Nam Hải!
Uỳnh...
Rào...rào...
Ầm...
Ngươi là kẻ nào? Sao lại đến Nam Hải của ta? Ngươi có ý đồ xấu xa gì?
“Na Bà Thánh Mẫu, xin người bớt giận“.
Hừ...
Bạch Túc Duật hôm nay mạo muội đến tìm Na Bà Thánh Mẫu, cũng vì một số chuyện vô cùng quan trọng.
Chuyện gì?
Túc Duật tuân mệnh sư phụ đến tìm Na Bà Thánh Mẫu có việc rất quan trọng nhờ giúp đỡ!
“Sư phụ của ngươi là ai?”
Dạ bẩm Na Bà Thánh Mẫu, sư phụ của tôi là An Anh Thái (Tông Chủ Thiềm Tông môn, núi Linh Sơn).
“Hoá ra là An Anh Thái sai ngươi đến tìm ta à?”
Dạ phải! Thưa Thánh Mẫu...
Tại sao An Anh Thái lại không đích thân đến tìm gặp ta.?
Bẩm Thánh Mẫu: “vì gần đây Thánh Cung đã xảy ra rất nhiều chuyện rắc rối, sư phụ còn nhiều vấn đề cần phải giải quyết!”
- Ra là vậy. Vậy ngươi nói xem, sư phụ ngươi đã uỷ thác điều gì?
Dạ bẩm Thánh Mẫu “Sư phụ muốn Túc Duật đến đây nhờ Thánh Mẫu cho sư phụ mượn hoàn sinh lộ“.
Na Bà Thánh Mẫu trầm tư một lúc “tên An Anh Thái trước giờ tính tình có chút kiêu ngạo, việc không phải đến bước đường cùng thì hắn sẽ không mở miệng nhờ sự giúp đỡ của người khác!”
“Ngươi là Bạch Túc Duật có phải không?”
- Dạ phải! Thưa Thánh Mẫu...
Được, ta chấp nhận giúp Thiềm Tông môn các ngươi. Nhưng ta có điều kiện!
Xin Thánh Mẫu hãy đưa ra điều kiện “Bạch Túc Duật hứa sẽ cố gắng hết sức để thực hiện“.
Điều kiện này rất khó khăn “ngươi chắc chắn sẽ không thay đổi ý định chứ?”
Bẩm Thánh Mẫu “Túc Duật không phải là loại người như thế, chuyện gì Túc Duật đã hứa thì phải thực hiện bằng mọi giá...dù có là thịt nát xương tan cũng không từ nan“.
Được! Ta tin ngươi...
“Nhưng trước tiên ngươi phải lấy cho bằng được hoàn sinh lộ rồi ta sẽ nói cho ngươi biết điều kiện của ta là gì!”
Vâng, thưa Thánh Mẫu!
Hoàn sinh lộ là vật quý giá, không phải ai cũng có thể lấy được. Một phần cũng là phải hữu duyên với hoàn sinh lộ.
Xin Thánh Mẫu hãy chỉ cách Túc Duật lấy được hoàn sinh lộ! Túc Duật sẽ vô cùng mang ơn Thánh Mẫu.
Két...
Cánh cửa lớn từ từ được mở ra!
“Bạch Túc Duật, ngươi nhìn thấy cánh cửa đó chứ?”
Bẩm Thánh Mẫu “Túc Duật đã nhìn thấy!”
Bên trong cánh cửa đó có đến hàng nghìn lọ hoàn sinh lộ, ngươi có thể lấy được hay không là tuỳ vào năng lực của ngươi. Ta cũng nhắc nhở cho ngươi biết “bên trong đó có đến hàng nghìn thử thách, có cả hàng vạn hiểm nguy, ngươi hãy tự mình lo liệu đi!”
- Túc Duật đã rõ “cảm ơn Thánh Mẫu đã nhắc nhở!”
Ngươi đi đi...”nhảy vào vòng xoáy đó thì ngươi sẽ phải đối mặt với những nguy hiểm! Có thể trở ra được hay không thì tuỳ vào khả năng của ngươi thôi“.
