Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Chương 22: Chương 22




Lúc xuống xe, Tạ Kiều nhìn lòng bàn chân đen nhẻm của mình. Dương Quần rút chìa khóa ra rồi nói: “Sợ cái gì, đi giầy vào là không ai biết đâu, hơn nữa chân cô lại không cần ăn cơm, bẩn thì có sao nào.”

Tạ Kiều chớp mắt, đi giầy rồi xuống xe.

Viên quản lý đứng ở đại sảnh dẫn đường cho họ, lúc đi qua căn phòng hoa sen, Tạ Kiều chỉ vào cửa nói: “Không phải ở đây sao?”

Viên quản lý cười nói: “Ngại quá, đã có người đặt rồi, họ đang đến.”

Dương Quần vốn là kẻ hiếu thắng hơn người, anh ta thấy vẻ mặt thất vọng của Tạ Kiều thì liền trừng mắt với tay quản lý, “Hôm nay tôi cứ muốn phòng này đấy, anh nói với phục vụ một tiếng đi, bảo họ đổi phòng.”

Tay quản lý có chút khó xử, nói: “Chuyện này, e là không tốt cho lắm?”

Dương Quần không kiên nhẫn liền nói: “Bảo anh đổi thì anh đổi đi, cùng lắm thì tôi trả thêm tiền là được chứ gì, các anh còn muốn không hả.”

Tay quản lý còn định nói gì đó nhưng Dương Quần đã đẩy cửa ra rồi nói: “Cứ vậy đi, nhanh lên, không thấy chúng tôi đói đến mờ mắt rồi sao, mau gọi đồ ăn đi.”

Tạ Kiều cũng nhanh chân chen vào cửa, tay quản lý không còn cách nào đành phải phân phó phục vụ cầm thực đơn lên cho họ chọn món.

Dương Quân đưa thực đơn đến trước mặt Tạ Kiều rồi nói: “Cô muốn ăn gì thì tự chọn đi.”

Tạ Kiều không khách sáo mà cầm lấy thực đơn, cố gắng nhớ lại những món ăn trong lần gặp La Hạo. Chờ thức ăn lên, rốt cục Dương Quần cũng gãi đầu, “Không ngờ khẩu vị của cô cũng tinh thế, mấy món cô chọn đều là thứ tôi thích.”

Tạ Kiều nhìn một bàn đầy thức ăn thì nói nhỏ: “Anh nói xem còn thiếu gì không?”

Dương Quần chỉ vào bàn nói: “Không phải là tôi keo kiệt, nhưng cô nói xem cô có thể ăn hết không? Nhiều như vậy rồi còn kêu thiếu? Ăn không hết thì quá lãng phí.” Anh ta vừa nhìn Tạ Kiều vừa nói: “Hứ, nếu cô muốn gói mang về thì tôi nói cho cô biết nhá, đợi tôi đi rồi cô hẵng gói lại, nhé, tôi ngại lắm.”

Tạ Kiều ra vẻ xem thường mà nói: “Ai muốn gói về, tôi nói là thiếu rượu, rượu ấy!”

Dương Quần hồ nghi hỏi: “Không phải là cô không uống rượu sao?”

“Bây giờ tôi muốn uống có được không?”

“…Được, tôi cũng muốn.”

Dương Quần gọi một chai rượu, anh ta rót cho Tạ Kiều một ly rồi nói: “Nhưng mà trăm ngàn lần cô đừng có gây chuyện cho tôi nhé, tôi mà uống say là không thể nói lý lẽ được, nên tốt nhất cô chỉ uống một ly thôi.”

Tạ Kiều cầm lấy ly rượu, ngửa cổ uống hết một hơi. Dòng rượu nóng rát theo cổ họng chảy thẳng một đường đến dạ dày, có cảm giác hơi buồn nôn. Cô nhíu mày cầm cốc dốc dốc xuống. Dương Quần thấy thế thì vội vàng nói: “Ối, có ai uống rượu như cô không, đây là rượu mạnh, cẩn thận say đấy.”

Mặt Tạ Kiều đã hơi hơi nóng, tim cũng đập nhanh hơn, nhưng cô đặt mạnh ly xuống, “Còn không mau rót đi? Dài dòng.”

Dương Quần mỉm cười, anh ta vừa rót cho Tạ Kiều vừa nói: “Tôi có biết một cô gái, bình thường còn được, chỉ cần uống rượu vào là làm càn, đáng sợ đến mức tôi không dám liên lạc gì với cô ta nữa. Không biết tửu lượng cô thế nào? Nếu say thì sẽ khóc hay làm loạn?”

