Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Chương 23: Chương 23




Phan Đông Minh vừa nghe thấy tiếng rên của cô thì giật nẩy mình lên như lò xo mà kéo Tạ Kiều dậy. Cánh tay trái của cô từng bị thương, giờ đã sưng đỏ lên. Hắn oán hận buông một câu: “Chết tiệt!”, rồi rống lên với Tạ Kiều: “Thay quần áo của cô đi!”

Nói xong hắn quay đầu đi ra khỏi cửa, đứng ở lan can tầng hai gọi thím Lưu. Thím Lưu vội vàng chạy lên tầng, Phan Đông Minh ướt nhẹp cả người, thở hồng hộc chỉ vào phòng ngủ, “Mau lên, mau thay quần áo cho cô ấy…Quản gia! Gọi điện cho bác sĩ Cát, bảo ông ấy đến đây, ngay lập tức!”

Tạ Kiều rưng rức chịu đau để bác sĩ quấn từng vòng băng vải lên tay mình, run rẩy nói: “Có phải, có phải bị gẫy không? Đau quá!”

Bác sĩ Cát cười nói: “Không sao cả, đừng lo lắng, các đốt ngón tay cũng chỉ hơi trẹo chút thôi, nhớ là hai ngày tới không thể dùng lực.”

“Dạ.” Tạ Kiều lau nước mắt ngẩng đầu lên, Phan Đông Minh đứng bên cạnh lạnh mặt nhìn, bác sĩ Cát nói với hắn: “Đừng lo lắng.”

Phan Đông Minh vẫn nghiêm mặt, lại lạnh giọng nói: “Cũng không phải tay cháu, cháu lo cái rắm ấy!”

Bác sĩ Cát cười ha hả, vỗ vai hắn nói: “Thủ trưởng hay nhắc tới cậu trước mặt tôi, nói là đã lâu rồi cậu không về nhà, bận sao?”

“À, còn không phải bận sao, sứt đầu mẻ trán đấy chứ ạ.” Hắn đưa bác sĩ Cát ra cửa, “Bác nên che giấu cho cháu trước mặt ông cụ, nếu không chắc chắn cháu sẽ bị ăn đập mất.”

“Cậu đó…” Bác sĩ Cát vừa đi xuống vừa nói: “Thế nào cũng được, nhưng mà tính tình lão kia thì…” Ông quay đầu, hất hất cằm lên phía trên tầng, nhỏ giọng hỏi: “Cô bé kia rất được đấy, tính thế nào?”

“Haiz!” Phan Đông Minh không kiềm được nụ cười, “Sao bác giống ông nội cháu thế, cái gì mà tính hay không tính.”

“Thủ trưởng nói, nếu cậu không lập gia đình, ông ấy sẽ dùng gia pháp phục vụ cậu.”

“Lập gia đình á, vậy thì cũng phải có người chứ, không có thì cháu lấy ai mà lập gia đình cùng?”

“Trên tầng…”

“Aiz, bác Cát, bác tha cho cháu đi, chuyện này cháu không dám để cho họ biết, cháu cũng không dám về nhà. Về nhà là lại bị nhắc chuyện kết hôn, chuyện đấy ngang với giết cháu đi, ầm ầm ĩ ĩ, nhức đầu.”

“Còn không phải là tại cậu được lắm sao, bất hiếu có ba điều, lớn nhất là không có hậu duệ…”

Tiễn bác sĩ Cát về, Phan Đông Minh lại lên tầng. Thấy Tạ Kiều ngồi ngây ngẩn trên giường, hắn bước đến rồi ngồi xuống, nhìn tay cô, nói: “Nhìn em có vẻ thư thái nhỉ? Tỉnh rượu chưa?”

Tạ Kiều quay mặt đi không thèm để ý đến hắn, cầm lấy điều khiển bật tivi, mở âm lượng đến mức to nhất.

Phan Đông Minh thở phào nhẹ nhõm đứng lên: “Thật đúng là khiến tôi hưng phấn mà, nghỉ cho khỏe đi.”, nói xong hắn liền đi tắm.

