Nghiệt Duyên

Chương 6: Chương 6: Tử Minh Điện




Âu Dương Tuyết Vũ không đáp lời ta mà chỉ cúi đầu âm thầm suy tư, đầu mày hắn khẽ nhíu lại. Ta biết, bình thường tiểu sư phụ rất ít khi có vẻ mặt này, trừ phi, đó là chuyện vô cùng hệ trọng!

“ Sao vậy? Lẽ nào ngay cả người cũng không biết sao?” Ta có chút thất vọng hỏi, mặt xị xuống.

Hắn nhìn ta thở dài một tiếng, nâng tay với lấy ấm trà trắng bên cạnh, rót ra nửa chén rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ, sau đó mới lên tiếng đáp :

“ Giáo chủ Ma giáo vốn là sư huynh của ta, làm sao có thể không biết đây?”

Ta trố mắt nhìn tiểu sư phụ, tay run rẩy chỉ vào hắn lắp bắp không nên lời. Không phải chứ? Cái tên giáo chủ Ma giáo nổi tiếng là một tên cuồng ma khát máu lại có thể là sư huynh của tiểu sư phụ??? Thật đáng sợ, quả nhiên tiểu sư phụ ngồi lên cái ghế minh chủ võ lâm này đúng là không uổng mà, ngay cả giáo chủ Ma giáo mà cũng quen biết!

“ Vậy còn chần chờ gì nữa! Tiểu sư phụ, người hãy giúp ta mượn cái bí kíp đó đi mà… Cùng lắm thì giúp ta lẻn vào trộm đi!” Ta đi tới, nũng nịu kéo lấy tay tiểu sư phụ năn nỉ ỉ ôi. Ta thật sự vô cùng thích cái bí kíp ấy, ta rất rất muốn được xem qua một lần! Nếu có được nó, không phải ta sẽ đánh bại được tiểu sư phụ, ra trận sẽ khiến kẻ thù sợ mất mật sao? Như vậy, sẽ không còn ai dám dòm ngó Thiên quốc của nàng nữa!

“ Ngươi nghĩ Ma giáo là cái gì? Là nơi để ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao! Không được, bất luận thế nào thì ngươi cũng không thể bước chân vào đó nửa bước!” Tuyết Vũ đẩy tay nàng ra, hất bào định rời đi thì bị nàng giữ lại, hắn theo bản năng quay đầu liền bị nàng nhón chân lên, hai tay quàng qua cổ kéo đầu xuống, nhẹ nhàng hôn một cái thật kêu lên má hắn, “ Sư phụ… chúng ta đi hay không đi?”

Mặt của hắn nhanh chóng đỏ ửng lên, vừa giận vừa thẹn không biết phải làm sao, cuối cùng bị ta lôi lôi kéo kéo nửa ngày đành phải xuống nước, đồng ý cho ta theo. Ha ha , tiểu sư phụ này của ta bề ngoài lãnh đạm thế thôi, chứ thực ra vô cùng đáng yêu ~

“ Tuy nhiên, ngươi tuyệt đối không được phép có bất cứ cử chỉ nào quá phận. Ta sẽ chỉ giúp ngươi xem qua mà thôi, không thể giúp ngươi lấy được” Trên xe ngựa không nhỏ không lớn, rộng vừa đủ cho hai người ngồi, tiểu sư phụ nghiêm túc căn dặn.

“ Vì sao thế?” Ta chống tay lên cằm hướng mắt ra ngoài ngắm nhìn cảnh đường phó náo nhiệt bên ngoài, đáp một tiếng lấy lệ.

