Sức lực của ta đã tiêu hao quá nhiều, không thể vận công giữ ấm được nữa… Hơn nữa, đây lại là giữa hồ, nếu bỏ cuộc ở đây chắc chắn sẽ chết!

Mẫu phi, nữ nhi phải làm sao? Nữ nhi đã không còn chịu được nữa rồi… Nước hồ quá lạnh, vết thương trên người quá đau…

Mẫu phi…

Trong lúc mơ hồ, ta nghe thấy tiếng huyên náo gào thét của ba nữ sát thủ rồi lại có tiếng ai đó đang kêu tên ta. Trước lúc mất đi ý thức , thân thể từ từ chìm xuống dưới đáy hồ, dường như ta cảm giác được có ai đó đã lao như tên bắn xuống đỡ lấy ta, bên tai còn nghe thấy thanh âm lạnh lùng xen lẫn bất đắc dĩ của hắn :

“ Đúng là m nữ nhân cứng đầu! Tiểu quận chúa, ngươi cứ nhất định phải học được kiếm phổ đó sao? Ngươi vì dân chúng trong thiên hạ mà sẵn sàng hi sinh cả tính mạng của mình, đáng giá sao? Bọn chúng đã làm được gì cho ngươi chứ?!!”



Khi ta tỉnh lại thì trời đã sẩm tối, quay sang bên cạnh liền nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy đang dựa vào mép giường ngủ của Huyền Mặc. Ta vô thức đưa tay vén lọn tóc lòa xòa trước mặt huynh ấy ra sau, cảm động vạn phần. Dù không biết đã ngủ bao lâu, nhưng có một điều mà ta có thể chắc chắn, đó là huynh ấy đã không quản ngày đêm ở bên cạnh chăm sóc ta…

Huyền Mặc, là ta đã phụ huynh, đã bỏ trốn bỏ lại huynh, vì sao huynh vẫn đối xử tốt với ta như vậy? Ta đáng để huynh làm thế ư? Thiên hạ có biết bao nhiêu nữ nhân vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, hà cớ gì huynh phải chọn ta để rồi phải chịu thiệt thòi nhiều như thế?

Huyền Mặc… ta đã sai rồi sao? Là ta đã quá cố chấp sao? Nghĩ lại cũng thật nực cười, một nữ nhân như ta làm sao có thể vượt qua ba thử thách khó nhằn đầy nguy hiểm đó chứ? Kết quả vẫn là thất bại… Nhưng là ai đã cứu ta?

Ta quay sang với lấy cái chăn nhẹ nhàng đắp lên người Huyền Mặc rồi bước xuống giường, ai ngờ vừa mới đặt một chân xuống thì Huyền Mặc đã tỉnh dậy, thấy ta liền mỉm cười ôn nhu :

“ Ngọc Nhi, muội tỉnh rồi à? Có thấy chỗ nào không khỏe không?”

Huyền Mặc đưa tay vuốt nhẹ một bên má của ta, đôi mắt tràn ngập dịu dàng không thể diễn tả thành lời nhưng lại xen lẫn sự mệt mỏi rõ rệt. Hẳn là huynh ấy đã hao tâm tổn sức lắm… Huynh ấy là một Thái tử, việc nhiều không thể đếm xuể nhưng chưa bao giờ ta thấy Huyền Mặc tỏ ra mệt mỏi đến thế này.

Ta lắc lắc đầu, hai tay đỡ lấy huynh ấy ấn xuống giường, thanh âm lo lắng nói :

“ Biểu ca, hiện tại huynh mới là người cần được nghỉ ngơi. Huynh xem, muội chỉ ngủ có một chút mà mắt huynh đã thâm như gấu trúc thế này… Thật là tội lỗi, kiểu gì về cũng bị cái đám oanh oanh yến yến kia lườm chết mất” Ta làm bộ ảo não xoa trán, mặt méo xệch vô cùng thảm hại nhìn Huyền Mặc.

Huyền Mặc ngây ra nhìn ta một lúc, sau đó che miệng cười, vươn tay kéo ta vào lòng, sủng nịnh hôn lên trán ta một cái :

“ Oanh oanh yến yến gì chứ? Trên đời này ta chỉ có một mình muội… Hơn nữa, có ta ở đây, ai dám lườm chết muội đây?”

“ Ha ha… À, hôm qua lúc muội sắp chìm xuống, là huynh đã cứu muội sao?” Ta chớp mắt nhìn Huyền Mặc nói ra nghi hoặc trong lòng của mình.

Huyền Mặc vẫn như cũ nở nụ cười, nhẹ nhàng kéo ta áp vào lồng ngực rắn chắc :

“ Chính là ta”

Không hiểu sao khi nghe thấy huynh ấy thừa nhận như thế, ta lại cảm thấy có chút không đúng. Hỏi thì hỏi như vậy, nhưng ta vẫn thấy nghi hoặc. Huynh ấy từ trước đến nay… chưa từng gọi ta là tiểu Quận chúa như thế. Chỉ có Lãnh Diễm Hàn…

Nghĩ đến ba chữ này, ta lại điên cuồng gạt bỏ. Hắn đời nào lại cứu ta chứ, cầu ta chết còn không kịp! Nếu ta chết rồi thì chẳng phải sẽ không còn ở đây làm loạn quấy nhiễu hắn nữa, không phải rất tốt sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.