Tạ Kiều trở mình liên tục, dạ dày vẫn cồn cào khó chịu, đầu thì đau kinh khủng. Cô không buồn ngủ chút nào, bị Phan Đông Minh ép “tắm nước lạnh” xong, quả nhiên tinh thần cô tỉnh táo đến bất ngờ. Cô lại nhìn tay trái của mình, không khỏi buồn khổ. Cánh tay này gắn trên người mình đúng là không may rồi, trước bị rạch một dao giờ lại bị trẹo khớp. Ngày mai gặp mẹ nên nói thế nào đây? Chắc lại phải nói dối rồi. Sao trong khoảng thời gian này mình lại hay nói dối đến vậy, từng bước từng bước bê tha, nói dối một lần lại thêm lần nữa. Cô thở dài nặng nề, ngẩng đầu nhìn tivi.

Trong TV đang phát bản tin về pháp luật và an ninh trật tự. Người đàn ông sau khi uống rượu say trở về nhà đã đánh vợ, người đàn bà không chịu nổi cảnh bạo lực gia đình, cuối cùng vớ lấy con dao, nhằm đúng đêm khuya lúc gã đàn ông đang ngủ say không biết gì mà chém chết gã ngay trên giường. Lời tường thuật truyền ra – chém hơn ba mươi nhát, gã đàn ông hóa thành đống thịt nát!

Tim Tạ Kiều đập loạn liên hồi, hơn ba mươi nhát, vậy nỗi hận đó phải lớn đến đâu! Người đàn bà này…thật độc ác, trong TV, bà ta khóc thảm thiết, lại nói với phóng viên: “Tôi hận hắn, tôi hận hắn…” Những lời này Tạ Kiều nghe mà hết hồn, tôi hận hắn!

Phan Đông Minh từ phòng tắm đi ra, cầm khăn lau tóc. Tạ Kiều nhìn thấy Phan Đông Minh mà cảm thấy như có luồng khí lạnh phả thẳng vào mặt. Cô nhanh chóng tắt tivi, ném điều khiển đi, chui vào chăn rồi trùm kín đầu.

Chiếc điều khiển bị Tạ Kiều ném đi kêu “Cộp” một tiếng. Phan Đông Minh nhìn điều khiển rồi lại nhìn Tạ Kiều đang trốn trong chăn thì không khỏi tức giận, bước vài bước lại, xốc chăn lên rồi hung hăng nói: “Ném đồ với tôi? Thích cáu kỉnh hả?”

Tạ Kiều từ từ nhắm hai mắt lại mà không đáp lời, Phan Đông Minh càng nhìn càng bực, cuối cùng ném chăn xuống, thở hồng hộc đến thư phòng.

Tạ Kiều nghe thấy tiếng cửa bị hắn đóng mạnh lại mới mở to mắt ra. Trong đầu cô lại nghĩ đến chuyện ba mươi nhát chém kia cùng với câu nói – “Tôi hận hắn!” của người đàn bà kia. Cô cũng hận, hận Phan Đông Minh, hận sự xấu xa vô lại của hắn, sự ngang ngược bá đạo. Cô lại đau khổ nhớ đến ánh mắt La Hạo nhìn cô hôm ấy. Ngay cả bộ dạng này của mình là do ai làm hại? Cô cùng La Hạo vốn là một đôi uyên ương, mà Phan Đông Minh lại ngang ngược chiếm lấy cô, vô tình phá hủy, vô tình làm nhục. Cô giơ cánh tay còn đang được quấn băng vải lên, nơi đó còn có một vết sẹo xấu xí. Đột nhiên cô nghĩ, vì sao cô lại lấy dao cắt lên chính da thịt mình, cô đáng chết không? Cô có gì sao? Vì sao cô phải chịu tội? Có sai thì chính là Phan Đông Minh, có tội cũng là hắn, so với một gã đáng giận thì hắn đáng chết hơn! Không cần ba mươi nhát, một nhát là được rồi, thậm chí cô còn nghĩ xem một nhát dao kia sẽ nhắm vào đâu, đương nhiên là động mạch chủ ở cổ rồi, không sai, một nhát là đủ rồi.

Cô có thể tượng tượng cảnh chỉ với một nhát dao ấy, máu từ động mạch chủ sẽ phun ra như suối, bắn lên mặt, lên người cô. Cô sẽ cầm dao nhìn máu trên người hắn từ từ chảy ra, nhìn hắn thống khổ, hoảng sợ mà chết đi, rồi cô sẽ ngẩng đầu lên cười to…Sau đó cô sẽ giống người đàn bà trong TV kia, đeo còng tay mà vẫn dùng giọng oán hận nói: “Tôi hận hắn!”