“ Sư huynh của ta tính tình cổ quái, lúc vui vẻ lúc lại tức giận, vô cùng bất thường. Chỉ cần có chút sơ sẩy nào khiến hắn không vừa lòng đều sẽ chết hết” Quen biết với nha đầu này nhiều năm như vậy, hắn đã quá hiểu về tính cách phóng khoáng không sợ trời cao đất rộng là gì của tiểu đệ tử này. Hắn thực sự lo lắng, ai đó sẽ gây chuyện…

“ Biết rồi biết rồi mà, ta sẽ cẩn trọng!” Tưởng là gì, hóa ra lại nhắc nhở về vấn đề này. Tiểu sư phụ của ta vẫn còn rất trẻ mà tính tình đã như cụ non thế này rồi, về sau làm sao cưới vợ đây? Haizzz…



Xe đi đến tối thì dừng trước một ngôi miếu bỏ hoang trong rừng, phu xe chậm rãi vén màn xe lên, ta lập tức nhảy xuống, tiểu sư phụ cũng im lặng theo sau. Ta quan sát ngôi miếu này một chút, cảm thấy ngôi miếu này vô cùng bình thường, cũng không có gì đặc biệt… Lẽ nào một ngôi miếu hoang tàn đổ nát này lại là nơi ở của Ma giáo sao? Nhưng nếu vậy thì người đâu?

Ta dò dẫm đến gần miếu hơn thì lại bị tiểu sư phụ giữ tay kéo về, không cho tiến thêm nữa. Ta còn đang thắc mắc không hiểu thì đã thấy hai hắc y nhân từ trên cây nhảy xuống không chút tiếng động, chớp mắt một cái đã thấy họ đứng sừng sững trước mặt. Đám người này… chắc chắn là cao thủ! Di chuyện không có tiếng động như vậy, đến nàng còn chưa thể đạt tới trình độ đó!

Hắc y nhân quan sát chúng ta, sau đó một trong hai tên bước lên, vừa tuốt kiếm vừa nói :

“ Hai người các ngươi vừa nhìn đã biết là võ công không tầm thường, các ngươi là ai?”

Âu Dương Tuyết Vũ không chút nao núng đẩy ta ra sau lưng, bàn tay giơ ra một tấm lệnh bài bằng gỗ Đàn Hương, bên trên khắc một chữ “ Hàn” vô cùng tinh tế, tỉ mỉ không thua kém bất cứ nghệ nhân nào ở Thiên quốc.

Điểm đáng chú ý ở đây là, hai tên hắc y nhân kia vừa nhìn thấy lệnh bài này đã quỳ xuống, vô cùng lễ phép chắp tay hô :

“ Tham kiến Minh chủ đại nhân, thuộc hạ vô lễ, thỉnh đại nhân trách tội”

Âu Dương Tuyết Vũ phất tay ra hiệu cho bọn họ đứng lên, sau đó kéo ta đi ra phía sau ngôi miếu, tiếp tục tiến thẳng vào rừng. Hắn dắt ta đi lòng vòng trong rừng, đi đến mức ta rã hết cả tay chân vẫn chưa dừng lại. Rốt cuộc là đang đi đâu vậy??

“ Sư… sư phụ! Ngươi đang làm cái trò quỷ gì vậy? Rốt cuộc là Ma giáo ở đâu?” Ta thở hổn hển dừng chân lại, mất kiên nhẫn lên tiếng.

“ Khu rừng này có bày bố trận, phải đi đúng đường, nếu không chỉ cần đi sai lệch một bước, hàng vạn bẫy sẽ được khởi động, lúc đó chúng ta chết sẽ không toàn thây!” Tuyết Vũ quay lại bế ta lên, lại tiếp tục sải từng bước dài đi tiếp “ Ở đây, chúng ta cũng không thể dùng khinh công, nếu không cũng sẽ bị nhận kết quả tương tự”

Ta chán nản thở dài một tiếng, trong lòng thầm nguyền rủa là cái tên nào ăn no rửng mỡ rảnh rỗi bày ra một đống trò vớ vẩn này như vậy. Hừ, quả nhiên là Ma giáo có khác, không những có cao thủ mà còn có cả những kẻ không – được – bình – thường !

Đi thêm một lúc nữa thì Tuyết Vũ dừng lại, miệng lầm rầm đọc cái gì đó rồi mới đi tới. Ta nằm trong lòng tiểu sư phụ không khỏi bất ngờ, rõ ràng vừa rồi trước mắt không thấy gì cả, vì sao hắn vừa đọc xong, trước mắt lại xuất hiện cả một cung điện lớn thế này???!!!

“ Tiểu nha đầu, đây chính là Tử Minh điện, là nơi Ma giáo ở”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.