“Tôi không khóc cũng không làm loạn.”

Dương Quần vừa định khen cô, ai ngờ ngay sau đó Tạ Kiều nói một câu: “Tôi sẽ lật bàn đánh người.”

Anh ta liền cướp lấy ly rượu trong tay Tạ Kiều, cau mày nói: “Lật bàn? Còn đánh người? Tốt hơn là cô đừng uống nữa, vừa rồi suýt nữa tôi bị cô đánh cho tàn phế, lát nữa tôi phải đòi Phan Đông tử tiền thuốc men mới được.”

Tạ Kiều cũng chau mày lại, “Không phải là tôi chỉ lay anh vài cái sao, cái gì mà đánh cho tàn phế chứ.”

Dương Quần lập tức vén tay áo tìm chỗ bị cô đánh, cuối cùng thật sự là không thấy gì đành lấy cớ chỉ vào cánh tay nhẵn thín, “Nhìn đây này, bị thương thành cái dạng này rồi, lay vài cái mà có thể bị thế sao.”

Tạ Kiều nhướng người lên nhìn cánh tay anh ta, anh ta lại nhanh chóng buông ống tay áo xuống rồi nói: “Bây giờ tôi đang váng đầu buồn nôn đây, cô nói đi, làm thế nào để bồi thường cho tôi đây?”

Tạ Kiều thuận thế lấy ly rượu lại, “Bệnh trạng của anh thật ra hơi giống với phụ nữ có thai, lát nữa rẽ qua phòng khám phụ khoa kiểm tra chút đi.”

Dương Quần giật bắn người, anh ta chỉ vào Tạ Kiều, không ngờ cô lại có thể nói kiểu này, chỉ vào cô đến “nửa ngày” mới nghẹn ra được một câu: “Hừ, tôi nhìn lầm cô rồi, cô đúng là không dễ bị kẻ khác bắt nạt mà.”

Tạ Kiều cười, nâng ly lên, “Vì cái sự nhìn lầm của anh, làm một ly đi.”

Dương Quần nói: “Sai, là vì hôm nay tôi làm quân tử, liều mình đi theo cô, cô phải kính tôi một ly.”

“Vậy được, tôi kính anh một ly.”

Tạ Kiều uống đến tám chín ly, rượu càng uống càng thấy giống nước lạnh. Cô cảm thấy mạch máu trong mình dần trương lên, cả người khô nóng, ánh mắt dần hoa đi, đầu lưỡi cũng cứng lại, còn quả tim thì như một con thỏ nhỏ không an phận mà muốn vọt lên tận lưỡi cô. Thấy sắc mặt Tạ Kiều dần đỏ lên, Dương Quần nhìn chai rượu rồi nói: “Không được uống nữa, uống nữa là say thật đấy, tôi không có cách nào ăn nói với Đông tử đâu.”

Tạ Kiều đập mạnh xuống bàn, lớn tiếng nói: “Không phải đã nói rồi sao? Không nhắc đến anh ta, không nhắc đến anh ta!” Đầu cô như ong lên tiếng trống bỏi trong con hẻm nhỏ.

Dương Quần hoảng sợ, nhìn Tạ Kiều, giơ một ngón tay quơ quơ trước mặt cô, hỏi: “Đây là mấy?”

Tạ Kiều hừ hừ cười lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Dương Quần, níu lưỡi nói: “Nghĩ tôi say à, tôi nói cho anh biết, đừng nói là hai ngón tay, cho dù anh có đưa một con rết đến đây tôi cũng đếm chân được cho anh nhá…”

Dương Quần buông tay thở dài, thì thào nói: “Xem ra tôi phải nhanh nhanh đi tính tiền rồi chạy lấy người thôi.”

Anh ta gọi phục vụ đến tính tiền, lại sờ sờ túi trong túi ngoài vẫn không có lấy một cắc, sững sờ tại chỗ. Phục vụ là một cô gái trẻ, chớp mắt nhìn Dương đại gia như hóa đá trên ghế. Mãi lâu sau anh ta mới hắng hắng giọng: “Cô ra trước đi, chúng tôi chờ người đến.”

Cô gái đi rồi Dương Quần mới ghé sát vào Tạ Kiều đang say mèm, nhỏ giọng nói: “Hỏng rồi, hỏng rồi.”

Tạ Kiều nhìn cái bàn bừa bãi nói: “Cái gì hỏng? Hỏng chỗ nào?” Nói xong cô xốc khăn trải bàn lên kiểm tra.