Tạ Kiều giật mình tỉnh táo, lại phát hiện tay chân mình thật lạnh lẽo, mồ hôi tẩm ướt áo quần, trên trán cũng đầy mồ hôi lạnh. Cô thở dài một hơi, vô lực đắp chăn lên rồi nhắm mắt, cô lại thở dài, mơ hồ nghĩ, đúng thật là cô say rồi.

Lúc Tạ Kiều bừng tỉnh từ trong mộng thì phát giác ra cổ họng mình như có lửa thiêu, miệng lưỡi khô khốc, đầu lưỡi cứng như gỗ. Khát nước, khó chịu, cô trở mình, liền đối diện với khuôn mặt đang ngủ say của Phan Đông Minh.

Cánh tay hắn đè nặng trịch trên lưng cô, ánh sáng dịu nhẹ hắt lên khuôn mặt đầy kiêu hãnh của hắn, thoạt nhìn thật trầm tĩnh vô hại. Diện mạo hắn vốn khôi ngô tuấn tú, đôi mày kiếm đen dày mà lại rất có nét, đôi mắt thâm thúy giờ đã nhắm chặt, hai hàng mi đen mà thật dày, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng. Cô nghe nói đàn ông môi mỏng thường bạc tình, quả nhiên đúng, gã đàn ông này chẳng những vô tình mà còn máu lạnh. Ánh mắt cô không tự chủ được mà hạ xuống cần cổ của hắn, nơi đó có động mạch vô cùng hấp dẫn cô. Cô nuốt nước miếng, muốn dời tầm mắt đi, nhưng chỗ đó cứ như thanh nam châm hút chặt lấy ánh mắt cô, cô cứ như ma cà rồng mà hau háu nhìn. Thậm chí cô còn như thấy được máu đang từ tim hắn chảy qua đó, thậm chí như nghe thấy tiếng vận chuyển ào ào trong mạch máu đó, có tiếng nói lặng lẽ vang bên tai: Tôi hận hắn…Tôi hận hắn…Hơn ba mươi nhát dao…Miệng túa nước miếng ra, cô nuốt vào rồi cuối cùng lặng lẽ đưa bàn tay run rẩy ra, sờ vào chỗ đó.

Tay cô còn chưa chạm đến da hắn thì đã thấy Phan Đông Minh nhíu mày, chép chép miệng, Tạ Kiều sợ đến nỗi rụt vội tay về, nhắm hai mắt lại, cả người túa đầy mồ hôi lạnh. Dường như Phan Đông Minh đã tỉnh, bởi hắn bỗng nhiên sờ vào trán cô, sau đó ngồi dậy nhẹ nhàng lay cô, khẽ kêu lên với đặc giọng mũi: “Kiều Kiều? Kiều Kiều?”

Lòng cô trong thoáng chốc vô cùng kinh hãi, cô nghĩ Phan Đông Minh đã phát hiện ra ý đồ của mình, muốn bẻ gẫy cô luôn.

Phan Đông Minh bật đèn ở đầu giường lên, rọi đến thứ ánh sáng nhè nhẹ. Tạ Kiều nheo mắt nhìn thì thấy Phan Đông Minh đứng dậy choàng áo ngủ, mở cửa phòng rồi đi ra ngoài. Cô vừa thở phào một hơi, khẽ vuốt lồng ngực với quả tim đang kinh hoàng thì chợt nghe thấy tiếng lê dép của Phan Đông Minh quay lại, cô sợ tới mức không dám cử động nữa.

Phan Đông Minh trở về lại sờ trán cô. Cô nghe thấy hắn nhỏ giọng nói chuyện, hình như là gọi điện thoại: “Vâng, chắc là sốt…cả người nóng bỏng tay…Cho cô ấy uống tạm thuốc gì ạ?…Được ạ, trời sáng thì bác đến đây xem một chút đi…”

Ai sốt? Bỗng nhiên cô phát hiện ra mình run rẩy không ngừng, lại liên tục rùng mình, chẳng lẽ mình bị bệnh thật? Cô cũng muốn sờ trán mình, nhưng vừa đưa tay lên thì lại bị Phan Đông Minh nhẹ nhàng nắm lấy, hắn nhỏ giọng nói: “Kiều Kiều, đừng động đậy, tay đau không?”

