Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng

Chương 90: Chương 90: Sự thật về quá khứ được giấu kín




“Hồng nhi, đây là cách của một công chúa như con nên làm sao?”

“Cha, con...”

- Sở Cung Chủ “con gái ta từ khi còn rất nhỏ đã mất đi mẹ. Người làm cha như ta vô đức vô năng, không giáo huấn nó được tốt nên tính tình nó càng lúc càng ngang ngược, đã gây nên họa tày trời...xin Cung Chủ hãy bỏ qua cho nó lần này, có được không?”

“Cha”

“Hồng nhi, nuôi con mà không dạy là lỗi của cha. Cha sẽ thay con gánh tội tày trời này!”

(Thật là hiếm khi thấy một Thượng Đế vì con gái mà xuống nước như vậy. Sở Vĩ Vĩ có chút kinh ngạc!)

- Sở Cung Chủ “tôi hứa sẽ quản con gái mình thật tốt, sẽ không bao giờ để xảy ra tình trạng như hôm nay thêm lần nào nữa“.

“Mong Sở Cung Chủ giơ cao đánh khẽ!”

Cha...cha không cần phải xin cô ta, cha đừng quên cha đường đường là một Thượng Đế đó!

- Con còn không im miệng!

Con cứ không im đó. Con còn muốn giết chết cô ta nữa đó.

Chát...

“Cha, cha đánh con!”

“Nghiệp chướng, sao ta lại có đứa con gái như con chứ: ngang ngược, vô lý, láo xược...”

“Cha...”

Sở Vĩ Vĩ nhíu mày “được rồi Thượng Đế, nể mặt ngài đã xin tội cho công chúa, ta giao công chúa lại cho ngài đó“.

- Sở Cung Chủ hãy yên tâm, ta sẽ mang con gái của mình về Cung Bắc Đẩu dạy bảo!

Được! Ngài cứ mang cô ấy về dạy bảo. Tôi cũng không hy vọng sẽ có lần sau.

- Sở Cung Chủ hãy yên tâm “ta sẽ nhốt Hồng Tụ lại Thiên Các Thảo, hàng ngày xay thuốc luyện đan...cho đến khi nào nó chịu hối cải!”

Được...Vĩ Vĩ tin Thượng Đế.

“Sở Vĩ Vĩ, cô là thứ vô ơn...”

“Hồng nhi!”

“Cha, cha để con nói...rõ ràng ả ta là thứ vô ơn“.

“Hồng nhi, con im miệng...”

Huyền Thiên Thượng Đế kéo tay Hồng Tụ “chúng ta đi...con đừng làm loạn nữa!”

- Để Sở Cung Chủ chê cười rồi...

Khoan đã!

“Sở Cung Chủ còn có chuyện gì?”

- Hồng Tụ công chúa, vừa rồi ta nghe cô bảo ta là thứ vô ơn “chẳng hay ta đã vô ơn như thế nào, cô có thể nói rõ ràng hơn không?”

“Hồng nhi...”

“Cha sợ gì chứ?”

Chuyện này...

“Công chúa nói đi, Vĩ Vĩ xin lắng nghe!”

Hừ...”Sắc mặt của cô cũng thay đổi quá nhanh rồi“.

- Hồng nhi, không còn sớm nữa...chúng ta nhanh trở về thôi.

“Cha đừng ngăn cản con...”

Được rồi Hồng nhỉ! Con đừng làm loạn nữa...

“Sở Vĩ Vĩ, thời gian trước là cha ta đã cứu cô đấy! Nếu không thì cô nghĩ cái mạng hẹn mọn của cô có còn giữ được nữa không?”

Sở Vĩ Vĩ vô cùng ngạc nhiên, đúng vậy “đúng là thời gian trước cô đã bị Diễm Lệ đánh tan nguyên thần, thì ra là Huyền Thiên Thượng Đế đã cứu cô“.

“Hồng nhi, chúng ta đi!”

“Cha...”

Đủ rồi, con lúc nào cũng không biết nghe lời.

- Huyền Thiên Thượng Đế, Sở Vĩ Vĩ không hay biết gì về việc ngài đã cứu tôi. Xin hãy thứ lỗi!

- Không, Sở Cung Chủ không hề có lỗi gì trong chuyện này.

“Sở Cung Chủ, cô không có lỗi gì cả!”

“Cha...”

“Hồng nhi, chúng ta đi thôi, con đừng gây chuyện nữa!”

Lần này thì Hồng Tụ ngoan ngoãn đi theo Huyền Thiên Thượng Đế...