Bạch Túc Duật bước đến cánh cửa lớn và nhảy vào vòng xoáy cuồn cuộn!
…………
Bạch Túc Duật cảm thấy trong đầu mình có một thứ cảm giác như rất mơ hồ, cả người nhẹ tênh “đã xảy ra chuyện gì?”
“Túc Duật”
Bạch Túc Duật nghe được giọng nói dịu dàng của Sở Vĩ Vĩ thì ngoáy đầu lại nhìn...”là nàng thật sao Sở nhi!”
“Túc Duật, sao chàng phụ lòng thiếp? Sao chàng lại thành thân cùng Hồng Tụ?”
“Sở nhi, ta có nỗi khổ của mình! Nàng hận ta lắm phải không?”
- Phải! Thiếp rất hận chàng...
Ta phải làm thế nào thì nàng mới tha thứ cho ta?
Chàng muốn thiếp tha thứ cho chàng thì chàng nhanh đến đây với thiếp.
Bạch Túc Duật xoay người và bước về phía có Sở Vĩ Vĩ đang đứng! Càng lúc càng tiến gần...
“Túc Duật, chàng nhanh đến đây...”
Bạch Túc Duật cứ thế mà bước tiếp và bước tiếp “Sở nhi, nàng hãy đứng yên...chỉ cần nàng đứng yên thì ta sẽ đi về phía nàng! Ta tuyệt đối sẽ không đánh mất nàng thêm một lần nào nữa“.
Bỗng dưng xuất hiện một khuôn mặt vô cùng dữ tợn “Phu quân, nếu chàng dám đi tiếp về phía ả ta thì thiếp sẽ giết chết chàng. Chàng là phu quân của ta, là đại phò mã của Bắc Đẩu Cung, chàng dám làm chuyện có lỗi với ta thì ta sẽ khiến chàng chết thảm!”
“Hồng Tụ, là cha của cô buộc ta phải thành thân với cô“.
- Dù là như thế thì chàng cũng không được phép làm chuyện có lỗi với ta!
“Hồng Tụ, ta không yêu cô...”
Chàng không yêu ta thì chàng cũng không được phép yêu Sở Vĩ Vĩ.
- Không thể nào, ta rất yêu Sở nhi!
Vậy thì hôm nay chàng phải dùng mạng để tạ lỗi với ra.
“Túc Duật, chàng nhanh đến đây cùng thiếp!”
“Sở nhi”
- Bạch Túc Duật, chàng còn đi tiếp thì ta sẽ giết chết chàng.
“Hồng Tụ, trái tim ta không ở chỗ cô. Cô hà tất phải như vậy!”
- Ta mặc kệ, hôm nay...nếu chàng đi tiếp về hướng Sở Vĩ Vĩ thì ta sẽ một kiếm giết chết chàng.
“Túc Duật, Vĩ Vĩ đợi chàng đã lâu lắm rồi...”
Bạch Túc Duật nhìn thấy đôi mắt tuyệt đẹp của Sở Vĩ Vĩ tuôn rơi hai hàng lệ thì tim Bạch Túc Duật như bị rỉ máu, không chần chừ gì nữa...chỉ nóng lòng chạy đến để dỗ dành cô.
Keng...
Phựt...
Bạch Túc Duật đau đớn ngã xuống, nhưng vẫn bò về phía Sở Vĩ Vĩ!
“Sở nhi, nàng đừng khóc...Bạch Túc Duật ta không sợ bất cứ thứ gì ngoài nước mắt của nàng“.
Bạch Túc Duật vất vả bò đến nơi Sở Vĩ Vĩ đang đứng, nhưng rất tiếc...đến nơi thì Sở Vĩ Vĩ đã biến mất.
“Sở nhi, nàng đâu rồi?”
Bạch Túc Duật từ từ bình tĩnh lại “lẽ nào...”
Haiz...chỉ là ảo giác thôi sao? Nhưng lúc nãy Hông Tụ đâm vào lưng, vết thương là thật mà. Đã xảy ra chuyện gì?