Nhưng tôi chỉ mới đi tới thang cuốn, một cánh tay lớn và thon dài liền ôm tôi lại. Tôi sững sờ, theo phản xạ vung tay muốn đánh về phía sau, nhưng lại thấy một khuôn mặt với đường nét rõ ràng gần trong gang tấc và một nụ cười mơ hồ.
- Ông chủ Tần, sao lại là anh?
Tôi hơi sửng sốt.
- Bất ngờ lắm sao?
Anh thấy tôi đã nhận ra mình, liền lỏng tay ra, nhìn chằm chằm vào mặt tôi, nhíu mày:
- A, tôi thấy khi không trang điểm, trông cô rất xinh đẹp.
- …Trang điểm là vì công việc mà.
Tôi cười gượng, nói.
- Có câu “người con gái vì người mình yêu thích mà trang điểm”, cô trang điểm xấu như thế là vì không yêu thích ai?
- Cũng…cũng được mà, không quá xấu chứ?
Tôi lúng túng sờ lên mặt, rất ngượng ngùng. Cũng may là trời tối, nếu không nhất định anh ta sẽ phát hiện tôi đang đỏ mặt.
- Xấu, xấu lắm!
Anh ta vừa nói, vừa véo nhẹ mặt tôi. Tôi uyển chuyển quay mặt né tránh, tình cảnh này khiến tôi có cảm giác như tôi và anh ta đang tán tỉnh nhau.
- Ơ kìa, ông chủ Tần, hoan nghênh hoan nghênh, tôi là Mạn Lệ, quản lý ở đây. Xin hỏi anh đi một mình hay sao? Thuê phòng lớn hay phòng nhỏ?
Giọng nói lanh lảnh còn chưa dứt, Mạn Lệ với dáng người xinh đẹp đã lướt qua người tôi, đứng trước mặt Tần Mạc Phi, ỏng ẹo cạ cạ vào người anh.
- Cút ngay!
Mắt Tần Mạc Phi lóe lên sáng quắc, lạnh lùng ném ra hai tiếng. Mạn Lệ liền cuống quít bỏ đi, còn không quên cười nhạt một tiếng. Tần Mạc Phi nắm tay tôi kéo lại, nói với âm lượng vừa đủ nghe:
- Từ nay về sau, lúc nào tôi tới, phải nhớ ra đón tiếp đúng giờ, nếu không, tôi sẽ vào các phòng bao tìm cô.
- …Vâng!
Tôi không hiểu vì sao anh ta lại khách khí như vậy đối với tôi, nhưng thái độ của anh ta đối với Mạn Lệ vừa rồi, khiến tôi mừng thầm. Tôi không thèm tranh giành với cô ta, nhưng không có nghĩa là tôi không ghét cô ta, nhìn thấy cô ta bị mất mặt, tôi cũng hơi hả hê.
Tôi quay đầu lại liếc nhìn cô ta, thấy gương mặt cô ta lạnh như băng, không hiểu sao trong lòng tôi cũng có một chút không thoải mái. Ở chỗ này gây thù kết oán với người khác, là chuyện đáng sợ nhất.
Thấy Tần Mạc Phi vẫn nhìn mình, tôi liền lo lắng hỏi:
- Ông chủ Tần, anh đi mấy người? Cần phòng lớn cỡ nào?
- Tôi chỉ đi một mình!
- …Vậy tôi sẽ sắp xếp một phòng nhỏ cho anh.
Vì vậy tôi dẫn anh ta tới một phòng bao nhỏ. Vừa vào cửa, anh ta liền ấn tôi vào tường, hùng hổ hôn. Tôi bất ngờ nhưng không đẩy anh ta ra.
Thứ nhất, là bởi vì Chân Hiểu Đông đã nói, nếu tôi có thể dựa vào một nhân vật có vai vế như hắn, cơ bản là có thể an toàn. Thứ hai, tôi cảm thấy tò mò vì mùi bạc hà trên miệng anh ta, vì sao nồng như vậy, gắt như vậy.
- Hoan Nhan, đêm nay ở cùng anh nhé?
Khi rời môi tôi, anh ta dịu dàng nói một câu như thế.