Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Chương 24: Chương 24




Tạ Kiều sốt cao suốt đêm, cơn sốt này khiến cô cứ mơ mơ màng màng, không ngừng nằm mơ, trong lúc mông lung có người nhẹ nhàng nâng cô lên, cho cô uống nước, để cô cố nuốt vào rồi lại đặt xuống cho cô ngủ. Cuối cùng cô chợt hoảng hốt, tay trái túa đầy mồ hôi lạnh, toàn bộ cánh tay không thể nâng lên được.

Đúng là rất đau, cô cắn chặt răng, đau quá, cơn đau này đến khi nào mới chấm dứt? Khi nào thì dừng lại?

Đau quá.

Có người tiêm cho cô, vẫn rất đau, mũi kim nhỏ chọc vào da, cơn đau rõ ràng khiến cô có cảm giác mũi kim này đang đâm vào xương tủy vậy, thật đau. La Hạo, cô như thấy anh đau lòng nhìn cô và nói: “Đau không? Cố chịu nhé.”

Chịu đựng, đương nhiên là cô phải chịu đựng rồi, bằng không thì làm gì bây giờ? Cô nhìn thấy anh và người con gái xinh đẹp kia bên nhau, lòng cô lại nhói lên. Cô cũng thật muốn lôi thứ đang nhảy nhót trong lồng ngực ra, xem vì sao nó lại luôn đau như vậy. Cô biết nó cũng bị bệnh như mình, bệnh rất nặng.

Mũi kim kia vẫn cắm vào da, chậm rãi đẩy thuốc vào. Sống mũi cô rất đau, hốc mắt cũng đau, nhịn không được lại chảy nước mắt. Cô nắm chặt lấy bàn tay kia, để móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Cô như chết lặng đi, quả thực là quá đau, sao đau mãi mà không chấm dứt vậy. “Đau quá…” Cô rên rỉ kêu, có người thay cô lau đi những giọt mồ hôi lạnh đang không ngừng rịn ra, cô nhỏ giọng kêu: “La Hạo, em đau quá.”

Ngón tay lau mồ hôi bỗng hơi dùng sức lau vài cái trên mặt cô, còn có một giọng nói thô lỗ, không chút dịu dàng nào: “Đau hả? Cố mà chịu!”

Cô đau đến nỗi không thể chịu nổi, lại muốn vùng dậy. Có người đắp cho cô một tấm chăn bông, không biết là do thuốc có tác dụng hay vì ấm áp, rốt cục cô cũng thiếp đi, an ổn tiến vào giấc ngủ.

Đến khi cả người đột nhiên đổ đầy mồ hôi Tạ Kiều mới tỉnh lại. Ánh nắng ngoài cửa sổ quá chói lọi, Tạ Kiều nheo mắt lại nhìn vệt nắng, liền đoán ngay thời tiết hôm nay sẽ rất đẹp. Đột nhiên cô tỉnh táo hẳn lại, mấy giờ rồi? Cô vội nhoài người xem đồng hồ ở đầu giường. Từ cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn như bị chặt đứt xương vậy, nhưng cô bất chấp, vì cô đã đồng ý đưa em trai đến Trường Thành.

Quả nhiên đã mười một giờ, cô nhấc chăn lên rồi xuống giường. Việc đầu tiên là gọi điện thoại cho mẹ. Mẹ vừa nhận điện thoại, cô đã gọi một tiếng: “Mẹ.”, còn chưa kịp nói gì thêm thì mẹ cô đã cướp lời: “Tạ Kiều, con còn việc của con, công việc quan trọng hơn. Hôm nay Tiểu Dương với Tân Thiếu đến đón mọi người rồi. Hội mẹ đang ở Kỷ niệm đường*, con không phải bận tâm gì đâu.”

* Kỷ niệm đường: Nhà kỷ niệm Mao Trạch Đông.

Điện thoại bị Tân Thiếu đón lấy, anh ta nói: “Dự báo thời tiết nói ở Thiên Tân mưa, cô có mang ô không?”

