Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, trước chính điện rộng lớn, rất nhiều lớp binh lính tay cầm gươm giáo sắc nhọn bao vây một nữ tử đang đứng cách long ỷ một khoảng khá gần, tay cầm kiếm chĩa về phía vị nam tử một thân hoàng bào phong thái uy nghi, khuôn mặt tuấn tú, sắc mặt vẫn bình thản như không nhìn xuống nữ tử kia, ánh mắt khẽ thoảng qua một sự đắc ý :
“ Trục Nguyệt Quận chúa đại giá quang lâm, vừa gặp đã dùng những thứ này để làm quà sao? Hay là bởi vì… nàng đang trách trẫm không tiếp đón chu đáo?”Nữ tử kia nghe xong liền dứt khoát đáp trả, giọng điệu đanh thép :“Huyền Mặc! Bớt đùa giỡn đi, hôm nay ta tới chính là để lấy thuốc giải! Nể tình ngươi đã từng đối tốt với ta, chỉ cần giao ra thuốc giải, ta nhất định sẽ bỏ qua mọi chuyện, ta và ngươi sẽ lại là bằng hữu tri kỉ! Thế nào?”“ Ha ha ha! Bằng hữu tri kỉ? Huyền Ngọc, đến bây giờ mà nàng vẫn giả vờ không hiểu, xem thường tâm ý của ta sao!? Vì hắn, vì hắn mà nàng đối xử với ta như vậy, hắn đáng chết!” Thoắt một cái, sắc mặt vị nam tử nhanh chóng biến đổi, trở nên phẫn nộ, tựa như một con thú đang bộc phát khi đã nhẫn nhịn đến cực hạn…“ Cho dù không có chàng, ta cũng vĩnh viễn không bao giờ yêu ngươi, kẻ đã hủy diệt trên dưới một trăm năm mươi mạng người của Trục Nguyệt Vương phủ!”…Đây đã là lần thứ ba ta mơ thấy giấc mơ này, một giấc mơ thật đáng sợ, nhưng cũng thật sống động. Rõ ràng, nữ nhân trong giấc mơ ấy chính là ta, mà vị nam tử mặc hoàng bào kia lại là thái tử đương triều của Thiên quốc, cũng là biểu ca của ta, Huyền Mặc.Từ nhỏ ta đã rất được lòng Hoàng thượng, vì thế nên đặc cách cho vào cung nuôi dưỡng, học cùng thầy với Thái tử, sau này lớn lên mới trở về vương phủ . Ta và Huyền Mặc đã ở bên cạnh nhau từ nhỏ, huynh ấy tuy chỉ là biểu ca của ta, nhưng lại tốt hơn gấp vạn lần hai vị đại ca của ta. Lúc nào huynh ấy cũng ở bên cạnh chơi đùa với ta, cùng luyện võ, lẻn ra khỏi hoàng cung chơi… Bởi thế nên ta rất hiểu huynh ấy, huynh ấy là một nam tử vừa đẹp trai vừa ấm áp như ánh tà dương… Tuyệt đối không thể như người trong giấc mơ kia, vừa tàn nhẫn vừa đáng sợ.“ Quận chúa, người đã tỉnh dậy chưa?” Từ phía bên ngoài phòng truyền tới thanh âm lảnh lót đáng yêu của Mị Nhi, nô tỳ tâm phúc của ta. Mị Nhi năm nay đã tròn mười bảy tuổi, so với ta thì thua hai tuổi nhưng rất lanh lợi thông minh, lại rất khả ái, thật thà khiến ta vô cùng tự hào, tâm đắc. Hơn nữa, võ công của Mị Nhi cũng rất cao, là vì trước đây từng lưu lạc giang hồ, trải qua nhiều sóng gió, năm đó may mắn ta đi ngang qua ngay lúc muội ấy bị thương nặng nằm thoi thóp trong lùm cây, sau khi mang về chữa trị, muội lấy liền cầu xin được ở lại hầu hạ ta.Thấy ta không đáp, Mị