Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng

Chương 29: Chương 29: Kể cho ta nghe chuyện đêm qua đi nào




Tần Quảng Vương “xin hãy nhường đường!”

Này...”Nhị Vương Vương, ngài vội cái gì chứ? Kể cho ta nghe chuyện đêm qua đi nào!”

“Cút”

Ta nhắc lại một lần nữa “miệng mồm Tần Quảng Vương nên sạch sẽ một chút!”

Haiz...”đây rõ ràng là Nhị Vương Vương đêm qua đã làm gì con gái nhà người ta rồi, nên mới chột dạ đến vậy!”

Ngài...ngài...”Tần Quảng Vương, ngài thật sự rất quá đáng“.

Không kịp nữa rồi!

“Tần Quảng Vương, Sở Giang Vương ta xin đắc tội!”

Ầm...

Ầm...

Cả hai cùng giao đấu kịch liệt “ồn ào trước đại điện!”

......................

Hai ngươi thật to gan!

(một lần nữa Diêm Vương lại ngồi vào ghế chủ tọa để chủ trì buổi thẩm phán)

Tần Quảng Vương cung kính “bẩm Diêm Vương, Tần Quảng Vương tôi đã biết tội!”

Sở Giang Vương vẫn còn tức thở phì phò...

Diêm Vương tức giận lên tiếng hỏi “Nhị Vương Vương ngươi không có gì để nói sao?”

Sở Giang Vương vẫn im lặng không muốn lên tiếng!

Diêm Vương nheo mắt “ngươi có ý gì đây Sở Nhị Vương?”

“Sở Giang Vương tôi đã cạn lời rồi thưa Diêm Vương!”

Cái gì?

“Ngươi như thế này là ý gì đây Nhị Vương Vương?”

- “Bẩm Diêm Vương, Sở Giang Vương tôi đang bị ức chế...không thể nào thốt nên thành lời!”

Hửm???

Vậy sao?

“Vậy Tần Quảng Vương, ngươi nói đi...”

Tần Quảng Vương ngập ngừng “chuyện này!”

Hừ...”hai ngươi, ngày thường vô cùng miệng lưỡi...hôm nay, thì cả hai cùng đóng vai người tập nói à?”

Sở Giang Vương và Tần Quảng Vương liếc nhìn nhau, rồi cả hai cùng ngoảnh mặt đi...

Hừ...

Hừ...

Diêm Vương giật giật mi mắt “hai ngươi đúng là quá tụt dốc rồi...càng lúc càng ấu trĩ, quá trẻ con rồi!”

“Nếu hai ngươi không có gì để giải thích “vậy thì ta phạt hai ngươi đi canh chảo dầu 1000 năm, vì tội hai ngươi dám đánh nhau trước đại điện!”

Bãi chầu!

Diêm Vương giũ tay áo rồi xoay người rời đi...ông nhíu mày “hai tên khốn kiếp đó lại không xin ta tha sao?”

“hừ, hai ngươi còn không nhanh xin tha...ta qua khỏi cánh cửa này là hai ngươi xong thật đấy!”

Sở Giang Vương nhìn thấy Diêm Vương đi những bước chậm chạp, liền nghĩ ra “có phải ngài ấy có ý gì khác không?“.

||||| Truyện đề cử: Tuyệt Không Thể Tả |||||

Sở Giang Vương khẽ lên tiếng “bẩm Diêm Vương!”

Diêm Vương khựng lại “chuyện gì?”

“ồ, không có gì...ý tôi là: ngài đi thong thả!”

Diêm Vương đen mặt “khốn kiếp!”

Tần Quảng Vương lên tiếng “bẩm Diêm Vương, xin ngài suy nghĩ kỹ lại...1000 năm có phải là nặng quá rồi không?”

Hừ...”xem ra, tên Tần Quảng Vương này biết sợ đấy!”

Diêm Vương khẽ hỏi “vậy theo Tần Quảng Vương thì phải phạt bao lâu thì mới hợp lý?”

Hày....!!!

“Diêm Vương, ngài ngồi xuống đi, chúng ta từ từ rồi nói vậy!”

