- Ái chà, tốc độ nhanh thật!
Giọng nói của Mạn Lệ vang lên từ bên cạnh cửa. Tôi ngẩng lên, thấy cô ta nghiêng người dựa vào tường hút thuốc, rít hết hơi này tới hơi khác.
- Đầu óc cô tưởng tượng phong phú thật!
So với tôi, Mạn Lệ quá phóng túng, đương nhiên tôi không cách nào tranh luận được với cô ta. Tôi liền lướt qua người cô ta, đi tới trước sân khấu đưa tiền thuê phòng bao của Tần Mạc Phi.
Phó tổng là em họ của ông chủ, tên là Triệu Tiểu Đạm, vẫn đang phụ trách công việc ở đại sảnh, biết vừa rồi phòng bao kia không thật sự được sử dụng, cho nên chỉ thu tượng trưng hai ngàn.
Tôi chào hỏi vài câu với Triệu Tiểu Đạm, rồi lại lên lầu bắt đầu mời rượu. Ngày hôm nay Mạn Lệ đặc biệt không ưa tôi, tôi đi tới đâu cũng đều cảm nhận được ánh mắt hằn học của cô ta.
Trong tay tôi còn hơn một ngàn đồng tiền mặt, liền thuận tay đưa cho Triệu Tiểu Đạm.
- Anh Triệu, dù sao anh rảnh, đợi lát nữa các cô gái nhóm tôi xong việc, nhờ anh dẫn họ đi ăn chút gì đó, xem như là tôi mời.
Số tiền này là do các cô gái đó giúp tôi kiếm được, tôi nhất định phải thể hiện sự biết điều. Nếu là ngày thường, tôi nhất định dẫn họ đi ăn, nhưng hiện giờ Tiểu Phàm còn ở bệnh viện, tôi không lòng dạ nào, lát nữa tôi còn phải đi thăm nó.
- Cô không đi sao?
Triệu Tiểu Đạm ngạc nhiên nhìn tôi.
- Tôi còn có chút việc, không đi được. Nghe nói bên công viên Thế Kỷ mới mở một nhà hàng đồ nướng, mọi người đi ăn thử đi.
- Được, tấm lòng của cô tôi xin nhận. Mạn Lệ, lát nữa cùng đi chứ?
Triệu Tiểu Đạm thuận miệng gọi Mạn Lệ, nhưng cô ta lại cười gằn:
- Quên đi, có câu người đàng hoàng không ăn đồ bố thí, tôi có khách mời đi ăn rồi.
- Anh Triệu, tôi còn có việc phải đi trước, phiền anh lát nữa nói với mấy cô ấy một tiếng.
Tôi thấy cũng không còn sớm, còn phải đi bệnh viện thăm Tiểu Phàm, nên không thèm để ý đến thái độ thù địch và xấc xược của Mạn Lệ. Thần kinh của cô ta quá dễ kích động, chỉ cần cảm thấy ai động chạm tới mình, là cô ta có thể làm ầm ĩ một ngày một đêm không nghỉ.
Triểu Tiểu Đạm nghĩ là tôi có hẹn, liền nhíu nhíu mày với ý tứ sâu xa:
- Hẹn Tần Mạc Phi sao? Hình như anh ta rất thích cô.
- Đâu có. Tôi tới bệnh viện thăm bệnh nhân!
Nói xong, tôi vội vã tới phòng nghỉ ngơi thay quần áo. Vừa mở cửa, tôi đã nhìn thấy Mạn Lệ vẻ mặt u ám đứng chắn trước mặt. Tôi vừa ló đầu ra, cô ta không nói không rằng, liền vung tay tát tới.