Nghiệt Duyên

Chương 7: Chương 7: Mỹ Nam Tử Xinh Đẹp




Ngẩng đầu lên nhìn cung điện to lớn trước mắt, ta không khỏi xuýt xoa một tiếng. Tử Minh Điện thực sự là đủ xa hoa, đủ mĩ lệ! Từ ngoài vào trong chỗ nào cũng bày đầy các loại bảo kiếm đã thất lạc từ lâu, các cột nhà và mái nhà cũng được lát bằng vàng ròng làm cả tòa phủ đệ như bừng sáng. Hơn nữa, không gian vô cùng rộng rãi thoáng đãng, xung quanh trồng rất nhiều cây hoa đủ loại màu sắc, đủ mọi kiểu dáng khác nhau.

Hừ, tên giáo chủ nào đó cũng thật biết hưởng thụ!

Âu Dương Tuyết Vũ âm thầm giật giật vạt áo ta mấy cái nhắc nhở, ta giật mình vội vàng thu lại ánh mắt, xấu hổ cúi đầu xuống. Ta làm sao lại quên không để ý, xung quanh vẫn có rất nhiều binh lính đứng canh chứ, vừa rồi đúng là quá lơ là…

Ta ho khẽ vài tiếng, sau đó hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần rồi theo sau tiểu sư phụ vào bên trong. Hình như tiểu sư phụ rất hay lui tới nơi này, thế nên vừa vào đã đi thẳng một mạch, không cần chờ đợi hỏi han ai.

Hắn dẫn ta đến một hoa viên rộng lớn. Giữa rừng hoa thơm ngát, ta nhìn thấy một thân ảnh nam tử cao lớn toàn thân vận y phục màu đỏ thêu chỉ vàng, hoa văn mây sóng uốn lượn vô cùng cầu kì tinh tế, mái tóc dài tùy ý xõa tung, nhẹ nhàng bay trong gió. Dù chỉ nhìn thấy từ phía sau, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được một khí chất bất phàm ở nam nhân trước mắt này, thậm chí là một chút sát khí còn chưa tan hết. Nam nhân thế này, bảy tám phần chính là tên giáo chủ quái đản kia. Sau đó, ta lại liếc mắt xuống nhìn thanh kiếm còn đang nhỏ máu, ta hơi đề phòng lui lại một chút.

Nhưng ta vẫn cảm thấy thắc mắc, nếu hắn vừa giết người xong, vậy thi thể đâu?

“Sư huynh” Tiểu sư phụ tiến lên phía trước một bước, rất có quy củ chắp tay cúi người, hướng nam nhân kia hành lễ.

Ta cũng làm theo tiểu sư phụ, hành lễ với hắn.

Ta nghe thấy tiếng nam nhân kia cười nhẹ một tiếng liền tò mò ngẩng lên để xem hắn cười cái gì, không ngờ vừa ngước mắt lên đã thấy hắn đứng trước mặt, ngón tay thon dài nắm lấy cái cằm tinh xảo của ta mà nâng lên, hắc mâu của hắn chăm chú nhìn ta, lát sau khóe môi cong lên, cười cười nói :

“ Tiểu Vũ, tiểu đồ đệ này của đệ đúng là rất được. Muốn khí chất có khí chất, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn học vấn có học vấn… Trục Nguyệt Quận chúa, thực sự là trăm nghe không bằng một thấy”

Lần đầu tiên bị người khác thất lễ như vậy, ta cực kỳ không thoải mái mạnh mẽ vận công đẩy hắn ra, đồng thời ném cho hắn một ánh mắt khinh thường :

“ Giáo chủ Ma giáo đại nhân tiếng xấu lan xa vạn dặm, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy. Ngươi không những không biết xấu hổ còn không biết lễ nghĩa. Lẽ nào ngươi không hiểu đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân là gì sao? Giáo chủ đại nhân?”

Dứt lời, Tuyết Vũ sắc mặt trắng bệch như tờ giấy kinh hãi nhìn ta, còn tên giáo chủ kia lại cao hứng cười lớn :

“ Nam nữ thụ thụ bất thân? Tiểu quận chúa, ngươi nói xem, ngoài cái thân thể và cái tên của nữ nhân, thì ngươi có chỗ nào không giống nam nhân chứ? Nếu đã không phải nam nhân, ta đây cần gì phải lễ nghĩa với ngươi?”

Một lời của hắn đã thành công chọc ta tức đến mức mặt mũi đều đỏ ửng lên, chỉ hận không thể xông tới liều mạng với hắn. Tên nam nhân này, hắn có chỗ nào giống với giáo chủ ma giáo chứ? Không phải nên là một nam nhân ít nói, lãnh ngạo, phiêu dật bất phàm sao??