Sở Vĩ Vĩ trầm tư suy nghĩ lại sự việc xảy ra trước đó. Cô nheo mắt “trong chuyện này...rõ ràng còn có bí mật“. Ngay lập tức, cô bay đến giành lấy Hồng Tụ từ tay Huyền Thiên Thượng Đế!

Á...á...á...

Khụ khụ khụ...”Cha...”

“Sở Cung Chủ, cô như thế này là có ý gì?”

- Thượng Đế, Vĩ Vĩ đắc tội rồi...

Hồng Tụ vô cùng tức giận, cô gào to “Sở Vĩ Vĩ, cô đối xử với ân nhân của mình như vậy sao?”

Bắc Đẩu công chúa, cô sai rồi “cha của cô cứu ta, không phải cô!”

Khụ...khụ...

“Sở Cung Chủ, xin nương tay...”

- Ngài hãy kể rõ quá trình ngài cứu ta, không được bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào. Nếu không...

A...a...a...

Sở Vĩ Vĩ bóp chặt cổ Hồng Tụ hơn!

“Sở Cung Chủ, nhẹ tay...”

- Được, ngài kể ra cả đi!

Huyền Thiên Thượng Đế thở dài “được rồi, ta sẽ kể ra tất cả mọi chuyện“.

Sở Vĩ Vĩ chăm chú lắng nghe!

…………

Huyền Thiên Thượng Đế ôn tồn kể về trước đây, lúc Bạch Túc Duật đến van xin ông cứu Sở Vĩ Vĩ.

“Bẩm Thượng Đế, ngoài Điện có Bạch Túc Duật xin cầu kiến!”

Hửm? Lại là cậu ta “cho vào...”

………

Bạch Túc Duật xin bái kiến Thượng Đế!

- Tìm ta có việc gì?

“Bẩm Thượng Đế, hôm nay Bạch Túc Duật đến đây là để xin ngài cứu lấy người trong lòng của tôi, cô ấy đã bị đánh tan nguyên thần!”

Hửm? Vậy sao?

Phải!

- Nhưng ta có điều kiện.

“Điều kiện của Thượng Đế là gì?”

- Thành thân với con gái của ta “Hồng Tụ”

“Thượng Đế, điều kiện này...chi bằng ngài hãy lấy mạng của tôi còn hơn“.

Sao? Con gái của ta kém cỏi đến mức khiến ngươi chán ghét đến thế sao?

“Bạch Túc Duật tôi không có ý đó, thưa ngài! Chỉ là, trái tim của tôi đã quá nặng tình với một người...đời đời kiếp kiếp tôi nguyện chỉ yêu lấy một người đó là Sở Vĩ Vĩ, e là sẽ không còn bất kỳ một người con gái nào khiến tôi yêu thích nữa!”

- Này! Bạch Túc Duật, con gái ta vừa xinh đẹp...lại là đại công chúa của Cung Bắc Đẩu, ngươi làm phò mã của Cung Bắc Đẩu ta thì có gì thiệt thòi chứ?

“Thượng Đế...”

- Không nói nhiều với ngươi nữa! Nếu muốn cứu Sở Vĩ Vĩ thì ngươi phải thành thân với con gái của ta. Nếu không thì ngươi chờ tiễn ý trung nhân của ngươi về âm tào đi.

“Ngài...”

- Ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ đi, nhưng ta nghĩ thời gian của cô ta cũng không còn được bao lâu nữa đâu.

“Được...tôi sẽ thành thân với con gái ngài...”

Vậy ngươi hãy đưa Sở Vĩ Vĩ đến đây. Còn phần ngươi thì quay về chuẩn bị cho lễ cưới đi, con gái của ta là một công chúa! Phải cho nó một lễ cưới trang hoàng.

Được...chỉ cần Sở nhi được cứu...ngài muốn gì cũng được, kể cả mạng tôi.

Tí tách...

Nước mắt Sở Vĩ Vĩ lăn dài theo khóe mắt rồi rơi xuống đất từng giọt.

Hồng Tụ cũng ngỡ ngàng...

Huyền Thiên Thượng Đế khẽ lên tiếng “Bạch Túc Duật rất muốn được giấu kín cô chuyện này“.

Ầm...

Phịch...

“Cô...”

Thấy Sở Vĩ Vĩ lơ là nên Hồng Tụ đã ra tay đánh Sở Vĩ Vĩ...

“Hồng nhi...con đã thật sự hết thuốc chữa rồi...”

“Cha!”

- Sở Cung Chủ!

Phụt...

- Sở Cung Chủ!

-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.