Dương Quần tóm chặt lấy cô, gằn giọng nói: “Chưa hỏng chỗ nào cả…Là tôi lấy xe nhưng quên không lấy tiền.”

Ánh mắt Tạ Kiều đã lờ đờ, “Không có tiền thì thế nào?”

Dương Quần phụng phịu nói: “Không được tốt cho lắm, cùng lắm thì bán cô lấy tiền.”

Tạ Kiều bắt đầu ngây ngô cười, “Bán tôi? Lấy tiền? Ha ha, tôi chẳng còn đáng giá bao nhiêu tiền nữa, bán đi cũng không được sáu vạn đâu.”

Dương Quần nhăn mặt nhíu mày nói: “Sáu vạn? Tôi không yêu cầu nhiều như vậy đâu, sáu ngàn, có người muốn là được rồi, ghi sổ tôi có thể hạ xuống một chút.” Dứt lời anh ta vội mượn tạm điện thoại để gọi, “Aiz, cám ơn trời đất là anh nghe máy…Em bị mất xe, di động cũng trên xe…Được rồi, anh mau đến cứu đi, bọn em ăn xong không có tiền trả đây này…Đây là anh nói đấy nhé, em đưa Tạ Kiều đi gán nợ…Hứ, không nói cho anh tức chết luôn…Bọn em bỏ trốn anh cũng đừng hối hận…Nhớ cho kĩ nhé, là Bán Nhàn Cư, đừng đi nhầm chỗ.”

Cúp điện thoại, Dương Quần sờ sờ cằm, ngây ngẩn nhìn Tạ Kiều nói: “Ôi, hôm nay, Dương thiếu gia tôi thảm rồi.”

Lúc Phan Đông Minh chạy đến Bán Nhàn Cư, đẩy cửa phòng hoa sen ra liền thấy một cảnh tượng thế này. Tạ Kiều tự nhiên khoác một cánh tay lên vai Dương Quần với vẻ rất thân thiết, Dương Quần thì sống chết phản kháng, thà chết không theo, Tạ Kiều lại khanh khách cười một vẻ ngây ngô, rồi lại nghiêm mặt hỏi: “Dương Quần, anh bị sao vậy?”

Dương Quần vừa như đuổi ruồi bọ vừa vội vàng nói với cô gái đang ồn ào: “Biến nhanh đi, tôi không chịu nổi nữa rồi, mượn rượu làm càn hả.”

Phan Đông Minh tiến lên kéo Tạ Kiều ra, trên người cô nồng mùi rượu. Hắn cau mày nói: “Tạ Kiều, cô dám uống rượu?”

Tạ Kiều nhìn hắn chăm chú trong chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười, ôm lấy cổ hắn như rắn trườn, miệng đầy mùi rượu nũng nịu nói: “Anh à, anh thật kỳ quái nha, có ba mắt.”

“Anh?” Suýt chút nữa thì Phan Đông Minh ngất xỉu, phản ứng đầu tiên của hắn là nhanh chóng đẩy cô gái này ra xem có phải mình đã nhận nhầm người hay không. Dương Quần đứng bên cạnh cười nắc nẻ mãi: “Anh ta, anh ta đương nhiên là có ba mắt rồi, trên mặt hai, dưới có một cái…mắt nữa.”

Phan Đông Minh hận không thể xé nát tên ngỗ ngược Dương Quần này ra, thở hồng hộc nói với Dương Quần: “Đại gia Dương Quần, cậu cho cô ấy uống bao nhiêu hả?”

Dương Quần nhún nhún vai, chỉ vào vỏ chai rượu trên bàn, “Không nhiều lắm, chỉ một chai thôi.”

Tạ Kiều lại sấn tới, cọ cọ mặt vào ngực hắn. Phan Đông Minh tức điên lên, chỉ vào Dương Quần, lại lấy tay đập lên mặt Tạ Kiều, tiếng “bốp bốp” vang lên, hắn giận sôi nói: “Tỉnh lại cho tôi.”

Dương Quần chớp mắt mấy cái rồi đưa tay sờ mặt mình: “Mẹ kiếp, anh có thể nhẹ tay một chút không, em nhìn cũng thấy đau rồi.”

Phan Đông Minh chỉ một ngón tay vào anh ta rồi không thèm để ý đến nữa, tóm lấy Tạ Kiều đi ra ngoài. Tạ Kiều khuỵu xuống, y như một con lừa, bĩu môi nói: “Tôi không đi, tôi không đi.”