Nhi ở bên ngoài lại nhỏ nhẹ nhắc lại :“ Quận chúa, người quên rồi sao, hôm nay Hoàng thượng mở yến tiệc chiêu đãi, mừng Quận chúa đánh thắng Phong quốc, khải hoàn trở về. Quận chúa là nhân vật chính, không nên đến trễ”“ Được rồi, mau vào đi” Ta ảo não ngồi dậy, hai tay vẫn lưu luyến ôm chặt lấy cái gối mềm mại, vùi mặt vào đó. Ta chỉ vừa mới từ nơi chiến trường xa xôi về tối hôm qua, thế mà lão Hoàng bá bá này cũng chẳng để ta nghỉ ngơi !Được sự cho phép của ta, Mị Nhi nhanh chóng đẩy cửa, dắt theo một đám a hoàn đi vào lôi kéo ta xuống giường, bắt đầu giúp ta súc miệng rửa mặt rồi lại chải đầu vấn tóc, mặc y phục. Đã mấy tháng rồi mới mặc lại y phục nữ nhi, ta bỗng dưng cảm thấy có một cảm giác rất lạ lùng. Ngắm nhìn mình trong gương, ta bất giác đưa tay lên chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mới được trang điểm nhẹ. Chỉ mấy tháng ra chiến trường, dường như tay của ta lại tăng thêm vài vết chai do cầm kiếm, nhưng có vẻ như thân hình ta đã trở nên đẫy đà hơn, mặt cũng sắc sảo hơn rất nhiều so với trước kia.Thiên quốc không có quá nhiều luật lệ, cho phép nữ nhi ra chiến trường. Mà ta, từ nhỏ đã luôn say mê luyện võ nên chuyện xông pha ra chiến trường là lẽ thường tình. Vì thế mà ta rất ít khi để ý đến vẻ ngoài của bản thân. Nhưng cứ mỗi lần ngắm mình trong gương, ta lại cảm thấy rất hài lòng với dung mạo này, cứ xem như là một chút ân ái của lão thiên gia dành cho ta đi. Bởi vì ngoài dung mạo này, thân hình này, ta chẳng có chút gì giống nữ nhi, ngay cả những thứ như cầm kỳ thi họa cũng không biết, mà cũng học không nổi! Thật sự là quá thất bại…“ Quận chúa, Mị Nhi được biết lần này Thái tử điện hạ đã thay Hoàng thượng chuẩn bị quà cho quận chúa, mừng quận chúa thắng lợi trở về, hì hì, nghe đâu là một quyển bí kíp võ công mà Thái tử điện hạ đã lén rời khỏi hoàng cung, đi lấy từ một trong những môn phái có tiếng trong giang hồ, phải vất vả lắm mới có thể lấy được đó, nô tỳ còn nghe nói, bởi vì đi lấy cuốn bí kíp ấy mà thái tử đã bị trọng thương… ” Mị Nhi rót một tách trà nóng đưa cho ta, vừa chăm chú cài những cây trâm ngọc lên tóc ta vừa hào hứng nói.Nghe đến bốn chữ chữ “bí kíp võ công” là mắt ta lại sáng lên, nhưng cũng rất lo lắng cho Mặc đại ca. Không nghĩ tới huynh ấy lại mạo hiểm như vậy, thân là thái tử lại lén ra khỏi hoàng cung, rồi lại đi đổi một cuốn bí kíp… Hẳn là để lấy được cuốn bí kíp đó, huynh ấy đã hao công tổn sức rất nhiều, không những bị thương mà còn phải mất một món bảo vật nào đó …Huyền Mặc ca ca vẫn như vậy, luôn yêu thương ta, biết ta yêu thích luyện võ liền vì ta mà liều mạng đi đổi lấy cuốn bí kíp.Thử hỏi trên đời này, còn nam nhân nào có thể tốt hơn huynh ấy đây?