Hắn nhắc đến cô mới cảm giác bàn tay bị hắn cầm đau kinh khủng, nhịn không được lại rên lên một tiếng, hốc mắt như dãn ra, mũi cay nhức, có nước mắt chảy ra. Hắn nhẹ tay lau đi, nhét bàn tay đau của cô vào chăn, khẽ vuốt hai má cô rồi nhỏ giọng hỏi: “Có phải đau lắm không? Khát nước không? Muốn uống nước không?”

Ánh đèn tuy rằng rất mờ nhưng vẫn chói mắt, đâm vào mắt cô khiến cô không ngừng chảy nước mắt. Cô rên rỉ gật đầu. Phan Đông Minh lại đứng dậy ra cửa phòng, nhưng một lúc sau đã trở lại, nâng người cô lên. Có một ly nước ấm đặt bên môi, cô tham lam uống lấy nhưng lại bị hắn đưa ly ra. Cô nghe thấy tiếng lê dép của hắn, đi xa rồi lại quay về, có chiếc khăn mặt lạnh đắp lên trán cô, càng lạnh, cô càng run rẩy mạnh hơn.

Phan Đông Minh lên giường ôm cô vào lòng, hơi thở nóng hổi của hắn phả lên mặt cô. Hắn lại nghiêng người lấy điện thoại ở kệ đầu giường, gọi cho thím Lưu bảo bà lấy cho cô ít thuốc hạ sốt.

Tạ kiều vẫn mơ mơ màng màng, cảm thấy hơi thở của mình cực kỳ nóng, nhưng cả người lại lạnh vô cùng, cô run lẩy bẩy. Cánh tay nắm lấy tay cô vẫn không dời đi, cái ôm kia đúng là rất ấm áp. Cô không biết vì sao lại nghĩ về thời điểm mùa đông năm ngoái, La Hạo dẫn cô ra biển. Đêm đó không có sao, nhưng có trăng, rất to rất sáng. Tuy rằng không khí xung quanh lạnh buốt nhưng vòng ôm của La Hạo lại thật ấm áp. Anh xoa xoa bàn tay lạnh cóng của cô, truyền hơi nóng cho cô, cuối cùng cầm tay cô nhét vào trong áo mình. Cô chạm phải da anh, thật rắn chắc, thật cường tráng. Cô còn nhớ khi ấy cô còn nghịch ngợm cù anh, dưới ánh trăng, anh cúi đầu hôn cô. À, cô vốn được hạnh phúc, khi cô nghĩ như vậy, tay cô lặng lẽ luồn vào ôm lấy cả cơ thể bên trong lớp áo. Da thịt anh thật rắn chắc, cường tráng, cô muốn mở to mắt nhìn, nhưng lại sợ. Cô biết chắc rằng cô đang nằm mơ, bằng không sao La Hạo lại có thể ôm cô như vậy.

Cô sốt rất cao, giấc mơ đứt quãng, miệng nói ra vài câu vụn vặt. Cô giơ cánh tay bị thương lên, chạm vào cổ người đàn ông. Người đàn ông cúi đầu xuống, cô nhắm mắt lại gần. Thật tốt đẹp biết bao, cô nghĩ nếu đó là một giấc mộng thì đừng tỉnh lại nữa, cứ để cô được cùng La Hạo bên nhau vĩnh viễn trong mơ đi. Cô không dám mở to mắt, bởi cô biết nếu cô mở mắt, sẽ có một cô gái cướp La Hạo đi, cô ấy xinh đẹp, cao quý, giống như nàng công chúa trong thế giới cổ tích, còn cô, chỉ là cô bé lọ lem không có đôi giày thủy tinh.

Trong mơ, cô cùng La Hạo thắm thiết ôm hôn, tới lúc cô thì thào không biết là đang nói gì, người kia bỗng rời đi, cũng bỏ cánh tay cô đang quàng trên cổ. Cô hoảng sợ siết chặt tay lại, cô nghe thấy chính mình nói: “Đừng, đừng rời bỏ em, xin anh, đừng rời bỏ em…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.