Đây là cái gì với cái gì đây? Tạ Kiều trợn mắt, không thể nói được gì, Tân Thiếu ở phía bên kia lại nói: “Nói cho cô biết, một nhiệm vụ cũng phải hoàn thành đấy, ngày mai từ Thiên Tân về, nhớ mang bánh quai chèo về cho chúng tôi nhé.”

Là một món đầy dầu mỡ, cô chỉ “Ừ” một tiếng, điện thoại lại bị Dương Quần cướp đi. Anh ta đi thật xa rồi mới nói: “Tạ Kiều, cô không sao chứ? Tối qua ấy?”

Cô nhìn cổ tay rồi nói: “Không, không sao cả.”

“Không sao là tốt rồi, Đông tử gọi điện nói là cô sốt cao, bọn tôi cũng sợ mẹ cô lo lắng muốn đến thăm cô nên đã nói dối là cô phải đi công tác ở Thiên Tân, nhớ kỹ đấy, đừng có làm lộ.”

Trong lòng cô bỗng trào ra một nỗi cảm động, hai người đàn ông này vốn không quen biết, cô thận trọng nói: “Cám ơn anh Dương Quần, còn nữa, thay tôi cảm ơn Tân Thiếu nhé.”

“Cô vẫn nên dưỡng bệnh cho tốt đi, sáng nay Đông tử mắng tôi té tát, hôm khác cô phải mời tôi ăn cơm coi như an ủi tôi đấy.”

Tạ Kiều bật cười, “Như vậy sao được, tôi còn muốn anh mời tôi uống rượu.”

“Thôi đi, còn uống gì nữa, mới hai ly cô đã không nhận ra mình là ai rồi, thiếu chút nữa Đông tử lột da tôi đấy…Hôm nay chúng tôi đi Trường Thành, cô không phải lo lắng.”

“Ôi, tôi không biết nên cám ơn các anh thế nào đây.”

“Đâu có gì, nhớ là phải mời tôi ăn cơm, không được đến Bán Nhàn Cư, tối qua đúng là dọa chết khiếp luôn. Cô bé tính tiền kia nhìn tôi cứ như thể một kẻ không có tiền, hừ, cô nói xem tôi mà lại có thể không có tiền sao, nếu cái xe kia không…”

Người này đúng thật là nói nhiều, Tạ Kiều vội chặn lời lảm nhảm của anh ta: “Chuyện cái xe, anh đã báo cảnh sát chưa?”

“À, đúng là phải báo cảnh sát, cô nói xem, ở đất thành phố này, dưới chân Thiên tử, mà trộm xe như trộm củ cải ấy, đúng là hỗn loạn…”

“Đều tại tôi.”

“Muốn tôi tha thứ cho cô cũng được thôi…”

“Mời anh ăn cơm có phải không?”

“Hê, cô bé, đúng là tri kỷ.”

“Cúp điện thoại đi, tôi nghe anh lải nhải đến nhức lỗ tai đây.”

“?##%%#!”

Tạ Kiều cười rồi cúp điện thoại, rửa mặt xong mới khoác thêm áo ngủ rồi xuống tầng.

Trong phòng khách không có người. Miệng cô khô khốc, muốn uống nước, vừa vào đến nhà bếp ánh mắt cô đã không tự chủ được mà rơi trên con dao sáng choang dưới ánh nắng mặt trời. Cô đột nhiên nhớ lại người đàn bà kia, con dao, vụ án đẫm máu.

Chân cô đột nhiên như bị đóng đinh trên mặt đất không thể động đậy nổi. Cô cảm thấy dường như mình đang đổ mồ hôi, mồ hôi lạnh, luồng lạnh như con rắn trườn trên da cô, tim đập nhanh, cô không biết mình muốn làm gì nữa. Đến khi ý thức cô tỉnh táo lại thì cô bỗng phát hiện trong tay mình là một con dao, dao phay, là loại chuyên để chặt xương nên rất nặng, lưỡi dao cũng thật dày.

