Nghiệt Hỏa

Chương 15: Chương 15: Cô phải cẩn thận




Lời nói của Chân Hiểu Đông khiến tôi chấn động đến mức sững sờ, hồi lâu mới bình tĩnh lại, nhìn ông ta lắc đầu.

- Ông chủ, lúc mới tới, tôi đã lập tức nói với ông về nguyên tắc của tôi, xin hãy tôn trọng tôi.

Tôi biết, trong mắt của một ông chủ, đây là điều có lợi.

Sự từ chối của tôi hẳn là nằm trong dự liệu của Chân Hiểu Đông, ông ta nhún vai, nhưng không phản đối:

- Nếu vậy, tôi cũng không ép cô. Chỉ có điều, Hoan Hoan này, tên Trần Khôi này không dễ đối phó, gã ngang ngược, tàn nhẫn và đê tiện, tôi cũng không nhiều lời, chỉ mong cô cẩn thận một chút.

- Ông chủ, cảm ơn ông.

- Không cần cảm ơn, tôi đã nói xong, cô tự lo liệu đi. Nhưng nếu như cô thật sự có giao tình với Tần Mạc Phi, thì không cần phải sợ, uy danh của anh ta, Trần Khôi không thể so sánh.

- Vậy…Trần Khôi đã biết…là trước đó tôi nói dối?

- Tên đó bị đánh một trận, làm sao có thể chịu phục? Gã đã sai người hỏi thăm gốc gác của cô, rồi mới đề cập chuyện này cách đây ba ngày. Nhưng tôi giữ trung lập, nếu cô muốn đi, giá cả do cô đưa ra. Đồng thời, tôi bảo đảm cô sẽ nhận được thù lao, người cũng sẽ bình yên vô sự. Nếu cô không đi thì tùy, nhưng nếu như xảy ra chuyện, cô không thể trách ông anh này không nhắc nhở cô.

Chân Hiểu Đông nói rất rõ ràng, nếu như tôi gặp chuyện bất trắc, ông ta sẽ không chịu trách nhiệm. Có thể nhận ra, thật ra ông ta mong tôi đi, dù sao Trần Khôi cũng là khách hàng quan trọng của ông ta, có thể chiều chuộng được thì cố gắng chiều theo.

Đương nhiên tôi không hy vọng ông ta bảo vệ gì tôi, liền gật đầu:

- Ông chủ, chuyện của tôi không khiến ông bận tâm, nhưng tôi có một yêu cầu hơi quá đáng, xin ông cân nhắc một chút.

- Cô nói xem!

- Nếu như có một ngày tôi rời đi, xin ông nhất định phải chiếu cố các cô ấy một chút.

- Hoan Hoan, làm sao tôi lại gây khó dễ cho cô chứ? Tôi nhất định sẽ che chở cho họ. Nhưng tôi không hy vọng cô rời bỏ nơi này, cô thông minh như thế, tôi rất thích cô.

- Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, tôi sẽ không rời đi, ông yên tâm.

- Ừ, vậy cô đi làm việc đi.

Từ văn phòng đi xuống, trong lòng tôi rất hoảng sợ. Lời nói của Chân Hiểu Đông như sét đánh ngang tai tôi. Nhận xét của ông ta về sự ngang ngược, tàn nhẫn, đê tiện của Trần Khôi khiến tôi sởn tóc gáy.

Tôi hiểu rất rõ hậu quả khi từ chối Trần Khôi, nhẹ thì tôi sẽ bị gã ta quấy rối không ngừng, nặng thì sẽ bị đánh gãy tay, gãy chân, thậm chí sẽ mất mạng.

Ài, thật là phiền phức!

Nhưng nghĩ tới bệnh tình đã bắt đầu chuyển biến tốt của Tiểu Phàm, tôi rất phấn chấn. Ngẩng cao khuôn mặt mang nụ cười nghề nghiệp, tôi tới trước sân khấu, hỏi các cô gái, có mấy người được khách thuê phòng bao.

Mạn Lệ cũng ở trước sân khấu, mặt mày hết sức u ám. Trong tay cô ta, tuy có rất nhiều nữ phục vụ quán bar, nhưng không có ai đặc biệt xuất sắc, rất ít khi đạt tới mức một lần thuê mười phòng bao. Hơn nữa, mấy người đóng vai chính đều là người của tôi, cô ta càng khó chịu.

Cô ta giở thói được đằng chân lân đằng đầu đối với tôi, tôi làm như không thấy, ghi nhớ tên các các cô đã được thuê phòng riêng, rồi tôi nhẹ nhàng cúi đầu đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.