“ Sư huynh, đừng trêu chọc nàng” Nhìn bộ dáng tức nghẹn họng lại không dám làm gì của ta, Tuyết Vũ một mặt đau lòng ôm ta vào ngực an ủi, một mặt quay sang nam nhân kia trách móc. Nàng là đồ nhi của hắn, ai cũng không thể tùy ý bắt nạt!

“ Mới thế đã giận rồi sao?” Hồng y nam nhân bĩu môi, chán nản nhún vai mấy cái “ Vậy hôm nay sư đệ đến đây tìm Lãnh Diễm Hàn ta, còn mang theo nàng là có ý gì?”

Ồ, hóa ra tên hắn là Lãnh Diễm Hàn sao? Chỉ là tên thôi cũng thực có khí phách…

Không đợi sư phụ trả lời, ta đã cao giọng lên tiếng :

“ Hôm nay ta tới, chính là muốn mượn xem qua một chút cái cuốn bí kíp võ công thiên hạ đệ nhất của Ma giáo các ngươi, điều kiện là gì, giáo chủ đại nhân mời tự nhiên!”

“ Dựa vào cái gì ta phải cho ngươi xem?” Người thân cận nhất trong môn phái còn không thể chạm tới, đừng nói chi là một người ngoài như ngươi, tiểu nha đầu kiêu ngạo!

“ Dựa vào ta là đồ đệ cưng của sư đệ ngươi! Tính ra quan hệ cũng mật thiết lắm đấy!” Ta híp mắt cười cười nhìn hắn, rồi lại quay sang nhìn tiểu sư phụ chớp mắt ra hiệu, hi vọng hắn có thể giúp ta nói đỡ một tiếng.

Tuyết Vũ liếc ta một cái, lát sau cũng điềm đạm nói :

“ Sư huynh, lần trước huynh nói muốn thanh Diễm Long bảo kiếm của ta. Chỉ cần huynh đáp ứng nàng, ta lập tức cho người mang tới, tuyệt không nuốt lời!”

Tiểu sư phụ hắn vừa nói cái gì? Diễm Long bảo kiếm?? Đó chẳng phải là thanh kiếm đã thất truyền nhiều năm của một vị chân nhân sao? Ta có biết qua về thanh bảo kiếm này trong sách. Diễm Long bảo kiếm so với kiếm bình thường lực đạo mạnh hơn gấp chục lần, thậm chí chỉ cần vung kiếm cũng đủ để giết hết địch nhân trong vòng ba trượng! Lực sát thương của nó vô cùng cao, một khi bị chém trúng, không chết thì cũng thành phế nhân!

Thanh kiếm tốt như vậy, tiểu sư phụ lại vì ta mà nỡ tặng đi sao??!! Tiểu sư phụ…!

“ Sư phụ, không xem được thì thôi, ta cũng không cần! Ngươi đừng có giao kiếm cho hắn! Thanh kiếm này uy lực rất lớn, giao cho hắn thì không phải thiên hạ sẽ đại loạn sao??” Ta lắc đầu nguầy nguậy ôm lấy sư phụ, kịch liệt phản đối.

Hắn đã giúp ta quá nhiều, ta sẽ không trả nổi mất!

Tuyết Vũ kinh ngạc nhìn ta, sau đó dịu dàng đặt tay lên đầu ta xoa nhẹ :

“ Không sao, chỉ là một thanh kiếm mà thôi. Ta giữ lại cũng chẳng để làm gì, chi bằng đem nó tặng cho hắn”

“ Nhưng mà…” Ta vẫn là cảm thấy không ổn chút nào.

“ Việc ngươi cần làm chính là xem thật kĩ bí kíp đó, nếu như có thể học được, chẳng phải thanh bảo kiếm gì kia cũng chỉ là miếng kim loại bỏ đi rồi sao?”

Lãnh Diễm Hàn mày kiếm hơi nhíu lại, sau đó giãn ra, tươi cười mở miệng :

“ Được! Ta đáp ứng. Tuy nhiên…”

“ Tuy nhiên cái gì?” Ta bực tức gằn giọng, hắn còn muốn làm gì? Lẽ nào là được voi thì đòi tiên sao??

“ Tuy nhiên, ta muốn ngươi vượt qua được thử thách của ta, chỉ cần ngươi có thể qua được, ta sẵn sàng cho ngươi xem, thậm chí… còn tận tình chỉ bảo ngươi!” Trên khuôn mặt tuấn mĩ hiện lên một nét cười nham hiểm, một tia âm mưu xẹt qua trong đôi mắt phượng.

V

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.