Diêm Vương ngồi xuống ghế “ngươi nói xem...”

Tần Quảng Vương ôn tồn lên tiếng “ngài xem, tôi và Nhị Vương Vương chỉ là so tài chút thôi, đã lâu rồi bọn tôi không có so tài!”

Hửm???

Diêm Vương nhìn Tần Quảng Vương “có chuyện này sao?”

Phải...phải!

Tần Quảng Vương nháy mắt với Sở Giang Vương “còn không nhanh lên tiếng đi, ngươi không muốn cứu cô bé ấy ra à?”

Sở Giang Vương nhìn thấy khẩu hình trên miệng Tần Quảng Vương thì hiểu ý “đúng là mình cần phải cứu Sở Vĩ Vĩ ra“.

“Bẩm Diêm Vương, đúng là Sở Giang Vương tôi và Tần Quảng Vương chỉ so tài cao thấp mà thôi, hoàn toàn không hề có ý náo loạn đại điện gì cả đâu! Xin ngài minh xét...”

Diêm Vương vuốt râu “hai ngươi nói thật sao?”

- “thật, thưa ngài...chúng ta là chỗ quen biết hàng vạn năm, sao tự dưng lại đánh nhau chứ?”

Diêm Vương suy nghĩ thì thấy cũng phải!

Được rồi...được rồi!

“vậy thì không phạt hai ngươi nữa...”

Sở Giang Vương thì thầm hỏi “Diêm Vương à, cô gái kia...”

Diêm Vương nheo mắt “cô gái nào?”

“là cô gái mà ngài đích thân xét xử!”

Hừ...”ả nha đầu đó à?”

“ả ta thì có liên quan gì đến ngươi chứ Sở Nhị Vương?”

Haiz...”cô ta, cô ta...cô ta...”

Diêm Vương mất kiên nhẫn “cô ta thế nào? Hôm nay, Sở Giang Vương ngươi bị làm sao vậy?”

Khụ...khụ...khụ!

“ngài có thể tha cho cô ấy được không?”

Sao cơ? Sao ta lại phải tha cho cô ta?

Tần Quảng Vương chen lời “à, vì cô ta là ý trung nhân của Sở Giang Vương!”

Cái gì? (Diêm Vương hốt hoảng)

Khụ...khụ...khụ...

“Tần Quảng Vương, ngài nói năng linh tinh gì vậy?”

Tần Quảng Vương liếc nhìn Sở Giang Vương “ta cũng vì muốn cứu cô ta mà thôi, đắc tội rồi!”

Sở Giang Vương nghiến răng “tên khốn kiếp Tần Quảng Vương này, hủy mất thanh danh của mình rồi!”

Diêm Vương hỏi lại “cô ta thật sự là ý trung nhân của ngươi sao Sở Nhị Vương?”

Tần Quảng Vương làm khẩu hình “nhận đi, nếu không thì sẽ không cứu được cô ta đâu!”

Hừ “ta không nhận, cô ta bị phạt nặng như vậy thì cũng là do cô ta tự chuốc lấy, liên quan gì đến ta...sao bắt ta phải nhận bừa như vậy chứ!”

Diêm Vương lạnh nhạt lên tiếng “nếu cô ta đã không liên quan gì đến Sở Giang Vương ngươi thì ta cần gì phải tha cho cô ta, hừ...ta đi đây, thật mất thời gian mà!”

Sở Giang Vương đỡ trán “thôi thì nhận đại vậy, cũng không có chết ai đâu...”

“bẩm Diêm Vương...cô ta, cô ta chính là ý trung nhân của Sở Giang Vương tôi!”

Khà khà...”Tần Quảng Vương đắc ý cười lớn, cuối cùng thì Sở Giang Vương ngươi cũng chịu thừa nhận rồi!”

Sở Giang Vương nhíu mày “chết tiệt, mình trúng kế tên Tần Quảng Vương kia rồi!”

Diêm Vương vuốt râu, trầm tư suy nghĩ “được rồi, chuyện cô ta...để ta xem xét lại“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.