- Tôi…
Theo lý thuyết, có một người đàn ông vừa đẹp trai, vừa bí ẩn như thế này thích tôi, lẽ ra tôi không nên từ chối.
Nhưng nguyên tắc là nguyên tắc, không thể bỏ qua.
Tôi tuyệt đối không thể dùng thân thể của mình làm vật mua bán, đổi chác, bằng không, làm sao tôi có thể đối mặt với Tiểu Phàm, đối mặt với mẹ tôi.
Huống chi, hiện giờ Tiểu Phàm còn đang nằm trong phòng săn sóc đặc biệt, tôi càng không thể làm chuyện trái lương tâm như thế được.
- Sao vậy? Có hẹn à?
Giọng Tần Mạc Phi lạnh đi.
Tôi lắc đầu, khẽ cắn môi. Anh dựa vào tôi rất gần, hơi thở nóng rực phà ra ngay gáy tôi, rất nhột nhạt. Rất rõ ràng, người như anh ta đặt bất cứ nơi nào cũng để lại hormone của mình, phụ nữ mà anh ta muốn, tất nhiên sẽ chạy theo như con thiêu thân.
Chỉ có điều, tôi…Ài!
- Tôi có người thân bị bệnh, hiện giờ còn nằm trong phòng săn sóc đặc biệt.
Trước đôi mắt sắc bén, lòng trắng lòng đen phân biệt rõ ràng của anh ta, tôi không có cách nào nói dối. Chỉ là tôi không nói rõ, người nằm bệnh viện là con của tôi, nó chỉ mới được năm tháng tuổi.
Anh ta luồn tay dưới cằm, nâng mặt tôi lên, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh ta, tôi rất sợ hãi.
- Thẩm Hoan Nhan, có phải là cô cảm thấy mình có tư cách làm cao trước mặt tôi?
- Không phải đâu, tôi…
Anh ta đã tức giận rồi, đây là lần đầu tiên, lời yêu cầu của anh ta bị phụ nữ cự tuyệt. Tôi cảm nhận được đầu ngón tay của anh ta càng lúc càng siết mạnh, cổ của tôi càng bị buộc phải ngẩng càng cao. Tư thế này rất khó chịu, nhưng tôi không dám phản kháng. Tôi không muốn chuyện đắc tội với Trần Khôi chưa qua, lại đắc tội với Tần Mạc Phi.
- Ông chủ Tần, tôi thật sự…xin lỗi!
- Đây hẳn là không phải là lần đầu tiên của cô chứ?
Anh ta nói toạc ra.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, tôi không biết phải nói sao cho phải.
- Như thế, cô đang giữ mình vì ai?
Giữ mình? Tôi lắc đầu.
Nực cười, tôi lại đi giữ mình cho cái tên đàn ông mượn gió bẻ măng kia ư? Nếu như bây giờ tên cầm thú đó đứng trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ dùng hết sức, tát cho hắn mấy bạt tai, nói cho hắn biết, thế nào thương hương tiếc ngọc đối với một người con gái.
Chỉ là, tôi có nỗi khổ khó nói ra.
Câu hỏi của Tần Mạc Phi càng lúc càng sắc sảo, tôi cũng càng lúc càng cứng họng, không biết phải làm sao. Thậm chí, trán tôi đã bắt đầu toát mồ hôi, vô cùng hoảng sợ. Tôi dựa sát vào vách tường, chân cũng dần dần nhũn ra.
Thật sự là quá sợ hãi rồi.
Bầu không khí kỳ dị trong phòng bao, làm người ta ngộp thở, tôi có cảm giác bắt trắc sắp xảy ra rồi.
Tay của Tần Mạc Phi lướt qua người tôi, trên người tôi là một chiếc sườn xám kiểu cải tiến, bàn tay rất thon dài và hơi thô ráp của anh ta, cọ xát trên da thịt tôi, mang lại một cảm giác thật khó tả.
Thấy hơi thở của anh ta hơi gấp gáp, trước tình thế cấp bách, tôi chặn tay anh ta lại, nhìn anh ta với vẻ cầu khẩn:
- Ông chủ Tần, nếu như anh thật sự muốn tôi ở cùng anh, anh có thể chờ vài ngày được không?
Thực sự là trong lúc Tiểu Phàm đang còn chưa biết sống chết ra sao ở bệnh viện, tôi không có dũng khí phụng đảo loan điên, tôi sẽ nhục nhã không chịu nổi. Anh ta giật tay ra khỏi tay tôi, hơi nheo mắt lại chăm chú nhìn tôi một lát, cũng không nói lời nào.
Tôi dè dặt hít thở, căng thẳng đến mức không ngừng nuốt nước bọt, mồ hôi trên trán theo gò má chảy xuống như mưa. Dường như nhận ra tâm trạng của tôi, anh ta cười cười một cách đầy thâm ý, đưa tay lau mồ hôi trên trán tôi.
- Thôi được, gọi người phục vụ tới tính tiền đi.
- Ồ? Anh vào chưa tới nửa giờ, tờ khai của tôi cũng chưa điền vào, không cần tính tiền.
- Ngốc!
Anh ta lại véo lên mặt tôi, móc từ trong túi ra một tấm chi phiếu hai mươi ngàn, đưa cho tôi:
- Tôi chưa bao giờ lợi dụng người khác, đưa tay đây!
- Hả?
Tôi ngượng ngùng đưa tay ra, anh ta cầm bút viết nhanh một dãy số điện thoại. Sau đó hờ hững liếc nhìn tôi, rồi mở cửa bước ra ngoài, không nói thêm câu nào. Tôi kinh ngạc nhìn số điện thoại và chi phiếu trên bàn tay, có cảm giác vừa thoát khỏi một tai nạn kinh hoàng.
Anh ta…lại buông tha mình…dễ dàng vậy sao?