Nghiệt Duyên

Chương 3: Chương 3: Đào Hôn




Ta còn đang ngẩn ngơ nghĩ đến quyển bí kíp kia của Ma giáo thì đột nhiên bị Huyền Mặc ngấm ngầm chạm nhẹ một cái vào eo làm ta bừng tỉnh, phát hiện ra bản thân đang ngồi trước một bàn tiệc thật thịnh soạn mà xung quanh là đông đủ văn võ bá quan và cả Hoàng Thượng, Hoàng hậu, người trong hoàng tộc.

“ Ngọc Nhi, con có nghe ta nói không?” Dường như cảm thấy ta không chú ý, Hoàng Hậu dịu dàng nhìn ta, lặp lại một lần nữa câu nói vừa rồi.

“ Hoàng bá mẫu… ta… à không, tiểu nữ vừa rồi lơ đễnh, không nghe được lời của người, thỉnh hoàng bá mẫu trách phạt!” Ta cuống quít hướng phía Hoàng Hậu chắp tay, cầu xin cho lấy lệ. Mẫu phi đã từng nói qua, bất kể đúng hay sai, bất kể là đang ở trong bất kỳ trường hợp nào, khi đứng trước Hoàng thượng hay Hoàng Hậu thì đều phải nhận sai. Mặc dù thấy điều này rất vô lý, nhưng để bảo toàn cái mạng nhỏ này của mình, ta đành phải làm theo. Nhưng lần này đúng là ta sai thật, thế nên cũng chẳng có oán trách gì, nếu hoàng bá mẫu thật sự muốn phạt thì ta cũng sẽ không oán hận gì cả.

“ Ha ha, con bé này, làm gì mà hốt hoảng như vậy! Không cần lo sợ, con vừa mới từ chiến trường trở về, thân thể còn chưa khỏe, lơ đễnh là chuyện hiển nhiên. Vừa rồi bá mẫu muốn hỏi con, con đã có ý trung nhân chưa?” Hoàng Hậu che miệng cười duyên, dù đã ngoài tuổi ba mươi, trên vầng trán đã xuất hiện vài nết nhăn mờ nhạt, thế nhưng nhìn thế nào thì Hoàng hậu vẫn rất đoan trang, quý phái và trẻ trung.

Ta trố mắt nhìn bà, không chút do dự đáp :

“ Dạ chưa”

Câu hỏi gì vậy chứ! Nàng từ nhỏ đến lớn đều lo tập luyện võ công, đụng tí là ra chiến trường cùng với các tướng quân, hơi đâu để tâm đến chuyện yêu ai hay ý trung nhân gì chứ!

Nhưng lúc đó ta không để ý rằng, lời vừa dứt, khóe môi Huyền Mặc khẽ câu lên, ý cười ngập tràn nơi ánh mắt.

“ Vậy là không được. Cho dù con có bận bịu đến đâu, thì vẫn là một nữ nhi, năm nay con cũng đã mười chín tuổi rồi, không thể kéo dài lâu hơn được nữa” Lần này người lên tiếng không phải là Hoàng hậu mà là Hoàng thượng, ngài chậm rãi lên tiếng rồi quay sang nhìn mẫu thân ta “ Trục Nguyệt vương phi, ngươi thấy chuyện này thế nào?”

“ Thần thiếp nguyện nghe theo ý chỉ của Hoàng thượng. Thần thiếp vô năng, không thể tìm được người phù hợp với nữ nhi, vẫn là bệ hạ người cao minh, thỉnh bệ hạ chỉ hôn cho Ngọc nhi” Mẫu phi của ta nghe nhắc đến tên liền vội đứng lên, cúi người thưa.