Cô giật mình nhìn con dao trong tay, bàn tay cũng bắt đầu run rẩy, cô thật sự không rõ lúc trước mình cầm lấy con dao như thế nào. Cô cực kỳ sợ hãi, vừa muốn đặt con dao lại trên giá thì đột nhiên từ phía sau truyền đến tiếng nói: “Kiều Kiều, em làm gì đấy?”

Ngay cả năng lực phản ứng cô cũng không có, chỉ biết hét lên một tiếng sợ hãi rồi vội ném con dao xuống, tóm nhanh lấy vạt áo trước ngực, thở gấp rồi xoay người lại, nhìn về người phía sau. Cô dựa vào kệ bếp nhìn Phan Đông Minh vừa đột ngột xuất hiện mà không thể phản ứng được gì. Người đàn ông này, sao lại ở nhà vậy.

Đôi mắt Phan Đông Minh hơi đỏ, đúng một dáng vẻ thiếu ngủ, hắn mặc bộ quần áo ở nhà đứng ở cửa bếp, trên tay còn bưng một tách cà phê. Con dao bị Tạ Kiều ném vào bồn rửa, làm vang lên tiếng “loảng xoảng”. Phan Đông Minh nhìn con dao rồi lại nhìn Tạ Kiều đang sợ hãi, đôi mắt từ đo đỏ chuyển thành vẻ phẫn nộ, hắn hơi nhếch môi, nhìn Tạ Kiều chằm chằm, trên trán hằn ra một mạch gân. Tạ Kiều mở to đôi mắt hoảng sợ, chớp mắt nhìn gương mặt lạnh lùng của Phan Đông Minh, một lúc sau hắn mới lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng: “Em lấy dao làm gì?”

“Tôi, tôi, không có gì.” Cô nuốt nước miếng, lại phát hiện ra cổ họng đang đau rát, “Tôi, tôi muốn uống nước…”

“Uống nước với lấy dao có liên quan gì hả?”

“…” Tạ Kiều không trả lời được, đúng vậy, uống nước với lấy dao thì có liên quan gì được cơ chứ? Cô cũng không biết, cứ đơn giản không nói gì là tốt nhất. Hơn nữa, giọng điệu rét lạnh của Phan Đông Minh khiến cô càng thêm sợ hãi, cô chỉ sợ hắn cho một phát tát. Tối qua đã làm loạn ầm ĩ như vậy mà hắn vẫn chưa đánh cô, mà cô thì chẳng may mắn chút nào, nhìn cái tay này thành ra bộ dạng gì rồi đây.

Thấy cô không nói lời nào Phan Đông Minh lại bực bội, nắm chặt lấy quai tách cà phê, đến nỗi ngón tay hắn trắng bệch ra, gần như hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Nếu em muốn chết, muốn làm chuyện ngu xuẩn thì cứ thử xem!”

Một lúc mà cô vẫn không rõ ý của hắn là gì. Tạ Kiều tóm lấy vạt áo trước ngực, chớp mắt mấy cái, cố gắng tập trung tinh thần suy nghĩ. Cái gì? Chẳng lẽ hắn nghĩ cô lấy dao là vì muốn ***? Không biết lấy đâu ra dũng khí, cô quay lại nhìn con dao trong bồn rửa. Chuyện cũ cứ như một bộ phim điện ảnh quanh quẩn trong đầu cô, cái tát, con dao, máu tươi, cùng với hình ảnh cô gái xinh đẹp hôm qua. Đột nhiên cô thấy chán nản, như vậy rồi cô sống còn có ý nghĩa gì nữa? Cô chỉ có thể dùng số mệnh bi thương của mình mà làm trò giải trí cho gã đàn ông khốn này thôi. Thôi, thôi, không nghĩ ngợi nữa, cô thở hắt ra một hơi, trấn an chính mình rồi mới dùng vẻ mặt bình tĩnh đối diện với Phan Đông Minh, không sợ hãi mà nói: “Chúng ta cứ như vậy đến khi nào? Khi nào thì anh sẽ chán? Tôi không được chết mà vẫn phải sống chịu tội, như vậy chuỗi ngày sau này với tôi mà nói là sống không bằng chết, anh gật đầu để tôi chết đi.”