Nhét cô vào xe xong, Phan Đông Minh mới quay đầu nói với Dương Quần vừa đuổi kịp đến nơi: “Ngày mai tôi sẽ tính sổ.”

Dương Quần cười hì hì rồi vẫy tay với hắn, “Anh, bye bye.” Anh ta lại hạ thấp người cười với Tạ Kiều trong xe, “Em gái, bye bye.”

Tạ Kiều dán mặt lên cửa kính xe, không biết là đang thì thào điều gì. Phan Đông Minh liền đẩy Dương Quần ra, căm hận nói: “Còn không mau cút đi?”

Dương Quần không hề giận, vẫn cười ha hả như trước, “Em cút ngay đây, sợ ăn vạ à?”

Phan Đông Minh xa xầm mặt lái xe đi, Tạ Kiều ngồi bên cạnh không chịu ngoan ngoãn mà cứ xoay qua xoay lại, bỗng nhiên cô đập lên cửa xe, kêu lớn: “Dừng, dừng xe…”

Phan Đông Minh chỉ hận không thể đánh cho cô bất tỉnh luôn, vừa định mắng thì chợt nghe thấy cô “Ọe!!!” một tiếng. Cô gái này quả nhiên vừa nôn ra, nôn luôn lên người cô. Mùi rượu lẫn với mùi dịch dạ dày xộc lên. Phan Đông Minh chỉ muốn một cước đá cô ngay ra khỏi xe, lại phải dừng xe ở bên đường rồi kéo cô xuống. Cô liền đẩy hắn ra, quỳ ở ven đường mà nôn thốc nôn tháo.

Phan Đông Minh mở toàn bộ cửa xe ra rồi gọi điện cho người đến lái xe về. Đứng sau Tạ Kiều nhìn cô khó chịu nôn ọe không ngừng, hắn tức đến nỗi muốn hộc máu luôn. Xe vừa đến, hắn kéo Tạ Kiều đang quỳ dưới đất lên rồi tống thẳng vào xe, miệng vẫn thì thầm: “Cô được lắm, được lắm.”, lại cứ nhắc đi nhắc lại một câu này. Cô gái này đúng là quá giỏi, dám uống say thành ra như vậy.

Lúc trở về biệt thự, hắn không khách khí mà lôi Tạ Kiều xuống xe, tóm lấy cánh tay gầy yếu của cô kéo cô lên tầng. Tạ Kiều ôm lấy tay vịn cầu thang, hét chói tai: “Tôi không đi, tôi không đi, anh bỏ ra.”

Quản gia và thím Lưu đều trợn tròn mắt. Trên người Tạ Kiều vừa bốc mùi chua, mùi hôi, lại cả mùi rượu. Phan Đông Minh vừa giơ tay lên định tát cô thì lại buông tay xuống, cuối cùng dùng sức kéo tay cô ra. Tạ Kiều ngồi phệt trên bậc thang, cô gần như bị Phan Đông Minh lôi xềnh xệc lên tầng. Hắn quăng cô vào phòng tắm, cầm vòi hoa sen, mở nước cỡ lớn nhất, dùng nước lạnh nhắm thẳng vào Tạ Kiều, tức giận nói: “Cô thật sự là rất giỏi. Mọc thêm lá gan nào mà dám uống thành ra như vậy hả? Tỉnh lại cho tôi, tỉnh lại!”

Tạ Kiều kêu lên sợ hãi, đưa tay chắn dòng nước đang xối đến. Ngoài cửa truyền đến giọng nói kinh hãi của viên quản gia: “Phan tiên sinh, Phan tiên sinh…”

Phan Đông Minh rống lên như sư tử: “Cút mau!”

Quản gia đành đóng cửa lại.

Hắn lại tiếp tục xả nước. Nước rất lạnh, cả người Tạ Kiều đã ướt đẫm, không chịu nổi sự tra tấn như vậy, đột nhiên cô nhảy chồm lên ôm lấy thắt lưng Phan Đông Minh. Cô nhào đến với lực khá mạnh, Phan Đông Minh bị cô ôm lấy trong bất thình lình nên ngay lập tức liền chao đảo, dưới chân lại toàn là nước trơn nên hai người ôm nhau ngã xuống mặt đất. Tay Tạ Kiều bị Phan Đông Minh đè lên, chỉ còn nghe thấy cô thét lên một tiếng rồi bắt đầu rên rỉ khổ sở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.