Nghe đến hai chữ “chỉ hôn”, cả người ta hơi run lên. Không phải chứ, vì sao lại thành ra thế này…

Ta muốn phản kháng thì lại bắt gặp ánh mắt đe dọa đáng sợ từ mẫu phi, thế nên đành phải im lặng. Được, chỉ hôn thì chỉ hôn, để xem kẻ nào dám lấy ta! Nam nhân đại trượng phu ai mà chẳng mong muốn có được một thê tử thùy mị nết na, cầm kỳ thi họa tinh thông? Trong khi ta ngay cả kim cũng không biết cầm, chỉ biết đến kiếm pháp, đánh nhau, chiến trường, nào có để tâm đến những thứ đó? Nói gì ta còn là một người phóng khoáng, sớm đã quên hết những thứ như nữ tắc nữ giới gì đó chứ!?

Nhân lúc ta không để ý, Hoàng thượng lén lút quay sang nhìn Hoàng hậu đánh một cái chủ ý, rồi lại quay sang nhìn Huyền Mặc, sau đó mới đưa tay vuốt chòm râu lưa thưa dưới cằm, dõng dạc tuyên bố :

“ Hôm nay nhân có đầy đủ văn võ bá quan ở đây, trẫm quyết định chỉ hôn Trục Nguyệt quận chúa Huyền Ngọc với thái tử Huyền Mặc, một năm sau lập tức thành thân”

Lập tức xung quanh vang lên tiếng tung hô rào rào, các tiểu thư công chúa thì liên tục bắn đạn về phía ta, hận không thể phanh thây ta cho hả cơn giận. Trong khi ta đã hóa thành tượng đá từ khi nào…

Huyền Mặc dường như đã đoán trước được chuyện này, nét mặt vẫn thản nhiên như thường, huynh ấy đưa tay nắm lấy ta ta, siết chặt.

Ta quay sang nhìn huynh ấy, nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của huynh ấy, ta cảm thấy vô cùng bối rối. Ta biết Huyền Mặc luôn rất yêu thương ta, chiều chuộng ta, ở bên ta từ lúc còn nhỏ, thế nhưng, đối với Huyền Mặc, tình cảm của ta dành cho huynh ấy chỉ đơn thuần là tình cảm huynh đệ mà thôi.

Không được, phải trốn thôi, phải đào hôn!



Tối hôm đó, ta lén lút sắp xếp đồ đạc cần thiết vào tay nải, quyến luyến nhìn lại vương phủ lần cuối rồi cùng Mị Nhi rời đi trong đêm tối, thần không biết quỷ không hay.

Phụ vương, mẫu phi, con gái bất hiếu, nhất định sẽ giành lấy cuốn bí kíp kia, đánh bại minh chủ võ lâm để rửa nỗi nhục năm xưa.

Chỉ khi nào con trở thành người cường đại nhất thì mới có thể bảo hộ Trục Nguyệt vương phủ…

Bởi vì, con là Trục Nguyệt quận chúa, người bảo hộ của Trục Nguyệt vương phủ!



Mọi chuyện quá nhanh khiến ta mất kiểm soát, quá nôn nóng rời đi mà không hề nhận ra rằng ở phía xa có một ánh mắt sắc bén luôn dõi theo mỗi một hành động của ta.

Nhìn thấy ta và Mị Nhi hai chủ tớ đã rời khỏi vương phủ, hắc y nhân chau mày, tay vô thức siết chặt thanh kiếm, lát sau mới phi thân đi, thẳng hướng Hoàng cung hoa lệ ở phía xa xa .



Đông Cung

“ Huyền Mặc, bổn cung đã thực hiện lời hứa, nói với hoàng thượng chỉ hôn cho ngươi và Huyền Ngọc. Ngươi còn điều gì bất mãn chứ? Mau giao thuốc giải ra đây!” Trong điện, Hoàng hậu giận dữ đập bàn, hoàn toàn lột bỏ lớp vỏ ngoài tao nhã cao quý trước mặt mọi người. Đôi mắt bà ngập tràn oán hận nhìn về phía nam tử vận hắc y đang nhàn nhã uống trà trên ghế quý phi, bộ dáng hờ hững, hờ hững đến tàn nhẫn!

