“ Quận chúa điện hạ, đây là phòng của người” Tiểu a hoàn cung kính đẩy cửa, sau đó lui về sau một bước làm cử chỉ mời vào.
Ta chậm rãi bước từng bước vào trong phòng. Chỉ vừa mới bước vào, ta đã hoàn toàn bị vẻ hoa lệ trước mắt làm cho ngây người một hồi. Căn phòng không quá rộng, nhưng vẫn rất thoải mái. Trong phòng bày biện rất đẹp mắt, từ sàn nhà cho đến giường ngủ, bất cứ cái gì cũng được làm rất tinh xảo, bằng những chất liệu tốt nhất. Ngay cả rèm ngủ cũng làm từ tơ lụa thượng hạng.
“ Rốt cuộc là hắn làm thế nào để đào ra được nhiều tiền như thế chứ ?” Ta xoay xoay chén ngọc trong tay, chán nản than thở.
Vốn dĩ ta ở lại đây là vì Lãnh Diễm Hàn cho ta một ngày chuẩn bị để hoàn thành thử thách mà hắn đưa ra vào ngày mai. Thử thách mà hắn dành cho ta không khó cũng không dễ, đó là phải đánh bại được mười cao thủ của Ma giáo, bơi qua hồ Băng Tinh, đi qua 1 trượng than còn đang âm ỉ cháy.
Thứ mà ta lo sợ nhất không phải là 1 trượng than cháy kia, mà là hồ Băng Tinh. Hồ Băng Tinh của Ma giáo nổi tiếng vì độ lạnh đến mặt mũi tái xanh, tay chân run lập cập. Nếu như lúc đó ta thất thủ hoặc giả sử là vượt qua được thì vẫn sẽ tốt rất nhiều sức lực, khi đó chỉ sợ không còn đủ sức để bước lên than nóng…
Trong khi ta còn đang ngồi tập trung nghĩ cách làm sao để đối phó thì vang lên tiếng gõ cửa. Ta nhíu mi, có chút tức giận vì bị làm phiền nhưng cũng không dám nặng lời, dù sao đây cũng không phải là nhà của ta, không nên lớn tiếng làm gì. Ta cẩn thận đặt chén trà xuống, tiêu sái đi ra mở cửa.
Nhìn thấy người đứng trước mắt làm ta không khỏi bàng hoàng, chột dạ lùi lại phía sau vài bước. Nhất là ánh mắt đầy bi thương cùng nhung nhớ đan xen kia càng làm ta cảm thấy tội lỗi…
“ Ngọc Nhi…” Đúng vậy, người trước mắt ta đích thực là vị hôn phu mà ta đã trốn tránh, cũng là biểu ca mà ta yêu quý nhất – Huyền Mặc!
“ Biểu, biểu ca, huynh…” Ta có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống, không dám ngẩng lên đối mặt với ánh mắt ấy “ Vì sao huynh biết ta ở đây?? Làm sao…” Ma giáo xem ra canh phòng cũng lỏng lẻo quá!
Huyền Mặc đưa tay ôm chặt ta vào lòng, có điểm nghiến răng nghiến lợi nói :
“ Ta không trách nàng đào hôn, ta cũng không để ý việc nàng rời vương phủ đi nhìn kiếm phổ đệ nhất thiên hạ… Thế nhưng, ta tuyệt không cho phép nàng vì nó mà lao đầu vào nguy hiểm!”
Ở trong lòng Huyền Mặc, ta hoàn toàn có thể cảm nhận được sự sợ hãi phát ra từ nội tâm của huynh ấy, điều này khiến ta nhất thời không biết làm thế nào, chỉ đành để huynh ấy ôm chặt ta, giống như chỉ cần buông tay thì ta sẽ lập tức biến mất…
“ Thái tử điện hạ, Quận chúa điện hạ, Giáo chủ mời hai vị đến chính sảnh dùng bữa tối”
Ta và biểu ca còn đang ‘tình chàng ý thiếp’ ôm nhau đắm đuối thì một a hoàn xuất hiện, sắc mặt điềm đạm, hai tay chắp trước ngực, đầu hơi cúi xuống cung kính thưa. Huyền Mặc bất đắc dĩ buông tay ra, nhưng rõ ràng vẫn còn chút lưu luyến cầm lấy đôi bàn tay sớm đã có nhiều vết chai sạn vì đao kiếm của ta.
“ Đi thôi, không nên để người ta đợi lâu”
…
Giữa chính sảnh đã bày sẵn một bàn tiệc lớn, ngồi ở vị trí chủ tọa là Lãnh Diễm Hàn đang vui vẻ thưởng rượu, bên phải chính là tiểu sư phụ Âu Dương Tuyết Vũ yên lặng nhắm mắt dưỡng thần.
Nhìn thấy ta và Huyền Mặc bước tới, Lãnh Diễm Hàn liền cong cong khóe mắt phượng xinh đẹp, tà tứ mỉm cười :
“ Thế nào, tiểu Quận chúa, ngươi thấy món quà lần đầu gặp mặt ta tặng cho ngươi có hợp ý không?”
Món quà gặp mặt? Ý hắn là Huyền Mặc sao?
“ Ngươi mang biểu cả của bổn cung đến đây là có ý gì?? Ngay cả Thái tử mà ngươi cũng dám…”
Ta còn chưa có nói hết đã bị Lãnh Diễm Hàn một lời chặn lại :
“ Hiểu lầm rồi, ta chẳng qua chỉ báo cho vị hôn phu của ngươi một tiếng để sau khi ngươi thua xong, trọng thương đến mức không cử động nổi thì đến để mang ngươi trở về. Hơn nữa, thấy ngươi xinh đẹp như vậy, ta thương hoa tiếc ngọc cho người mời Thái tử tới khuyên nhủ. Ta thay ngươi làm chuyện tốt lý ra ngươi nên cảm ta mới đúng, tiểu quận chúa”
Ta nghiến răng muốn xông lên đánh hắn lại bị Huyền Mặc ngăn lại, âm thầm liếc mắt nhắc nhở, sau đó huynh ấy chắp tay, mỉm cười nhìn Lãnh Diễm Hàn :
“ Huyền Mặc thay biểu muội đa tạ tâm ý của giáo chủ. Đây là chút tâm ý của bổn cung , mời các hạ xem qua” Dứt lời, một hắc y nhân từ bên ngoài đi vào, tay bưng một cái hộp gỗ nhỏ dâng lên cho Lãnh Diễm Hàn.
Lãnh Diễm Hàn không chút khách khí đưa tay mở ra, ngón tay thon dài tùy ý cầm lên một món chăm chú xem xét. Ta vừa nhìn thấy đồ vật trong tay hắn đã kinh ngạc không dám tin nhìn Huyền Mặc, nhưng huynh ấy lại chỉ mỉm cười dịu dàng nhìn ta.
Chỉ… chỉ là dẫn huynh ấy đến đây gặp ta mà thôi, vì sao lại ra tay hào phóng như thế chứ?? Thứ mà Lãnh Diễm Hàn đang cầm kia, đích thực là Phi Tiêu Đoạt Mệnh nổi tiếng trong giang hồ, là thứ mà ai cũng ao ước, giẫm đạp lên nhau để tranh đoạt!