Ta ghìm chặt cương ngựa, mày nhăn lại, mắt nhìn đăm đăm về hắc y nhân chắn trước mặt. Mị Nhi thúc ngựa chạy lên phía trước, tuốt kiếm ra chĩa thẳng về phía hắc y nhân, không đợi ta lên tiếng đã lạnh lùng truy vấn :
“ Kẻ nào to gan?”
Hắc y nhân kia một chút cũng không nao núng hay tỏa ra sát khí, ngược lại còn cung kính chắp tay quỳ xuống nói :
“ Trời đã tối, quận chúa thân thể còn chưa tốt, thỉnh quay trở về vương phủ”
Quận chúa? Hắn biết thân phận của ta sao? Lẽ nào hắn chính là thuộc hạ của phụ vương cử đi bắt ta? Rõ ràng ta đã rời đi một quãng rất xa rồi mà? Vương phủ làm sao có kẻ lợi hại đến mức như vậy?
“ Hỗn xược! Nếu đã biết là quận chúa vì sao còn không mau tránh đường!? Quận chúa chỉ là buồn chán không có gì làm mới đi dạo chơi một chút thế nhưng ngươi dám cản đường hay sao? Ngươi rốt cuộc là ai?” Mị Nhi siết chặt trường kiếm, mắt ánh lên lửa giận bập bùng trừng mắt nhìn hắc y nhân.
“ Thuộc hạ là ai có quan trọng sao? Nếu quận chúa không chịu trở về, thuộc hạ đành phải thất lễ!” Hắc y nhân vừa dứt lời liền nhanh như chớp rút kiếm, phi thân về phía Mị Nhi không chút lưu tình chém xuống. Mị Nhi nghiêng người nhảy xuống ngựa khiến kiếm của hắn một đường đâm thẳng vào thân ngựa.
Nhìn sinh vật vô tội cứ như vậy mà chết đi, ta đột nhiên có chút phẫn nộ, lại thấy có vẻ như Mị Nhi đang rơi vào thế hạ phong liền không chút do dự rút bảo kiếm đeo bên hông, xông về phía hắc y nhân.
Hắn dường như đã có sự chuẩn bị trước, thế nên rất chuẩn xác tránh được một chiêu chí mạng ấy của ta, ta cũng không vì thế mà buông tha, tiếp tục phô diễn hàng loạt chiêu thức phức tạp, chiêu nào chiêu nấy đều là nhắm vào yếu huyệt của đối phương.
Thời gian gấp gáp, ta không có thời gian để nhân nhượng hay do dự!
Qủa nhiên không uổng chút nào, cuối cùng ta cũng thành công đâm được một nhát vào ngực phải của hắn, thời khắc bảo kiếm xuyên qua thân thể của hắn, ta bỗng cảm thấy có chút nuối tiếc, một kẻ võ công giỏi như vậy lại phải chết thê thảm thế này thật sự có chút không đáng mà.
Ta rút kiếm lại, nhìn thân thể cao lớn bất động nằm dưới nền đất lạnh lẽo của hắn một lần cuối rồi dìu Mị Nhi lên ngựa sau đó mới nhảy lên, hai tay cầm lấy dây cương bắt đầu chạy tiếp.
Khi ấy, ta đã không nhận ra rằng, giây phút ta nhảy lên ngựa tiếp tục hành trình, dưới màn đêm, một ánh mắt sắc bén mang theo đau thương xen lẫn oán hận nhìn về phía này…
Vì sao? Vì sao lại bỏ trốn? Hãy nói với ta, nàng bỏ đi chính là vì tìm kiếm quyển kiếm pháp đó, tuyệt đối không phải là vì muốn trốn tránh hôn sự kia. Chính nàng đã hứa với ta, khi nàng trưởng thành sẽ gả cho ta, vì cái gì lại nuốt lời?
Ta không cam tâm!
…
Ta nghĩ tới nghĩ lui một hồi cuối cùng quyết định chạy thẳng tới Âu Dương gia trang, phủ đệ của minh chủ võ lâm – Âu Dương Tuyết Vũ. Dù sao thì đó cũng là nơi gần nhất hiện tại.
