Ngắm tới ngắm lui một lượt, cảm thấy ổn rồi ta mới rời khỏi phòng đi thẳng ra ngoài cổng vương phủ. Bên ngoài vương phủ có một chiếc xe ngựa lớn được chạm trổ tinh tế, cầu kì nhưng không quá xa hoa lộng lẫy khiến người khác nhìn vào có một loại cảm giác kính trọng. Phu xe đưa tay vén màn hoa lên rồi cúi đầu lui sang một bên, ta đưa tay bám vào thành xe, thuần thục nhảy lên đi vào trong, còn Mị Nhi thì đi bộ theo phía sau.
Bên trong xe ngoài ta ra còn có mẫu phi và Hồng di nương, vừa thấy ta bước vào, Hồng di nương đã niềm nở nắm lấy tay ta, đỡ ta ngồi xuống bên cạnh, vừa vuốt ve mặt ta vừa xót xa than thở :
“ Ngọc Nhi lại đây cho ta xem chút nào, hừm, mặt đã không còn tròn trịa như trước nữa rồi, có phải con lại nhịn ăn đúng không?”
“ Mấy ngày đó lương thực túng thiếu, quân chi viện và vận chuyển lương thực từ kinh thành chưa kịp đến nên mỗi người đều phải ăn ít đi một chút để cầm cự qua ngày. Di nương, người không thấy nhờ đó mà con đã thon gọn hơn rất nhiều sao?” Ta cười cười nhìn di nương, hai tay cầm lấy bàn tay thon dài trắng trẻo của di nương đung đưa qua lại.
Hồng di nương là một tiểu thư quý tộc, năm đó vì quá yêu phụ vương mà thậm chí chấp nhận gả vào vương phủ làm một thứ phi. Bởi vì trước đó phụ vương ta sớm đã có hôn ước với mẫu phi của ta, mà mẫu phi của ta lại là Trưởng công chúa của nước láng giềng, vì thế nên được ngồi vào hàng chính thất là lẽ đương nhiên. Phụ vương ta tuy có tình cảm đối với mẫu phi, thường hay ưu ái bà nhưng vẫn chú ý sủng ái Hồng di nương, dù sao thì bà ấy cũng rất đáng thương, thân là một tiểu thư quý tộc cao quý nhưng lại chỉ có thể làm một thứ phi, hơn nữa tình cảm của bà đối với phụ vương còn rất sâu đậm nhưng lại không thể nhận được hồi đáp nhiều… Hồng di nương cũng không vì được sủng ái mà kiêu ngạo, ngược lại còn rất khiêm nhường, hiểu lễ nghĩa, cũng không dám ghen tị hay tranh sủng, có lẽ chính bà cũng nhận ra, phụ vương đối với bà cũng chỉ là chút tình nghĩa phu thê, còn đối với mẫu phi mới là tình cảm nam nữ thật sự.
Hai vị đại ca của ta là Huyền Lâm và Huyền Phong cũng là do Hồng di nương hạ sinh, còn mẫu phi của ta chỉ có một mình ta, có lẽ vì thế mà mẫu phi rất hay nghiêm khắc với ta, cũng có nghĩa là kì vọng vào ta rất nhiều. Hồng di nương cũng rất yêu thương ta, mỗi khi có thứ gì mới lạ đều đem khoe với ta đầu tiên. Thế nên ta cũng rất quý trọng bà, sớm đã xem Hồng di nương giống như mẫu phi của mình.
“ Con thân là thống soái, cho dù là vì lý do gì đi nữa thì cũng phải ăn ít hơn để làm gương, cũng như thể hiện khí phách của một nữ nhân cho đám nam nhân kia thấy. Lần này biểu hiện của con rất tốt, đáng khen ” Mãi một hồi sau mẫu phi mới quay sang nhìn ta, nói với giọng điệu nghiêm khắc khiến ta có chút mất hứng nhưng cũng không dám oán trách.
Mẫu phi là trưởng công chúa của Nguyệt quốc, phong thái uy nghi đã là thiên sinh, vì thế nên biểu cảm lạnh lùng cũng là chuyện dễ hiểu…
Người như vậy cũng chỉ muốn tốt cho ta, muốn ta không được phép dựa dẫm như những nữ nhân khác mà phải tự mình gánh vác, xử lý tất cả.
“ Tạ mẫu phi” Ta cũng chắp tay cúi đầu, thưa khẽ một tiếng cho có lệ.
Mẫu phi hơi nhìn sang ta một lúc, sau đó lại nhắm mắt dưỡng thần.
Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng xe ngựa cũng vào đến Hoàng Cung. Ta vừa bước xuống đã nhìn thấy từ xa có một bóng hình cao lớn đang từ xa đi tới, người ấy một thân bạch y thêu chỉ vàng, mái tóc dài đến lưng chia thành hai nửa, một nửa búi cao, cài trâm ngọc, một nửa xõa xuống tùy ý tung bay, phiêu dật tựa thần tiên lại mơ hồ như ảo ảnh. Nam nhân đẹp đến như vậy, chỉ có thể là biểu ca của ta, đương kim thái tử Huyền Mặc.
Kìm không được nỗi xúc động đang trào dâng, ta vội vã đạp chân phải xuống đất lấy đà phi thân về phía huynh ấy. Huyền Mặc nhìn thấy ta liền dịu dàng mỉm cười, chân chạm khẽ một cái, nhẹ nhàng bay lên đỡ lấy ta.
Huynh ấy điêu luyện bế ta quay vài vòng trên không trung rồi mới hạ xuống mặt đất, khóe môi câu lên một đường tuyệt đẹp :
“ Tiểu Ngọc, lâu ngày không gặp mà muội đã nhẹ như lông hồng thế này”
Ta không đáp lại mà chỉ bĩu môi khinh thường nhìn Huyền Mặc. Huynh ấy có khi nào chê ta béo đâu chứ!
“ Được rồi tiểu quận chúa, ta không vòng vo nữa, lần này đi đổi lấy cuốn bí kíp võ công làm quà cho muội, ta đã không thể lấy cuốn bí kíp vô địch thiên hạ để tặng, thật sự xin lỗi” Huyền Mặc thả ta xuống, khuôn mặt hơi cúi xuống lộ vẻ chán chường.
“ Còn có thể có cuốn bí kíp vô địch thiên hạ sao??” Theo như ta được biết thì các môn phái trong giang hồ tuy là mỗi phái có một cuốn bí kíp hay bảo vật gì đó riêng, nhưng những thứ ấy dù mạnh tới đâu cũng chỉ có thể kìm hãm lẫn nhau, ngang tài ngang sức mà thôi. Lẽ nào trên đời này còn có môn phái nào lợi hại đến vậy sao?
“ Là của môn phái nào vậy??” Hai mắt lập tức sáng như sao, ta sốt sắng hồi hộp nắm lấy tay Huyền Mặc hỏi dồn. Nếu như có được nó trong tay, chẳng phải ta cũng có khả năng đánh bại tên minh chủ kiêu ngạo đáng chết kia, rửa lại nỗi nhục nhã năm xưa sao?
Huyền Mặc nhìn ta đắn đo một lát, rất lâu sau mới lên tiếng :
“ Ma giáo”