Huyền Mặc vốn không phải là con của Hoàng hậu mà là của Hồ Qúy phi, nhưng Hồ quý phi ấy đã mất từ cách đây ba năm. Dù Huyền Mặc là con trưởng nhưng cũng chỉ là con của một Qúy phi mà thôi, trong khi con của bà là Nhị hoàng tử, văn võ cũng không thua kém gì hắn, lại có mẫu thân là Hoàng hậu, đáng lý ra phải là thái tử! Thế nhưng hoàng thượng lại chọn Huyền Mặc chỉ vì ý nguyện của một quý phi!

Điều đó khiến bà không cam tâm, Nhị hoàng tử lại càng không quan tâm, thế nên cả hai nhất quyết bày mưu ám sát Huyền Mặc nhưng không thành, cuối cùng lại chuốc họa vào thân!

Nhị hoàng tử không những không sát hại được Huyền Mặc mà còn bị hắn âm thầm hạ độc, đến nay vẫn còn sống dở chết dở, thần trí mơ hồ…

Hoàng hậu ngay cả bằng chứng tố cáo hắn cũng không có, thậm chí cho dù đi nói với Hoàng thượng rằng chính Huyền Mặc là kẻ hạ độc Nhị hoàng tử thì cũng chẳng tin được, bởi vì Huyền Mặc trước mặt mọi người luôn là một quân tử!

Bà đã mời qua rất nhiều danh y nhưng đều không có tác dụng, cuối cùng đành phải xuống nước cầu xin Huyền Mặc, làm một vụ giao dịch với hắn…

“ Hoàng hậu nương nương, ngươi không cần nôn nóng, sau khi thành hôn với Trục Nguyệt Quận chúa, ta nhất định sẽ giao ra thuốc giải. Ngươi cứ yên tâm đi, trong vòng hai năm, nhị đệ sẽ không chết nổi đâu!” Huyền Mặc chậm rãi nhấp một ngụm trà, chậm rãi lên tiếng.

Hắn vốn dĩ không hề muốn hạ độc nhị đệ, cũng chẳng muốn làm hại với ai, là chính bọn họ khơi mào trước. Nếu hắn không ra tay trước mà nhân nhượng, thì sẽ có một ngày nào đó hắn chết thảm dưới tay Hoàng hậu và nhị đệ.

Hắn biết, hoàng hậu luôn chán ghét hắn, hận hắn vì hắn đã ngồi lên cái ghế thái tử mà đáng lý ra người ngồi ở vị trí ấy phải là nhị đệ. Nhưng làm sao lại trách hắn? Hắn cũng đâu mong muốn?

Năm đó, mẫu phi hắn chết là do bảo vệ phụ hoàng khỏi thích khách, tâm nguyện cuối cùng của người chính là muốn hắn lên ngôi hoàng đế. Phụ hoàng vì muốn cảm tạ mẫu phi nên đã nhất quyết ném cho hắn cái ngôi vị Thái tử…

Hắn ngay cả cơ hội từ chối cũng không có, hơn nữa vì mẫu phi, hắn đành phải nắm giữ vị trí này. Hơn ai hết, hắn hiểu rất rõ, ngôi vị Thái tử là một thứ bên ngoài xa hoa nhưng bên trong lại tràn ngập nguy hiểm, chính nó đã mang đến cho hắn rất nhiều rắc rối phiền muộn. Nếu không phải vì mẫu phi, hắn cần cái ngôi vị ấy làm gì?

Cả đời này, thứ hắn muốn chỉ có một, đó là nàng.

Nàng là biểu muội mà hắn luôn yêu thương, chăm sóc, ở bên cạnh từ khi còn nhỏ. Bất cứ lúc nào nàng cũng luôn bên cạnh hắn, cùng hắn chia sẻ niềm vui nỗi buồn, ở bên cạnh hắn an ủi, đỡ hắn đứng dậy từ nỗi đau mất đi mẫu phi…

Nàng chính là ánh sáng dẫn lối cho hắn, là thứ duy nhất khiến hắn cảm thấy cuộc đời này có ý nghĩa…

Huyền Mặc còn đang trầm mặc suy tư thì bỗng dưng nghe thấy tiếng chim hót. Là tiếng của chim bồ câu đưa tin!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.