Thị vệ gác cổng vừa nhìn thấy ta đã rút kiếm phòng thủ, ta khinh thường ném cho chúng một cái lệnh bài bằng gỗ Đàn Dương, vừa xem xong liền vội vã quỳ xuống nhường đường.
Đó là lệnh bài đặc biệt của Âu Dương gia, chỉ có người có quan hệ thân thiết với Âu Dương gia mới được phép bước vào phủ. Dù ta luôn oán hận đã bại dưới tay hắn trên đại hội võ lâm giành vị trí minh chủ nhưng quan hệ giữa ta và hắn vẫn luôn rất thân thiết, có thể xem là bằng hữu tri kỉ. Mặt khác, hắn cũng là tiểu sư phụ của ta.
Năm đó bại dưới tay hắn, nhục nhã trước toàn thể dân chúng, ta vì không cam tâm đã tìm hắn so đo, đánh thêm mấy trận nhưng cuối cùng người thua vẫn là ta. Cuối cùng ta đành ngậm đắng nuốt cay bái hắn làm sư phụ, một lòng muốn luyện võ công thật giỏi, hi vọng một ngày nào đó có thể hạ gục hắn. Có lẽ vì thấy ta căn cơ tốt, thế nên hắn đã nhận ta làm đồ đệ. Mấy ngày đầu, ta rất ghét hắn nhưng dần dà ở lâu chung với hắn ở phủ đệ, ta cảm thấy hắn cũng là người rất tốt, rất chu đáo. Thế nên thôi không ghét hắn nữa, thậm chí còn cảm thấy thân thiết là đằng khác.
Ta đỡ Mị Nhi vào trong phủ, nhanh chóng tìm đến phòng của ta. Lúc bái hắn làm tiểu sư phụ, ta bắt buộc phải ở lại phủ đệ của hắn nên hắn đã dành cho ta một căn phòng khá thoải mái ở phía Đông, sau này trở về, dù không thường xuyên đến nhưng lần nào đến, phòng của ta vẫn không chút bụi bẩn, đồ đạc để gọn gàng ngăn nắp, giống như ngày nào cũng được dọn dẹp rất kĩ càng…
Đặt Mị Nhi không biết đã mê man thiếp đi từ lúc nào lên giường, ta lo lắng bắt mạch cho nàng, cảm thấy mạch đập hỗn loạn bất thường, rõ ràng là đã trúng độc!
Hèn gì lúc đánh nhau hắn không dám đả thương ta, hóa ra là sợ ta trúng độc…
Nhưng bây giờ quan trọng chính là phải giải độc cho Mị Nhi!
Nghĩ là làm, ta vội vã phi thân tìm thư phòng của Tuyết Vũ. Phủ đệ của Tuyết Vũ rất lớn, còn có rất nhiều cạm bẫy linh tinh, cứ mỗi tháng sẽ thay đổi bẫy một lần, thế nên ta đã phải rất khổ sở mới có thể tìm đến thư phòng của tên tiểu sư phụ quái đản này.
Một phần vì lo lắng cho Mị Nhi, một phần vì quá mệt mỏi do đi một chặng đường dài đến đây rồi lại còn phải đối phó với trùng trùng điệp điệp cạm bẫy trong phủ nên vừa nhìn thấy thư phòng vẫn còn đang sáng đèn của Tuyết Vũ liền không chút khách khí thẳng chân đá cửa đi vào, ai ngờ cửa vừa mở ra đã thấy từ trong phòng phóng ra ba cái phi tiêu sắc nhọn. Ta bây giờ gần như đã cạn kiệt sức lực, cơ hồ không còn sức để né tránh, chỉ cảm thấy thân thể trở nên mềm nhũn, mọi thứ xung quanh dần dần trở nên mờ ảo…
Trước khi rơi vào cõi hư không, dường như ta cảm nhận được vòng tay lạnh lẽo quen thuộc của tiểu sư phụ chết tiệt đó đang ôm ta thật chặt, còn nghe cả tiếng hắn than thở bên tai :
“ Ngốc tử, chỉ mấy tháng không gặp, vì sao ngươi lại ra nông nỗi này?”