*** là của tác giả

Phan Đông Minh kiềm chế cơn giận muốn lột da cô xuống. Ồ, dám nói chuyện với hắn như thế, hắn tức tối ném tách cà phê trong tay xuống, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào cô, nói: “Em được lắm!”

Tạ Kiều nằm trên giường ngẩn người nhìn trần nhà. Phan Đông Minh bị cô làm cho tức điên nên đã bỏ đi. Cô mới nói như vậy mà gã đàn ông kia đã ném vỡ tách, quát tháo bảo quản gia và thím Lưu phải trông chừng cô, không cho cô xuống tầng một bước. Cô thở dài, lại giơ cánh tay đang bị thương lên nhìn. Kiểu này với ngồi tù có khác gì nhau đâu. Chỉ cần ở trong căn biệt thự này, việc duy nhất cô có thể làm là nằm trên giường, ngồi trên ban công, ngẩn người ngồi xem đồng hồ chạy. Hai ngày trước cô gọi điện cho Hứa Dung và Lưu Vũ Phi, cả hai đang tìm chỗ thực tập, còn nhìn cô xem, một phế nhân.

Cô chán chường đến nỗi lật người đi lật người lại mà vẫn không buồn ngủ. Trong căn biệt thự im ắng, không có lấy một chút hơi người. Lúc trưa thím Lưu có bưng lên cho cô bát canh bồ câu hầm thuốc bắc vẫn để trên kệ giường, giờ trên mặt kết thành mảng mỡ, như có như không thoảng qua mùi thơm. Cô không muốn ăn, cô đứng dậy mở cửa phòng ra.

Nhìn tầng dưới không có người, lại nhìn hành lang rộng thênh thang, quá nhiều cửa, phải làm sao đây. Nếu đã nhàm chán đến phát hoảng, phải ngồi đếm ngón tay thì thà đi tìm việc làm còn hơn. Cô ở tầng này lâu lắm rồi mà vẫn chưa đi xem hết. Cô đứng trước lan can, rồi từng bước đi qua mỗi cánh cửa. Phòng đầu tiên là căn phòng cho khách mà cô đã từng ở, thứ hai là thư phòng của Phan Đông Minh, phòng lớn nhất và xa hoa nhất là phòng ngủ của hắn, còn căn phòng thứ tư kia là gì?

Cô đẩy cửa ra thì liền phát hiện, đây là phòng tập thể hình, cả phòng đặt toàn những dụng cụ tập, có cửa sổ sát đất, và rất nhiều gương, lui ra bên ngoài để xem căn phòng khác, thì ra vẫn là phòng cho khách, tuy nhiên diện tích hơi nhỏ một chút. Phía bên kia lan can cũng có một phòng, cô đi đến đó, mở cửa ra. Cô kinh ngạc mở to hai mắt, gian phòng này còn to hơn cả phòng ngủ của hắn. Thứ thu hút ánh mắt của cô nhất là vật trên tường trông giống TV, nếu đúng là như vậy, cô thừa nhận đây là lần đầu tiên cô thấy TV lớn đến thế. Cô bước lại gần, ngẩng đầu nhìn, màn hình này như một bức tường vậy. Phía sau cô còn có một cái ghế nằm thấp, trông có vẻ thoải mái. Chỗ này chắc hẳn là một rạp chiếu phim thu nhỏ. Cô quay đầu nhìn về phía bên phải, có một cây đàn dương cầm tam giác.

Tạ Kiều chậm rãi đến gần, nhìn bóng dáng mình trên cây đàn dương cầm bóng loáng. Cô đưa tay sờ, bóng dáng trên nắp đen nhòa đi như dưới làn nước, chợt không thấy đâu. Mở nắp lên, một loạt phím đàn đen trắng nằm chỉnh tề như lũ trẻ con ngồi ngay ngắn ăn hoa quả trong nhà trẻ. Cô vươn một ngón tay ấn từng phím, âm điệu từ thấp đến cao làm cô nhớ đến lúc còn nhỏ, khi bố mẹ chưa ly hôn, khi ấy cô từng học đàn điện tử. Cô còn nhớ rõ khi thấy diễn tấu dương cầm trên tivi, cô từng kéo bố mà nói, khi nào lớn bố cũng mua cho con nhé.

