Nghiệt Duyên

Chương 9: Chương 9: Trọng Thương




Bốn tên hắc y nhân còn lại tự thấy nếu như cứ đánh riêng lẻ thì nhất định thua là cái chắc, vì thế nên họ âm thầm liếc mắt ra ám hiệu, cùng nhau xông lên.

Nhìn thấy bốn tên cùng lao lên, ta mím môi phi thân lên, vừa lùi lại phía sau vừa lia kiếm đỡ. Trong trận chiến này, võ công hai bên không cần bàn tới, quan trọng nhất chính là thể lực. Tuy võ công của ta rất thâm hậu, nhưng dù có luyện thế nào đi nữa thì thân thể này vẫn là thân thể của một nữ nhân, mà nữ nhân thể lực kém hơn nam nhân chính là một định lý muôn thuở không thể phản bác. Huống gì ta còn phải đấu với mười tên nam nhân khỏe mạnh võ công đầy mình chứ! Chống đỡ đến bây giờ đã là tốt lắm rồi!

Đánh thêm vài chiêu, rốt cục ta cũng không chịu nổi nên để lộ một chút sơ hở, lập tức một tên hắc y nhân lao như tên bắn đến dùng kiếm đâm một nhát vào bả vai của ta khiến ta đau đớn ngã xuống nền đất, bảo kiếm cũng rơi xuống tạo nên một tiếng kêu vô cùng chói tai.

Nhìn thấy ta ngã trên đất, hắc y nhân vẫn không buông tha, thanh kiếm một lần nữa muốn đâm xuống lại bị một hòn đá từ đâu bay tới đập vào làm chệch hướng. Âu Dương Tuyết Vũ cùng Huyền Mặc lo lắng lướt tới đỡ lấy ta, Lãnh Diễm Hàn thản nhiên đi tới trước mặt ta, khóe miệng vẫn cười cười như không :

“ Tiểu quận chúa, ta thấy ngươi vẫn là nên bỏ cuộc đi. Cho dù ngươi có đánh bại được mười tên sát thủ của bổn tọa thì ngươi cũng không thể vượt qua hai thử thách còn lại đâu. Nhìn xem, trên người ngươi cao thấp chỗ nào cũng có vết thương!”

Ta khinh thường hừ lạnh một tiếng, một tay nhặt bảo kiếm lên, một tay gạt cánh tay đang đỡ phía sau lưng của Huyền Mặc ra, dồn hết sức đứng dậy đối mặt với Lãnh Diễm Hàn. Ta nhìn hắn với đôi mắt lạnh lẽo, từng câu từng chữ chắc nịch như chém đinh chặt sắt :

“ Lãnh giáo chủ, kể cả khi máu trên người ta có chảy thành sông đi chăng nữa thì ta vẫn sẽ không bỏ cuộc đâu! Huyền Ngọc ta không phải là kẻ chỉ mới bị chút thương tích đã bỏ cuộc!”

Dứt lời, ta ném cho Lãnh Diễm Hàn một ánh mắt sắc lạnh rồi dứt khoát quay về phía bốn tên hắc y nhân. Huyền Mặc thấy ta định đánh tiếp liền nhíu mày giữ ta lại, thanh âm trầm thấp dịu dàng lại mang theo một sự lo lắng truyền vào tai ta :

“ Ngọc Nhi, nàng đã bị thương thành như thế này rồi, vì sao còn phải cố chấp đến thế? Nàng một thân trọng thương thế này, nếu như thật sự có thể vượt qua được ba thử thách, học được thiên hạ đệ nhất kiếm phổ thì liệu khi trở về vương phủ, vương phi sẽ để nàng ra trận sao? Nàng muốn nằm trên giường uống thuốc đắng suốt mấy tháng ư? Nàng cam lòng à?”

Huyền Mặc quả nhiên là người hiểu rõ ta nhất, chỉ mấy câu ngắn gọn ấy thôi cũng đã đủ khiến ta có chút xao động. Biểu ca nói đúng, chỉ cần ta bị thương nặng một chút, mẫu phi sẽ bắt ta nằm trên giường liên tục mấy tháng trời đến khi vết thương lành thì thôi. Đã vậy thuốc sắc cho ta còn là thuốc Đông y vô cùng đắng, nếu ta cứng đầu không chịu uống thì nhất định mẫu phi sẽ ép ta uống cho bằng được, uống xong cũng sẽ không cho ta ăn mứt ngọt xem như là phạt ta tội không chịu uống thuốc. Trên đời này, thứ ta sợ nhất chính là phải nằm bất động trên giường và uống thuốc Đông y!

Nhưng khó khăn lắm mới có thể vào được đến đây, cũng chỉ còn bốn tên hắc y nhân mà thôi, lẽ nào lại phải bỏ cuộc giữa chừng!? Không cam tâm! Ta không cam tâm!

Bỏ qua vẻ mặt âm trầm đe dọa của Huyền Mặc, ta khe khẽ đẩy tay huynh ấy ra, tay siết chặt bảo kiếm, một lần nữa phi thân về phía bốn tên hắc y nhân còn lại. Kể cả khi trên người đầy thương tích, nặng có nhẹ có, lực đạo của ta cũng không hề suy giảm. Dường như ý nguyện muốn học được thiên hạ đệ nhất kiếm phổ đã tiếp thêm sức mạnh cho ta, giúp ta đánh bại được bốn tên cứng đầu này.

Cái gì cũng có cái giá của nó. Đánh bại bốn tên đó cũng đồng nghĩa với việc trên người ta chỗ nào cũng bị thương. Giây phút tên hắc y nhân cuối cùng ngã xuống, ta cũng choáng váng đứng không nổi, đến nỗi phải dùng kiếm chống xuống đất làm chỗ dựa.

Huyền Mặc đứng bật dậy, muốn đi tới bôi thuốc cho ta lại bị Lãnh Diễm Hàn ngăn lại. Trên khuôn mặt hại nước hại dân ấy là một điệu cười rất đáng ghét :

“ Thái tử điện hạ, ngươi phải để nàng tự mình bôi thuốc. Trong cuộc thi này, tuyệt đối không có ai được phép giúp đỡ, nếu không Quận chúa xem như thất bại!”

Ta bặm môi, đành phải tự rút ra lọ kim sang dược trong người ra bôi loạn lên trên vết thương. Thực ra, ta không hận Lãnh Diễm Hàn. Trong tâm ta biết hắn làm vậy là để rèn luyện ta. Bởi khi ở trong một hoàn cảnh nguy hiểm nào đó, không phải lúc nào cũng có người ở bên cạnh bảo vệ, vì thế mà bản thân ta phải biết tự chiếu cố lấy… Nếu không thể tự chăm sóc cho chính mình thì kể như thất bại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.