Ở trường cô cũng từng tiếp xúc một chút, nhưng không thạo lắm, chỉ có thể đàn những điệu đơn giản, điệu nhạc thiếu nhi. Cô nhẹ nhàng nhăn mũi làm mặt quỷ với cây đàn. Cô ngồi trước cây đàn, tấu một khúc nhạc dân gian…Cô lại cười rộ lên, đậy nắp đàn lại rồi nhìn về dàn âm thanh lớn. Nó gần như cao ngang cô, chỗ nào cũng thấy nút điều chỉnh, một tầng lại một tầng máy móc. Thật đúng là xa xỉ, cô tiến lại gần hơn, mấy cái nút này khiến cô hoa mắt. Phía trước dàn âm thanh có một tấm thảm lông xù rất lớn, cô liền nằm xuống. Quả thật rất thoải mái, Phan Đông Minh đúng là biết hưởng thụ. Tay cô chạm phải cái điều khiển, cô cầm lấy, bấm bấm lung tung vài cái, dàn âm thanh bỗng khởi động, quả là không phải mệt sức. Nhắm mắt lại, cô cảm giác như ca sĩ đang biểu diễn cho một mình cô nghe vậy. Cô nghe thấy tiếng nói êm dịu của ca sĩ, trước khi hát, anh ta nói: Bài hát này tặng cho những ai vì yêu mà phải chịu đau khổ.

(Cô ấy đến nghe hội biểu diễn của tôi - Trương Học Hữu) vừa nghe vừa đọc nhé ^^

Tiếng vỗ tay.

Tạ Kiều nhắm mắt lại, cũng vỗ tay theo.

Ca sĩ hát rất có hồn, thực êm tai, tiếng ca mê ly vang vọng khắp căn phòng. Anh ta như đang hát lên một câu chuyện cổ tích vậy. Theo tiếng hát của anh ta, trong đầu Tạ Kiều bỗng di động chuyện của chính mình. Vì yêu mà chịu đau khổ, chàng ca sĩ này nói rất hay. Cô nghe anh ta hát mà từ khóe mắt có gì đó nong nóng ươn ướt chảy xuống, nhỏ vào tai.

“…Bạn trai giấu hoa hồng tặng cho cô ấy sau lưng, cô không nghe điện thoại, hàng đêm nghe nhạc không ngủ…”

“…Tôi hát cô ấy say mê, tôi hát cô ấy tan nát cõi lòng. Người trưởng thành sau khi chia tay đều không sao cả, cùng bạn bè uống rượu hát karaoke, để cùng hát bài hát của tôi, để cùng hòa trong dòng hình ảnh, hey ~ cùng rơi nước mắt…”

“Tôi hát cô ấy say mê, tôi hát cô ấy tan nát cõi lòng. Tình yêu tuổi ba mươi ba thật trân quý. Cô gái trẻ cần nhường chỗ cho một người đàn ông, cần quyết định để ai ở lại ai ra đi, hey ~ ai ra đi…”

“Tôi hát cô ấy say mê, tôi hát cô ấy tan nát cõi lòng. Cô ấy cố gắng không để mình có vẻ mệt mỏi, nghe chúng tôi hát mà không oán không hận, trong lúc vỗ tay còn rơi lệ, hey ~ hát đến khi rơi lệ…”

“…Cô ấy lẳng lặng nghe chúng tôi biểu diễn…”

Tạ Kiều nằm trên mặt đất, chảy nước mắt. Từ dàn âm thanh truyền đến tràng vỗ tay nhiệt liệt, cô giơ cánh tay bị thương lên, nhắm mắt lại mà vỗ tay. Người vì yêu mà chịu đau khổ, xin chào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.